Chí Tôn Vô Lại
Chương 157
Người vừa đến quả nhiên là Ngọc Hư Tử, Tiểu Lôi tại Tiên Sơn Vạn Tiên đại hội đã gặp qua lão ta, đêm nay gặp lại Ngọc Hư Tử thân pháp như rồng lượn, trong nháy mắt đã đến trước mặt, đột nhập vào giữa vòng tròn, kim sắc thủ chưởng đã xuất ra, nhẹ nhàng phất tới một chưởng, ấn ngay trên người đại xà.
Con đại xà rên lên một tiếng dài, biết rõ lợi hại, lập tức lùi ra sau, quay đầu bỏ chạy.
Ngọc Hư Tử lanh lảnh cười dài: "Muốn chạy sao? Để lại nội đan của ngươi cho đạo gia ta!"
Nói xong, lão chém liền ba kiếm, kiếm khí liên hồi giáng xuống thân đại xà. Ba nhát kiếm này giống hệt các chiêu hai tên Côn Luân môn đồ một cao một thấp kia sử dụng, chỉ khác là uy lực mãnh liệt hơn.
Đại xà đau đớn rít lên một tiếng dài, vảy vàng trên người cũng rớt xuống một ít, không dám quay đầu lại, nhắm ngay hướng rừng cây chạy vào. Nó dốc toàn lực chạy trốn, tốc độ cũng không kém tuấn mã. Ngọc Hư Tử cười lạnh: "Hảo linh vật, lén lút tu luyện trong khu rừng trồng sâm của Côn Luân ta, hấp thụ lấy linh khí, hiện giờ tu luyện xong lại còn tính bỏ chạy sao?"
Lão phóng người lên cao, rồi nhẹ nhàng hạ xuống thân con rắn, giơ kiếm đâm tới, đại xà quay đầu lại, há miệng định cắn, Ngọc Hư Tử hừ một tiếng, trong tay hiện lên một đại kim ấn, phóng ra. Kim ấn này chính là một pháp bảo, xoay hai vòng trên không, biến thành một cái đấu thật lớn, đập mạnh xuống đầu con rắn. Đại xà kêu lên thảm thiết, vặn vẹo vài cái nhất thời trên thân phun ra không ít xà huyết, càng không dám dây dưa với Ngọc Hư Tử chỉ đành tăng tốc bỏ trốn.
Ngọc Hư Tử còn đang tính hạ độc thủ, liền nghe thấy trên cây trước mặt có người hét lớn: "Xú lão đạo dừng tay!"
Tiểu Lôi mắt thấy đại xà thụ thương, trong lòng bi phẫn, không cách nào nhẫn nại được. Hắn đã thụ ân huệ của đại xà vài ngày trước, nếu không có con đại xà này, sợ rằng chính hắn đã chết rồi. Hiện tại mắt thấy đại xà gặp nạn, liền lập tức nhảy xuống. Tiên Âm ở phía sau chụp lại không được, Tiểu Lôi đã thả người nhảy xuống mặt đất, trong tay ném ra một cái gì đó đen thui về phía Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử không kịp nhìn rõ, lăng không nhảy lên, xoạt xoạt chém xuống hai kiếm, thứ đó lập tức bị chém thành bốn năm mảnh rơi xuống đất, thì ra một cái lưới bắt cá!
Cái lưới bắt cá này vốn là pháp bảo lúc đầu Tiểu Lôi cùng với Tiểu Thanh hai người đã sử dụng để đối phó với hấp quyết quỷ. Hôm nay gặp được cao thủ Tu Pháp Kỳ như Ngọc Hư Tử, liền bị chém nát.
Ngọc Hư Tử vốn không nghĩ tới trong khu rừng của môn phái lại có ngoại nhân ẩn núp, trong lòng cả kinh, bỏ mặc đại xà, quát lớn: "Kẻ nào đó!"
Tiểu Lôi quát: "Ngọc Hư Tử, ngươi nhận ra ta chưa?"
Tiểu Lôi tiến đến gần, Ngọc Hư Tử giương hai mắt nhìn, nhíu mày nói: "Là ngươi… Ngươi là… a. Thì ra, ngươi là người của Tiêu Dao phái, là sư đệ của Khinh Linh Tử!"
