Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Chương 7
Thiên Sơn cũng không cao, trong núi rất yên tĩnh, có nhiều cây bạch quả rất kỳ lạ, nhất là những hòn đá kỳ quái, càng cho thấy tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên, như sư như hổ, mười vạn núi đá, hình dạng linh kỳ (linh thiêng, kỳ thú).
Đứng ở xa, Lý Mộ Bạch có thể trông thấy biệt uyển cùng hồ nước nhỏ thấp thoáng dưới chân núi Lục Lâm(*), lưng tựa núi xanh, trước mắt là núi xanh như ngọc, biệt uyển được xây dựng dựa vào núi, dần dần cao lên, đình đài lầu các được xây dựng tinh xảo, đan xen nhau đầy lôi cuốn, gọi là biệt uyển, nhưng thực tế chính là một sơn trang
(*) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.
“… Phía sau còn có đường đá đi thông lên núi, hai ngày nữa thiếp mang chàng lên núi xem…”
Nhiếp Đông Nhạn vội vàng giới thiệu cho Lý Mộ Bạch, từ đầu đến cuối
Lý Mộ Bạch chỉ lẳng lặng nghe, không nói xen vào. Đến sau, vẫn là một mình Nhiếp Đông Nhạn đi trước ngừng việc giải thích linh tinh, hồ nghi nhìn sang phụ huynh cưỡi ngựa phía trước, lại nhìn xe ngựa phía sau.
“Này! Mộ Bạch, vừa mới qua Nguyên tiêu, cha lại đột nhiên nói phải đến biệt uyển, chàng không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Không phải nhạc phụ đã giải thích qua hay sao?” vẻ mặt Lý Mộ Bạch an tường, bình thản ung dung. “Là có cừu gia muốn tới trả thù, cho nên tránh đi trước.”
Mắt Nhiếp Đông Nhạn nhíu lại. “Chàng tin?”
Lý Mộ Bạch không hé răng.
Nhiếp Đông Nhạn ha một tiếng. “Thiếp biết chàng cũng không tin, dù như thế nào, chàng phải cẩn thận một chút.”
“Cẩn thận cái gì?” Lý Mộ Bạch thản nhiên hỏi.
“Cẩn thận thủ đoạn tiểu nhân của cha thiếp á!” Nhiếp Đông Nhạn vô cùng nghiêm túc cảnh cáo hắn.
Lý Mộ Bạch lại không cho là đúng. “Nàng quá mức cảnh giác.”
“Thiếp cảnh giác?” Nhiếp Đông Nhạn vừa tức vừa giận, lại biến thành một con gà mái già. “Nói cho chàng, cha thiếp thật sự…”
“Được được được, ta cẩn thận, ta cẩn thận,” không đợi nàng nói xong,
Lý Mộ Bạch liền thuận theo tính tình nàng, giọng nói nhỏ nhẹ. “Ta sẽ để tâm, như vậy được không?”
Đêm tân hôn, Nhiếp Đông Nhạn lập lời thề son sắt là chuyện quan trọng đều nghe theo phu quân, kết quả vẫn như cũ, đều là hắn nghe theo nàng.
Tuy nhiên Nhiếp Đông Nhạn lo lắng cũng không có sai, vừa vào trong biệt uyển, Nhiếp Văn Siêu liền quyết định có thể bắt đầu “thẩm vấn” Lý
Mộ Bạch, tại vùng ngoại ô yên lặng này, bốn phía không có người ở, cho dù Nhiếp Đông Nhạn muốn kháng nghị, muốn nổi loạn, muốn hét lên cho mọi người biết, cũng không có ai để nàng cho biết.
“Lý Mộ Bạch, ngươi… Bao nhiêu tuổi?”
Màn đêm buông xuống, lúc dùng bữa tối, Nhiếp Văn Siêu liền “chất vấn”.
“Đang dùng bữa đấy! Cha, cha không sợ tiêu hóa bị rối loạn, con sợ, tối…”
“Nhạn Nhạn, giúp ta bóc tôm được không?”
Nhiếp Đông Nhạn lập tức hiểu được ám chỉ của Lý Mộ Bạch, không cam lòng trừng mắt há miệng hồi lâu, mới không tình nguyện “buông tha” phụ thân.
