Chỉ Trách Em Quá Quyến Rũ FULL
Chương 49
Editor: Min
Linh Lung ghép đoạn Linh Tư thừa nhận động tay động chân lên Two Secret và đoạn hội thoại với Linh Tư vào một bản, cắt đoạn của năm người bị hại đó đi Dù sao năm người này đã đăng ảnh nhập viện lên mạng, đã tiết lộ thông tin từ lâu, nếu bây giờ cư dân mạng biết các cô có tham gia vào kế hoạch này thì cuộc sống sau này của bọn họ coi như tan tành hơn phân nửa, Linh Lung cũng không cần các cô ấy phải trả cái giá lớn như vậy.
Trừ đoạn đầu Linh Tư thừa nhận Linh Lung bị thương không phải ngoài ý muốn, còn đoạn sau về chuyện bản ghi âm của Two Secret bị Linh Tư xử lý âm thanh, đó là chuyện phạm pháp, Linh Lung biết một khi đã công khai, Linh Tư xem như toang hoàn toàn.
Lui khỏi vòng giải trí là việc nhỏ, nhưng chuyện này lại không thể xem nhẹ được.
Dù là chút tình thân cuối cùng từ tận đáy lòng hay là bản tính lương thiện của cô, Linh Lung từ đầu đến cuối đều không định công khai chuyện đó của Linh Tư.
Đối với đoạn ghi âm thừa nhận việc cố ý ở phim trường, Linh Lung đã đăng một bức ảnh kèm những lời giải thích:
Đây không phải chỉ là một trò nghịch ngợm nhỏ.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Cô vừa không muốn một sự nhịn chín sự lành, vậy tôi cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Chuyện trang phục vượt quá tiêu chuẩn có thể giấu thay cô ta, nhưng ngay cả “tai nạn” ở phim trường Linh Lung cũng cố ý trực tiếp công khai, nói trắng ra là, Linh Lung cho Linh Tư một cơ hội lựa chọn, rốt cuộc có công khai hay không, mấy chốt ở chính bản thân Linh Tư, xem quyết định của cô ta.
Nhưng từ lúc Linh Tư bày trò đăng bài lên rồi lại xóa đi, Linh Lung biết rằng, Linh Tư vẫn để bản thân làm đến bước này.
Tự biên tự diễn như vậy, Linh Lung cũng không cần thay cô ta giữ lại chút tôn nghiêm này nữa.
Nếu Linh Tư không đăng gì thì bây giờ Linh Lung cũng sẽ không trực tiếp vạch ra sự tình như vậy.
Câu nói đó: “Không sai, lúc chị bị thương cũng không phải ngoài ý muốn, tôi thừa nhận, tôi đã động tay động chân.”
Đương nhiên không câu trần thuật qua điện thoại như vậy không hề qua bước chỉnh sửa gì rồi.
Giọng nói công nhận kia của Linh Tư khiến người khác nghe rất rõ.
Mà đúng lúc này, L.E vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng đăng bài:
Ở bên dưới bài viết đăng đoạn ghi âm lên của Linh Lung, để lại bình luận: Cho đến nay, tôi chưa bao giờ giải thích về những suy đoán và hãm hại đối với phu nhân của tôi, thậm chí khi cô ấy vào phòng ICU, khi phát hiện ra sự cố ở phim trường đúng là có người cố tình cũng không đưa ra bất kỳ kết luận nào cả, nhưng nhiều ngày trôi qua, internet khiến tôi thấy được một mặt khác của bản chất con người.
Không lâu sau khi cô ấy xảy ra sự cố, những bình luận ác ý không hề hỏi đầu đuôi ra sao, vẫn công kích từng đợt một lên người một cô gái sau khi bị thương, trong mấy ngày, chưa bao giờ dừng lại...
Dù là lúc “tai nạn” đó, hay là việc Two Secret bị hãm hại bây giờ
Đối với những chuyện này, công ty tôi đã làm bản thống kế hoàn chỉnh, sau này các nhân viên liên quan sẽ được gửi thư từ luật sư của công ty.
Về trách nhiệm, L.E nhất định sẽ điều tra, những thứ liên quan cũng sẽ được chuyển giao cho bộ phận pháp lý của công ty tôi.
Bên dưới là bức ảnh chụp lại vào buổi sáng Linh Lung thay băng, vết thương bên dưới hiện rõ phần thịt và sưng đỏ lên, nổi bật lên giữa làn da.
Vết thương này nhìn rất khủng bố, dài đến mấy centimet để lại trên vầng trán vốn trắng nõn bóng loáng, đủ để nhìn ra trước đó đã bị rạch sâu như thế nào.