Ngọc Hư Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn Tiểu Lôi, quát: "Tự tiện tiến nhập vào cấm địa phái ta! Bắt lấy hắn!" Lão biết Tiểu Lôi pháp lực bình thường, nên không thèm quản tới hắn nữa, quay đầu định đuổi theo đại xà.
Ngọc Hư Tử đương nhiên nhận ra được đại xà là linh thú sắp hóa rồng, nếu như thừa dịp nó đang suy nhược đoạt được nội đan thì đây chính là bảo vật quý báu vô cùng. Một khi nó chạy thoát được, hóa thành rồng, bản thân lão vạn vạn lần cũng không phải là đối thủ.
Lão hạ lệnh một tiếng, hai tên một cao một thấp bên người lập tức tuốt kiếm đâm tới Tiểu Lôi. Tiểu Lôi vô cùng khẩn trương, né sang hai bước, kêu lên: "Ê, ngươi xuống đây giúp ta, ta có thể bị bọn chúng giết chết bây giờ!"
Nghe xong câu này, Ngọc Hư Tử cả kinh, đang đi liền lập tức dừng bước.
Theo lời Tiểu Lôi, nơi này còn có người nào khác?
Chẳng lẽ là cái tên Khinh Linh Tử kia!!!
Nếu như Khinh Linh Tử ở đây, thật sự là phiền toái lắm.
Nhưng Tiểu Lôi hô một câu, lại không có ai xuất hiện, Ngọc Hư Tử giận nói: "Tiểu tử gạt người! Bắt hắn!"
Tên sư huynh cao ở bên cạnh đâm tới một kiếm, Tiểu Lôi bước theo Tiêu Dao bộ pháp né tránh, quát lên: "Được, ngươi không cứu ta, ta bị bọn chúng một kiếm đâm chết, ngươi cũng đừng có vọng tưởng gì!"
Miệng tuy nói thế, nhưng tay hắn cũng xuất ra thái đao.
Chỉ nghe đinh đinh một tiếng, cái tên sư huynh cao đã đau đớn rên lên một tiếng, liên tục thối lui hai bước, giật mình nhìn xuống thanh kiếm chỉ còn một nửa trong tay, ánh mắt hắn vừa giận vừa sợ.
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Ngươi còn dám đem cây kiếm gãy kia đi chận bảo đao của ta! Hừ!"
Rồi hét lớn: "Ngọc Hư Tử, đừng chạy!"
Ngọc Hư Tử lại không thích đôi co với tên tiểu tử này, chỉ là tiểu tử này là người của Tiêu Dao phái, lão không thể hạ trọng thủ được, trong lòng nhanh chóng nảy ra một ý niệm: Vậy đi, ta đánh hắn bị thương, chỉ cần hắn không chết, việc sau đó chữa cho hắn là xong.
Nghĩ đến đây, lão nôn nóng đuổi theo đại xà, trở tay phất ra sau một chưởng, kình phong của chưởng này mạnh mẽ, Tiểu Lôi không thể tránh khỏi, nếu như bị đánh trúng, sợ rằng sẽ lập tức trọng thương thổ huyết tại chỗ.
Ngay lúc này, rốt cuộc một bóng người từ trên không phóng xuống, nắm lấy Tiểu Lôi, thân người vừa chuyển, đã lật tay tiếp lấy một chưởng của Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tư vốn không phòng bị, không ngờ bị chấn động, liên tục thối lui về sau hai bước, kinh hoàng la lớn: "Tiên Sơn Diệu Tự Quyết! Ngươi là ai… A! Tiên Âm tiên tử?"
Chỉ cần một chút thời gian, lão đã nhận ra Tiên Âm, chỉ là vào lúc này bộ dạng của Tiên Âm trông thật khó coi, y phục tiên tử bằng lông chim trắng trên người đã sớm bị Tiểu Lôi đốt mất, hiện tại chỉ mặc áo trong, chỉ là mấy ngày nay, áo trong cũng đã rách nát, vài chỗ còn lộ ra cả da thịt. Tiên Âm sắc mặt âm trầm, mục quang ổn định, trầm giọng nói: "Ngọc Hư Tử đạo huynh, đã lâu không gặp!"
