Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Chương 13 : Lần đầu tiên chiến đấu
"Sợ à?" Nhìn Hoàng Á Lê giống như run rẩy, Sở Thanh nghiêm túc nhìn cô, trong mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu.
Đã trải qua một lần mạt thế, cũng không thể có nỗi sợ hãi sâu sắc đối với mạt thế như vậy đi.
"Không sợ!" Kiếp trước trải qua một lần, hôm nay làm sao có thể sợ nữa, hơn nữa....
Nếu ngay từ đầu cô sợ, cô làm sao có thể trả thù, làm sao cho từng người đã từng hại cô trả một cái giá lớn!
Cô vĩnh viễn không quên được, cái tên luôn miệng nói yêu cô, chỉ vì một bịch bánh quy mà đem cô đi bán, sau đó, không ngừng dùng thân thể của cô để đi đổi lấy thức ăn, với lại, mỗi lần cô muốn hủy đi dung mạo của mình thì sẽ bị đánh một trận tàn ác, thậm chí ngay cả cơ hội muốn chết cũng không có, chỉ có thể không ngừng bị tên kia cho qua tay nhiều thằng đàn ông khác.
"Tốt rồi." Đứng trước cửa sổ, Sở Thanh liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Á Lê, coi như không hỏi, cô cũng biết đại khái cô ta đang nghĩ gì: "Chúng ta đi thôi...Chỉ cần cô còn sống, cuối cùng một ngày nào đó sẽ có cơ hội trả thù."
Nói xong, Sở Thanh mở cửa ra, mùi thối rữa tràn ngập khắp cả ký túc xá yên lặng, có lẽ vì bây giờ là giờ lên lớp, nên ký túc xá không có nhiều người, tự nhiên cũng không có nguy hiểm nhiều.
Hai người đi từ từ, cả tầng lầu đều yên tĩnh, vào lúc này, có một loại cảm giác nói không ra lời.
Chợt, không biết từ đâu phát ra một tiếng gào thét, làm cho hai người đồng thời cúi đầu.
Âm thanh phát ra từ dưới lầu, xem ra muốn hoàn toàn tránh khỏi tang thi là điều không thể nào!
"Đi." Sau khi nói xong, Sở Thanh cúi thân thể, từ giày ống dài rút ra một cây chủy thủ, chủy thủ phát ra tia sáng lạnh, hiển nhiên không phải món đồ chơi bình thường, mà là vũ khí dùng để chém giết thật sự. - NuyHam
Hai người vừa đi vừa lấy hết các vật tư trong phòng, lấy hết tất cả thứ gì có thể đem theo, không chừa bất cứ cái gì, nhất là thức ăn và đồ uống, chỉ cần tìm được, đều được Sở Thanh thu vào Tử Phủ.
Thật ra thì Sở Thanh không phải không nghĩ tới ném cho Mặc Phỉ, dù sao mỗi lần sử dụng Tử Phủ sẽ hao tổn ma nguyên, nhưng bởi vì Sở Nghiên đã biết bí mật của chiếc bông tai, cô sẽ không cho rằng người đã vứt bỏ mình lại có thể giữ bí mật thay cho mình.
Sau nửa giờ, hai người đều nghiêm chỉnh lục sóat xong tầng lầu, phàm là thứ có thể sử dụng được, đều lấy hết, một chút cũng không lưu lại cho người sau.
Hoàng Á Lê đã nói, đến mạt thế thì đạo đức sẽ không còn, có lẽ khi các cô lưu lại chút đồ ở đây, những người sau này đến lục soát thấy, sẽ cười thầm nói các cô là đứa ngốc.
Chờ tới lúc xuống tầng hai, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, bất kể là Sở Thanh hay Hoàng Á Lê, sắc mặt đều có chút khó coi, bởi vì vừa đến lầu hai, các cô đã thấy một bầy tang thi nhỏ vây quanh một người, dùng tốc độ quá nhanh cắn nuốt người kia, tứ chi bị xé rách, máu tươi bắn tung tóe, mà làm cho hai cô khắc sâu ấn tượng nhất chính là, người nọ chết không nhắm mắt như nhìn người nào đó sau cửa phòng, có một tang thi mất một tay cũng đã lếch về phía căn phòng đó.
"Sao?" Giống như cảm giác được cảm xúc Hoàng Á Lê không đúng, Sở Thanh quay đầu lại nhìn cô ta.
Mà Hoàng Á Lê dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ nói: "Trong căn phòng kia có người, mà người này lại bởi vì muốn hấp dẫn lực chú ý của tang thi mà đem cô ta đẩy vào bầy tang thi, cho nên cô ta mới chết không nhắm mắt!"
Loại chuyện như vậy, ở mạt thế là nhìn mãi quen mắt, nhưng cho dù là tới bây giờ, Hoàng Á Lê vẫn không thể chấp nhận cách làm đó.