Đồng thời còn có bệnh án của bệnh viện, cùng với giấy báo bệnh nguy kịch khi vào phòng ICU.
Cư dân mạng chỉ biết việc Linh Lung bị thương, nhưng không nghĩ rằng vết thương lại nghiêm trọng như vậy, sôi nổi bình luận:
“Nhìn sâu quá, kiểu này thì lúc bị rạch ra đau đớn đến mức nào chứ.”
“Douma nó, nhịn không được phải chửi tục một câu đây này.
Nữ thần của tôi chịu đựng như vậy trong mấy ngày, trang phục còn bị người khác hãm hại, thân thể còn đau đớn nữa, vậy mà vẫn phải chịu đựng những tiếng mắng khó nghe của anh hùng bàn phím.
Đau lòng quá trời, ôm chị một cái nè.”
“Đúng là không ngờ, trước đây có nghe nói là ân oán nhà giàu gì đó, bây giờ nghe được sự thật chính xác vẫn thấy khiếp hồn khiếp vía.
Vậy mà có thể xuống tay với chị mình, muốn lấy mạng người luôn đó!”
“Hay cho một bạch liên hoa, mình tự làm mọi chuyện, còn không biết xấu hổ đi ăn cướp mà la làng trước, đăng lên rồi lại xóa, xóa rồi lại đăng, đúng là kịch bản mà giới giải trí hay dùng mà, lạy!”
“Làm ra chuyện như vậy, còn là cố ý nữa, nếu đổi lại thành tôi thì tôi đánh nó ra bã rồi.
Chỉ hủy hợp đồng, loại bỏ cô ta thôi à, nhẹ nhàng quá đó.”
“Ha ha ha, lầu trên ơi, tổng giám đốc Trình Tư Hạo của L.E phong độ lắm, không đánh phụ nữ đâu.”
“Cô ta có tính là người nữa à?”
“Nếu như vậy, chẳng lẽ Linh thị cũng không lên tiếng gì à, con gái ruột của mình mà sao không quan tâm chút nào vậy?”
“Nghe giang hồ đồn đại rằng, người vợ hiện tại của giám đốc Linh thị - Linh Quốc Cường là mẹ ruột của Linh Tư, drama mẹ ghẻ ngược đãi con chồng này đúng là không hiếm thấy.”
Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, hướng gió bình luận hoàn toàn xoay chuyển, ngay cả fan của chính Linh Tư bây giờ cũng không dám ra mặt, bởi lẽ từng bằng chứng giáng xuống như thế này, khiến người khác không tin được cũng phải tin.
Nửa giờ sau, hot search “Rất xin lỗi, Linh Lung”, “Rất xin lỗi, Two Secret”, “Thương em, nhà thiết kế L” lập tức lọt vào top 5.
Bây giờ Weibo của Linh Tư bị spam tin nhắn y đúc như Linh Lung hai ngày nay vậy, cái này nối đuôi cái nọ.
Lúc này Linh Tư đang ngồi trong phòng mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đôi môi mím chặt, nét tàn nhẫn hiện lên từ đuôi lông mày đến trán, đôi mắt mở to trợn trắng, nhìn đáng sợ lạ thường.
Hay cho một Lung, dùng chiêu hay lắm, vậy mà trực tiếp ghi âm câu nói của cô ta lại, đúng là cô ta đã xem thường rồi.
Đoạn ghi âm phía sau còn cố ý xử lý cho cô ta nữa chứ?
Cô ta cười châm chọc, nụ cười âm trầm kia có chút dữ tợn.
Có phải cô ta nên cảm ơn, cảm ơn vì đã giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình không nhỉ?
Tin nhắn ở WeChat, Weibo, QQ ngày càng nhiều lên, dù là bạn bè, bạn học, fan, bây giờ ai cũng chất vấn.
Tin nhắn mới nhất của Weibo hiện lên:
Tư Tư, chuyện này là cô làm thật sao? Cô có biết rằng bọn tôi rất tin tưởng cô không? Từ lúc debut đã luôn đi theo cô, ấn tượng về cô của bọn tôi tốt đẹp đến vậy, sao cô có thể làm ra những chuyện này chứ, bọn tôi quá thất vọng rồi.
Số lượng fan trong nhóm cũng không ngừng giảm bớt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, liên tục có người mắng xong rồi rời khỏi nhóm, unfollow.
Linh Tư thấy thì chết lặng, trừ cảm xúc khó chịu ở đáy lòng lúc đầu ra thì bây giờ cô ta cũng chả có cảm giác gì nữa.