Ngọc Hư Tử không ngờ Tiên Âm lại ở cùng một nơi với tên tiểu tử trước mặt này, trong lòng liền nhận ra điểm kỳ lạ, Tiên Sơn chưởng môn tiềm nhập trọng địa bản môn, chẳng lẽ là có mưu đồ gì?
Lão nghĩ đến đây, liền không dám tiếp tục truy đuổi đại xà nữa, cắn răng đưa mắt nhìn Tiên Âm, cau mày nói: "Tiên Âm sao không ở trên Tiên Sơn khổ tu, chạy tới nơi này làm gì? Nên biết nơi này là trọng địa bản môn, người ngoài không được tiến vào. Nếu tiên tử cần linh thảo gì, chỉ cần nói một câu, Côn Luân ta nghĩ tình Tiên Lâm đồng đạo một nhà, nhất định sẽ không khước từ."
Tiên Âm vừa mới miễn cưỡng tiếp Ngọc Hư Tử một chưởng, đến bây giờ mới có thể áp chế được nội tức nhốn nháo trong người, chậm rãi nói: "Đạo huynh hiểu lầm rồi, ta đi lạc vào đây, vốn là ngoài ý muốn."
Ngọc Hư Tử đảo mắt, đột nhiên cười nói: "Tiên tử gặp chuyện gì phiền toái phải không?"
Lão nhìn ra bộ dạng Tiên Âm lộn xộn như vậy, hiển nhiên là đang gặp nạn.
Tiên Âm lập tức nói: "Không dám phiền đạo huynh nhọc tâm, ta cũng nên ly khai nơi này. Vào lầm trọng địa của quý phái, ngày sau ta sẽ đến trước mặt Côn Luân chưởng môn tạ tội."
Nói xong, kéo Tiểu Lôi xoay người muốn bỏ đi.
Ngọc Hư Tử thấy hoàn cảnh thuận lợi, liền cao giọng nói: "Tiên tử hãy thong thả, hình dạng tiên tử như vậy, sao bằng trước hãy theo ta về núi, ta chuẩn bị thức ăn, rồi sửa soạn một nơi cho tiên tử nghỉ tạm một chút."
Tiên Âm quay đầu, trầm giọng nói: "Thế nào, đạo huynh muốn lưu giữ Tiên Âm lại sao?"
Dù sao đi nữa, Tiên Âm đã mang danh thiên hạ đệ nhất từ lâu, lời nói rất có uy lực, Ngọc Hư Tử lập tức cười nói: "Tiên tử hiểu lầm rồi, chỉ là tiên tử bộ dạng như vậy, đi ra ngoài thật rất khó coi."
"Hừ." Tiên Âm cười lạnh, không đáp lời, cũng không quay đầu lại định bỏ đi.
Ngọc Hư Tử trong lòng hồ nghi, cảm giác được hôm nay Tiên Âm có chút cổ quái.
Nên biết rằng Tiên Sơn, Côn Luân, Tiêu Dao tam đại phái là gì. Mang tiếng là ngôi sao sáng trong thiên hạ, nhưng giữa ba phái này, minh tranh ám đấu xảy ra rất thường. Nhất là phái Côn Luân, tự cho là đứng đầu thiên hạ, nhưng trong Tiên Lâm đại hội, lại bị Tiên Âm của phái Tiên Sơn áp chế, đoạt lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất, trong lòng sớm đã khó chịu. Mọi người chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi.
Thời khắc này Tiên Âm rõ ràng có vẻ khốn đốn, Ngọc Hư Tử mà không có ý niệm gì trong đầu, thì mới thật là kỳ quái. Lão vốn không phải là loại người ác độc, đơn giản chỉ nhân cơ hội, định giáo huấn Tiên Âm một phen, đùa cợt vài câu mà thôi. Thật sự không có ý gì hại người.
Mắt thấy Tiên Âm muốn bỏ đi, Ngọc Hư Tử cười nói: "Tiên tử thong thả." Lão quay đầu sang tên đồ đệ cao bên cạnh nói: "Cởi đạo bào của ngươi ra, đưa cho tiên tử chống lạnh!"
Lão quay mặt lại vừa cười vừa nói: "Trang phục của tiên tử như vậy, thật không hay lắm."