“Thôi được!”
“Cám ơn.” Lý Mộ Bạch khẽ nói cảm ơn, lại chuyển hướng nhìn Nhiếp Văn Siêu. “Tiểu tế năm nay hai mươi sáu.”
“Hai mươi sáu?” Nhiếp Văn Siêu lắc đầu như gặp chuyện lạ. “Đối với Nhạn nhi mà nói, có hơi quá lớn một chút.”
“Thích nói đùa, vài tiểu tế cha chọn kia đều quá ba mươi!” Nhiếp Đông Nhạn vừa bóc tôm, vừa lẩm bẩm trào phúng.
Nhiếp Văn Siêu nghẹn họng, liền làm bộ như không có nghe thấy. “Nhà ở đâu?”
“Thiên Sơn.”
“Nơi đó kém văn minh, Nhạn Nhi sẽ phải vất vả.”
“Phách Vương trang còn dã man hơn!” Nhiếp Đông Nhạn lại nói.
Nhiếp Văn Siêu lại nghẹn họng, xoa mũi kiềm chế, lại hỏi.
“Trong nhà làm nghề gì?”
“Mua bán ngọc thạch.”
“Mua bán? Thực tục.”
“Trong nhà Tư Mã đại ca mở tiền trang, chẳng phải càng tục? Cha nghĩ mỗi người cũng giống như ngài, tổ tiên lưu lại rất nhiều điền sản, có thể cho ngài nhàn nhã không có việc gì ngồi chờ thu địa tô, sau khi thu được địa tô liền sống phóng túng sao?”
“Ta sống phóng túng chỗ nào?” rốt cuộc Nhiếp Văn Siêu nhịn không được.
Nhiếp Đông Nhạn hừ hừ châm chọc. “Hạnh di không phải là ngài chơi đùa mà có sao?”
Hạnh phu nhân tư lự biến sắc, đang định chửi ầm lên, lại bị Nhiếp Văn Siêu đè lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Đông Nhạn, vẻ mặt dần dần cứng lại.
“Nhạn nhi, con rất hận ta cưới Hạnh di sao?”
“Không, con không hận cha cưới Hạnh di, dù sao, có bao nhiêu nam nhân có thể chung tình trên thế gian này?” ngoài ý muốn, Nhiếp Đông Nhạn phủ nhận. “Con hận là sau khi cha có Hạnh di liền đã quên nương, cha cũng biết nương mỗi ngày đều ngóng trông cha, nhưng trước khi nương qua đời bốn năm, cha chỉ đi xem qua nương ba lần, đơn giản là… Đơn giản là nương vừa gầy lại tiều tụy, nương đã hết xinh đẹp…”
Nhiếp Văn Siêu hổ thẹn nháy mắt, Lý Mộ Bạch im lặng không nói.
Nhiếp Đông Nhạn thật vất vả mới nguyện ý đối mặt “đầu sỏ” để thổ lộ ra tâm sự, đồng phát tiết ra sự oán hận, đối với nàng mà nói là chuyện tốt, hắn không muốn ngăn cản nàng.
“Có lẽ cha muốn cãi lại là có cho Hạnh di thay cha đến thăm nương, cho dù Hạnh di căn bản không thay thế được cha, cha cũng biết khi Hạnh di đến gặp nương luôn có cử chỉ cao ngạo, còn khoe khoang với nương nói hiện tại người ngủ bên cha là bà, nắm giữ quyền lực ở Nhiếp phủ cũng là bà, thậm chí đứa nhỏ của nương cũng là của bà, cho nên nương tốt nhất kính cẩn với bà một chút, nếu không bà mất hứng, lập tức có thể đuổi nương ra khỏi Nhiếp phủ đi chờ chết!”
Sắc mặt Nhiếp Văn Siêu khẽ biến, giận dữ liếc nhìn Hạnh phu nhân, người đang bất an, cúi mặt thấp
“Càng quá đáng là, cha đem ca ca cùng tỷ tỷ giao cho Hạnh di nuôi dưỡng, dưỡng đến bọn họ đã quên ân của mẹ ruột, dám chạy tới trách cứ nương đã quên đại ân của Hạnh di, phụ bạc đại nghĩa của Hạnh di, cha biết nương rất đau lòng không?”