Vốn định dựa vào quan hệ tình thân này của hai người để công kích Linh Lung lần cuối, nhưng không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, cô đã ra tay trước.
Bây giờ nghĩ lại thì, cố ý hẹn cô ở trung tâm thành phố như vậy, người địa phương ở đó thấy cũng đoán trước rằng, cô là chị nên đúng là cao quý hơn một bậc.
Quách Hưng Mai ở bên ngoài sốt ruột, hoảng loạn kêu to khiên Linh Tư phiền lòng, động tác gõ cửa vừa nóng lòng vừa vội vàng.
Linh Tư chịu đựng một lát rồi trực tiếp mở toang cửa ra: “Mẹ, đừng làm phiền con, bây giờ con muốn….”
Còn chưa nói xong, khi thấy cảnh sát mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa thì Linh Tư đột nhiên há hốc mồm, sự sợ hãi, hoảng loạn trong lòng nhanh chóng bùng lên, thậm chí còn có ý định đập đầu.
Quách Hưng Mai lo lắng đến mức dậm chân, vội bước đến kéo Linh Tư: “Rốt cuộc sao lại như vậy, mấy người này nói cái gì mà con vi phạm pháp luật, khiến mấy người bị thương.
Tư Tư à, không phải con làm đâu đúng không, nhanh chóng giải thích với người ta đi con.”
Đám người kia cầm một tập tài liệu trong tay, Linh Tư không cần nhìn cũng biết đó là gì, đột nhiên thả lỏng lại, nhìn về phía ba ở phía sau không biết nên nói gì, nở nụ cười bình tĩnh: “Ba, ba không có gì muốn hỏi con à?”
Người cảnh sát đến đây áp giải người đi vô cảm nhìn người trong nhà này, bọn họ chỉ phụ trách đến đây bắt người, không rảnh nghe chuyện nhà người ta, ngắt lời để nhắc nhở: “Xin lỗi, Linh tiểu thư, cô còn năm phút nữa.”
Linh Quốc Cường đứng ở phía sau đọc được tin tức trên mạng, ít nhiều gì cũng đoán ra được.
Có hai người con gái, một đứa lớn lên lại đến bước đường này, đây là điều ông hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Không biết nghĩ gì, Linh Tư ngẩng đầu lên, từ bỏ việc phản kháng, hỏi: “Lần trước các người cũng đưa Linh Lung đi kiểu này à?”
Chỉ sợ là đến lên tầng cũng chưa lên đó chứ?
“Xin lỗi, Linh tiểu thư, xin đi theo chúng tôi.”
Bọn họ đến trả lời lại cũng lười, mà cũng không biết nên trả lời ra sao.
Quách Hưng Mai đã khóc, nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên rõ theo những giọt nước mắt chảy xuống, một người luôn khéo léo như bà vào lúc này cũng không rảnh để lo về chuyện gì nữa.
Lớp trang điểm trên mặt đã trôi đi một nửa cũng không kịp lau, vừa lôi kéo Linh Tư, vừa cầu xin đừng đưa người đi.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Linh Quốc Cường đứng ở phía sau, giọng nói của bà nghiêm khắc, gương mặt thì như đang bị dính lời nguyền vậy, “Ông nói gì đi chứ, có phải đây không phải là con gái ông không hả, có phải trong lòng ông vẫn nhớ đến tiện nhân kia không!”
“Được rồi!” Linh Quốc Cường bực bội rống lên, nhìn đoàn cảnh sát đột nhiên xâm nhập vào rồi áp giải Linh Tư đi.
Linh Tư đang đi đột nhiên quay đầu lại nhìn ông, như thể thất vọng, lại như đang thoải mái: “Ba à, ba xem xem ba nuôi được hai đứa con gái tốt như nào này, ba thành công thật đó.”
Những lời này như mũi dao đâm vào lòng ông.
Giọng điệu trào phúng thờ ơ kia khiến người làm ba như ông mất hết mặt mũi, ngồi rạp xuống cầu thang cả nửa ngày, không thở được hơi nào.
Ở trong phòng trừ tiếng đập vỡ đồ đạc và mắng chửi của Quách Hưng Mai thì không còn gì cả, còn người giúp việc thì tránh ở trong phòng mình không dám bước ra.
Một Linh gia to lớn như vậy, giống như không có ai sinh sống cả.
Linh Quốc Cường ngồi khoảng nửa tiếng, đột nhiên quyết định chuyện gì đó, nhìn Quách Hưng Mai đang nổi điên ở dưới tầng, sau đó đứng dậy cầm chiếc điện thoại không biết lăn lóc ở một bên từ lúc nào rồi bước vào phòng.