Lúc hai người nhỏ giọng nghị luận, mấy tang thi kia đã cắn nuốt xong người đáng thương đó, sau đó, giống như chưa thỏa mãn, bọn chúng lảo đảo bước về phía Sở Thanh và Hoàng Á Lê, cổ họng phát ra những tiếng gào thét, tựa hồ thấy một món mỹ thực mà nhào tới.
"Cô không thành vấn đề chứ?" Thấy tang thi đi tới, Sở Thanh nhìn Hoàng Á Lê đứng bên cạnh, mặc dù những tên tang thi này, cô một mình vẫn có thể giải quyết được, nhưng cô lại không hy vọng người đi theo mình là một phế vật.
"Ừ!" Dùng sức gật đầu, Hoàng Á Lê cũng cầm một thanh chủy thủ.
Sở Thanh thấy cô ta như vậy, cũng không nói cái gì nữa, nhìn cô ta thật sâu, sau đó xông vào một tang thi, chủy thủ cầm ngược, hướng thẳng vào cổ tang thi, chỉ có một cái nháy mắt, đầu tang thi đã rơi xuống đất, thân thể vẫn còn đứng thẳng, sau đó, từ từ ngã về phía sau, một tiếng "bịch" thật lớn vang lên.
Mà cái đầu lâu đó rơi xuống cạnh chân Sở Thanh, bị cô không chút do dự dẫm một cước đạp bể, một mảnh hồng trắng cứ như vậy đan xen lẫn nhau, mà giày của cô cũng có chút màu sắc kinh tởm.
Hoàng Á Lê ngây người, mặc dù cô biết sau này Sở Thanh sẽ vô cùng lợi hại, nhưng khi mạt thế mới vừa đến, cô ta vẫn là "tiểu thiếu gia" yếu ớt, nếu như không có Lục Thần bảo vệ, căn bản không thể sống sót, dĩ nhiên, đầu óc của cô ta cũng không thể khinh thường.
Chẳng qua, một trăm phần trăm cô khẳng định Sở Thanh tuyệt đối sẽ không có lực chiến đấu như vậy!
Mà Sở Thanh mặc kệ Hoàng Á Lê đang nghĩ cái gì, bởi vì lúc cô giết tang thi đầu tiên, mùi máu phiêu đãng trong không khí đã làm cho tất cả tang thi hưng phấn lên, dần dần đi đến chỗ Sở Thanh và Hoàng Á Lê đang đứng.
Hiện tại, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, hôm nay hai người có thể gặp nguy hiểm!
Lúc này, suy nghĩ của Sở Thanh và Hoàng Á Lê đều giống nhau, cả hai đều động thủ vào tang thi gần mình nhất. - NuyHam
Sau khi nhích tới gần tang thi, lần đầu tiên Sở Thanh mới chăm chú nhìn sinh vật trước mặt này, cũng khắc sâu được một vấn đề, những tang thi này cùng với thuật điều khiển thi khôi (*khôi lỗ: con rối - NuyHam) ở kiếp trước cô có bất đồng rất lớn.
Trước kia Sở Thanh luyện chế thi khôi cũng không khác gì người thật, chẳng qua trên mặt không có chút huyết sắc nào thôi, mà tang thi lại không giống như vậy, mặc dù đều là thi thể giống nhau, nhưng tang thi đã ở độ cao nhất của thối rửa, tóc đã rơi gần hết, hốc mắt trống rỗng, đôi môi hư thối hơn phân nửa, xuyên qua vết rách trên quần áo, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, các bộ phận trên người cũng đã bắt đầu thối rửa.
Dĩ nhiên, dù Sở Thanh đang suy nghĩ, nhưng tốc độ ra tay lại không chậm chút nào, mấy tang thi bên cạnh cô đều đã được giết hết, mà dưới chân cô là những chiếc đầu lâu bị đạp nát nằm trên đất, vẫn tạo cho người ta cảm giác nôn mửa.
Lúc Sở Thanh tính quay lại nhìn Hoàng Á Lê ở bên kia như thế nào, thì nghe sau lưng vang lên tiếng hét nhỏ.
Thì ra là Hoàng Á Lê bị hai tang thi vây công (*tấn công vây quanh - NuyHam), mặc dù đã đem một con trong đó giết chết, nhưng con còn lại là lực bất đồng tâm, lúc nó nhảy lại cắn cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả tránh qua cũng không thể.
Lúc Hoàng Á Lê nghĩ mình sẽ mất mạng trong miệng tang thi, thì một đạo ánh sáng trắng xẹt qua, sau đó một dòng nước ấm ấm phun lên người cô....
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
97 chương
251 chương
10 chương
10 chương
83 chương
23 chương