“Cho nên…” Nhiếp Nguyên Xuân chợt tỉnh ngộ. “Muội mới không cho phép chúng ta tiến Vong Tâm Cư của nương?”
“Các ngươi có tư cách đi vào sao?” Nhiếp Đông Nhạn hỏi lại.
Nhiếp Nguyên Xuân giật mình nhớ lại năm đó, sau đó hổ thẹn lắc đầu. “Không, chúng ta không có tư cách.”
Lý Mộ Bạch lặng lẽ cầm tay Nhiếp Đông Nhạn, vẫn không nói gì như cũ.
Việc này hắn đều nghe nàng đề cập qua, nhưng vì nàng đã nói qua cho hắn nghe, nên nàng mới có thể nói ra lần thứ hai ── lần đầu tiên khó khăn nhất cũng có thể nói ra miệng, hiện tại, chỉ cần nàng có thể nói ra với “đầu sỏ”, bi thương trong lòng nàng tự nhiên cũng có thể từ từ hồi phục.
“Không, cha, con không hận cha lại cưới Hạnh di, con hận là cha quá vô tình với nương!”
Nhiếp Văn Siêu im lặng một lát, bỗng nhiên đứng dậy, “Các ngươi từ từ ăn đi! Ta… Còn có chút việc.” Nói xong xoay người rời đi.
Hạnh phu nhân oán hận trừng Nhiếp Đông Nhạn một cái, cũng đuổi theo sau.
Trái lại Nhiếp Đông Nhạn tinh thần sảng khoái, “Thực thoải mái!” Nàng nói, sau đó cười vui vẻ mời mọi người dùng bữa. “Làm sao vậy, các người? Không ăn sao?”
Nàng còn nuốt trôi? Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lý Mộ Bạch cũng nói nhỏ, “Thoải mái hơn?”
“Rất nhiều!” Nhiếp Đông Nhạn gật đầu thật mạnh.
“Vậy là tốt rồi, như vậy…” Lý Mộ Bạch nhìn con tôm trong tay bị nàng bóp nát. “Có thể đổi con tôm khác cho ta hay không?”
“Hử?” Nhiếp Đông Nhạn ngẩn người, cúi đầu. “Oa, đây là cái gì? Đáng ghét!”
Lý Mộ Bạch khẽ ho nhẹ một chút. “Nếu nàng nói muốn ăn tôm của ta, ta sẽ… Ách, có thể đợi một chút.”
“… Không cần đợi, trước cho chàng ăn đã!”
“…” oooooooooooooooooooooooooooooooooooooo
“Muội muội!”
Nhiếp Đông Nhạn đang vội vàng chạy về hướng phòng bếp đột nhiên dừng lại, nhìn theo hướng giọng nói vang lên.
“Tư Mã đại ca?”
Tư Mã Thanh Lam mỉm cười chào đón. “Vội vàng như vậy, muốn đến nơi nào?”
“Lấy rượu.” Nhiếp Đông Nhạn đành phải đổi hướng đi lại. “Chúng ta ở đỉnh núi ngắm Thái Hồ, đem thức ăn theo nhưng lại quên không mang đồ uống, Thu Hương cũng không có khinh công, chậm như ốc sên, cho nên muội liền tự mình đến lấy thôi!”
“Loại thời tiết này…” hai mắt Tư Mã Thanh Lam nhìn lên trời. “Nhìn thấy được Thái Hồ sao?”
“Trắng xoá một mảnh, có quỷ thấy được mới!” Nhiếp Đông Nhạn cười nhạt nói. “Nhưng mà ngược lại, Mộ Bạch thích không khí này, trông về phía xa bốn phía, tầm nhìn trống trải, trời xanh vô biên vô hạn chỉ có mây trắng bay ở giữa, Mộ Bạch nhìn thấy liền tán thưởng, sau đó bắt đầu ở bên kia rung đùi đắc ý niệm thơ từ, muội nghe được đầu lại run run lại co giật, đành phải chạy nhanh xuống dưới lấy rượu, Mộ Bạch à! Vừa uống rượu thì sẽ không thích mở miệng.”