Lúc đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài bị chặn lại một nửa.
Điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, toàn là giám đốc của công ty và trợ lý gọi đến.
Trợ lý không liên lạc được với ông nên đã nhắn tin, mấy bức ảnh cho thấy cổ phiếu Linh thị đang kịch liệt rớt giá, sau đó vẫn còn gửi thêm vài bức.
Linh Quốc Cường cho rằng cũng là chuyện này nên không mở ra xem ngay, mở danh bạ ra, tìm được số điện thoại của Linh Lung, trực tiếp gọi cho cô.
Hôm nay Trình Tư Hạo về nhà rất sớm, đoạn ghi âm mà Linh Lung biên tập rồi đăng lên cũng đã thông qua sự đồng ý của Trình Tư Hạo.
Thấy bức ảnh anh đăng trên Weibo, Linh Lung hơi buồn bực: “Anh chụp bức này lúc nào vậy, khi đó anh đi rồi mà?”
Bức ảnh chụp vết thương sưng đỏ kia là ngày đó Linh Lung chợt nhớ đến, sau đó gọi điện nói Khương Thạc đến đây một chuyến, mở băng gạc ra để chụp ảnh rồi băng lại.
Vì lúc đó chuẩn bị cho lúc cần mà thôi, đến khi Linh Tư chơi trò gì với cô thì cô lập tức lấy ra luôn.
Cũng do thói ba hoa chích chòe mà thôi.
Lúc không biết sống chết ra sao, phải vào phòng ICU, bọn họ không thấy được hình ảnh chân thật thì sẽ không biết được rốt cuộc sự việc này nghiêm trọng đến mức nào, đó là mục đích của Linh Lung khi giữ bức ảnh chụp trong tay.
Nhưng không ngờ Trình Tư Hạo cũng chụp được tấm ảnh này.
Người đàn ông hơi nhướng mày, đắc ý khen: “Cuối cùng cũng thông minh rồi.”
Câu này vừa giống khen vừa giống chê, Linh Lung bất mãn trừng anh.
Trình Tư Hạo không nhanh không chậm uống một ngụm nước, giải thích: “Em nghĩ ra được thì anh cũng vậy thôi.”
Vậy nên sau khi anh cũng gọi điện cho Khương Thạc, chuẩn bị nhờ vả anh ta thì không ngờ câu đầu tiên mà tên nhóc đó nói chính là: “Nếu có ai nói hai người không phải vợ chồng thì tôi sẽ là người đầu tiên nhảy ra phản bác!”
“Đúng là người của Trình Tư Hạo, lâu ngày thì tác phong làm việc cũng giống Trình Tư Hạo.”
Vì vậy, bức ảnh được bác sĩ Khương chụp này đương nhiên sẽ đến tay Trình Tư Hạo.
“Hôm nay vết thương còn đau không em?”
Buổi sáng đó sưng đỏ lên rất nghiêm trọng, Trình Tư Hạo vẫn có chút không yên tâm.
Linh Lung ra hiệu muốn uống nước, nằm trên sô pha nhận ly nước từ Trình Tư Hạo, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng mỉm cười: “Khá hơn nhiều rồi.”
Điện thoại có tin nhắn đến, Trình Tư Hạo nhẹ nhàng liếc mắt, Lưu Hoài nhắn cho anh “Đã thu mua Linh thị thành công”.
Đôi mắt anh u ám, còn chưa nói gì thì điện thoại của Linh Lung đã reo lên.
Trình Tư Hạo có thể đoán được ai gọi đến, nhưng mục đích của cuộc gọi này thì...
Lông mi của Linh Lung run lên, đầu ngón tay động vào theo bản năng rồi rút về.
Ngồi dậy, việc đầu tiên là nhìn Trình Tư Hạo, nhận được ánh mắt yên tâm của đối phương thì mới hít sâu, nghe máy.
Có một vài việc, lúc hành động đã nghĩ ngay đến kết quả.
Mở đầu là sự im lặng ngắn ngủi.
Linh Quốc Cường đợi vài giây, không nghe bên kia đáp lại nên thử gọi một tiếng để thăm dò: “Linh Lung?”
“Vâng”, Linh Lung nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu không tính là thân thiện, “Có chuyện gì thì ông nói đi.”
Linh Quốc Cường cứng ngắc, nghẹn ngào hỏi một câu: “Bây giờ một tiếng ba con cũng lười gọi rồi sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
34 chương
4 chương
91 chương
10 chương
45 chương