Nói xong, tiếp lấy đạo bào của đồ đệ, cười một tiếng rồi ném tới.
Cái ném này của lão, lại ngầm sử dụng pháp lực, chỉ thấy đạo bào mềm như vậy lại mở rộng trên không trung, lại mơ hồ mang theo tiếng cuồng phong. Tiên Âm cười lạnh một tiếng: "Đạo huynh khách sáo quá."
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng đem kình khí trên đạo bào hóa giải đi, y phục trên người rung lên phần phật.
Mấy ngày nay nàng chỉ mặc áo trong, quả thật cũng có chút khó chịu. Y phục nàng bị rách nát, sợ phô bầy cho người khác coi, nên nàng mới thoải mái mà nhận áo bào này.
Tuy nhìn thấy biểu hiện của Tiên Âm như thường, nhưng trong lòng Ngọc Hư Tử vẫn không xóa được mối nghi ngờ. Từ trước đến giờ lão chưa từng gặp qua bộ dạng này của Tiên Âm, hơn nữa tại sao lại cùng ở một chỗ với tên tiểu tử trẻ tuổi này…. ài???
Trong lòng lão chợt động, lại có một ý niệm trong đầu, cười nói: "A, cũng là đạo sĩ ta thiếu suy nghĩ mà thôi. Tiên tử ở đây gặp mặt tình lang, ta thật không nên quấy rầy. Đắc tội đắc tội." Nói xong, không thèm để ý tới cái liếc mắt của Tiên Âm.
Chuyện gì Tiên Âm cũng cố nhịn, nhưng câu này, làm sao nàng có thể nhịn được?
Nàng lập tức quay đầu lại, tức giận nhìn Ngọc Hư Tử, lạnh lùng nói: "Ngọc Hư Tử, ngươi cũng là người thành danh trong Tiên Lâm, sao lại học được cái kiểu nói chuyện vô trách nhiệm như loại tiểu tử vô tri thế này! Tiên Âm ta thanh bạch, há có thể để ngươi hai ba câu là có thể mạt sát được! Mấy câu nói này ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ hồi báo!"
Trong lòng nàng đầy ngạo khí, không ngờ đem áo choàng trên người cởi xuống, nhẹ nhàng xé một cái, xoẹt xoẹt vài tiếng, áo choàng lập tức tét thành bốn năm mảnh rơi trên mặt đất, lập tức kéo Tiểu Lôi bỏ đi.
Ngọc Hư Tử đưa mắt , lập tức tên đồ đệ cao hiểu ý quát lên: "Tiểu tử! Ngươi chặt gãy phi kiếm của ta, giờ lại muốn bỏ đi sao?"
Nói xong, lão liền lướt tới, hét một tiếng, phách một chưởng tới Tiểu Lôi.
Tiên Âm cười lạnh, trong mắt ánh lên một tia tàn độc, đó là nàng đã động đến sát cơ. Tiên Âm là thứ người gì chứ, hôm nay bị trọng thương, mới miễn cưỡng nhẫn nhịn, chỉ là Ngọc Hư Tử nhất định không buông tha, khiến trong lòng nàng thật sự nổi giận, lập tức tung ra một chưởng. Tên đồ đệ cao lập tức hét thảm một tiếng, thân người bay ngang, không ngờ đụng gãy mấy cây đại thụ, miệng phun máu tưới, rũ người trên mặt đất.
Ngọc Hư Tử không ngờ Tiên Âm tại địa bàn của lão lại dám ra tay nặng như vậy, liền quát lớn một tiếng, đầu tiên đi tới nắm lấy tên đồ đệ cao, bỏ một viên dược hoàn vào miệng hắn, lúc này mới quát: "Tiên Âm! Ngươi dám ở dưới chân núi Côn Luân đả thương môn nhân của ta, cho dù ngươi là Tiên Sơn chưởng môn, cũng không thể làm càn như vậy được, mời ngươi theo ta hồi sơn giải thích với chưởng môn sư huynh!"
Nói xong, lão liền bạt trường kiếm, xoẹt xoẹt rung lên hai cái.
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
2917 chương
951 chương
8 chương
71 chương
42 chương