Mộ Bạch, Mộ Bạch, Mộ Bạch, trong lòng nàng, trong mắt nàng đều chỉ có người kia sao?
“Muội muội.”
“Sao? Huynh cũng muốn cùng đi niệm thơ sao?” Nhiếp Đông Nhạn trêu ghẹo nói.
“Không, ta chỉ là muốn hỏi muội…” Tư Mã
Thanh Lam chần chờ một chút. “Chúng ta quen biết bảy năm, chẳng lẽ muội thật sự không có một chút cảm giác với ta hay sao? Hoặc là, đơn giản ta là người mà thế bá chọn, muội liền hoàn toàn gạt bỏ tất cả của ta?”
Nhiếp Đông Nhạn chợt ngừng cước bộ, không tin được nhìn lại hắn, “Nói như thế, huynh còn không hết hy vọng với muội sao?” Nàng trợn trắng mắt, lại thở dài. “Được rồi! Muội liền thành thật nói cho huynh, điều kiện của huynh quả thật tốt lắm, điểm ấy muội thừa nhận, nếu là cô nương bình thường, chỉ cần huynh nói một câu, ngay cả lo lắng cũng không cần, các nàng nhất định sẽ gật đầu đến rớt, nhưng là đối với muội mà nói…”
Nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Huynh rất tuấn tú, thì thế nào? Mỗi ngày muội nhìn nương lại nhìn chính mình, đã sớm nhìn đến tê liệt; võ học uyên bác? Thật xin lỗi, muội chưa thấy qua; kinh luân đầy bụng?” Hai tay nàng vuốt vuốt, “Muội lại không hiểu; đương nhiên, muội biết huynh đối với muội rất tốt, nhưng là vì lấy lòng muội, muội chán ghét người ta lấy lòng muội; quan trọng nhất là…”
Hai tay chống thắt lưng, ngửa cằm, vẻ mặt của nàng mang theo một tia trào phúng.
“Huynh là con trai độc nhất của Tư Mã thế bá, được cha mẹ yêu thương, cuộc sống êm đềm, cũng chưa từng có lúc không vừa ý, cũng chưa từng trải qua khó khăn, cho nên huynh không thể hiểu thống khổ của người khác, không thể cảm thụ bi thương của người khác, mặc dù chúng ta quen biết bảy năm, huynh có thể nhìn muội lớn lên, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể nhìn ra căm phẫn trong lòng muội, luôn xem muội luôn tùy hứng giận dỗi như đứa nhỏ để mà dỗ dành muội…”
Nói tới đây, nàng hừ hừ khinh miệt.
“Quan tâm của huynh chỉ là bên ngoài, mà không ở trong lòng, huynh ở trong mắt muội thật nông cạn, thật buồn cười, có đôi khi, muội cảm thấy muội còn trưởng thành hơn so với huynh!”
Tư Mã Thanh Lam có chút lung túng. “Muội… Muội không thể trách số phận của ta sung sướng.”
“Muội cũng không nói gì trách huynh, muội chỉ là nói cho huynh biết vì cái gì muội chỉ có thể đối đãi với huynh giống như với các ca ca, bởi vì huynh giống với hai ca ca của muội, đều nông cạn.” Nhiếp Đông Nhạn kiên nhẫn giải thích.
“Muội tin huynh cũng theo chân bọn họ, tín nhiệm Hạnh di hoàn toàn, chưa từng có gì hoài nghi, ánh mắt của huynh đều mù quáng giống bọn họ, lòng của huynh cũng ngây thơ giống bọn họ, huynh cho là nói ngon nói ngọt gạt muội chính là rất tốt với muội, nói cái gì muội hiểu lầm Hạnh di, cũng không phải có mẹ kế là không tốt, khuyên muội ngoan ngoãn cùng Hạnh di ở chung sẽ rõ Hạnh di có bao nhiêu tốt đẹp. Ha, căn bản là xát muối lên vết thương của muội thôi!”
Nhiếp Đông Nhạn chán ghét liếc nhìn hắn một cái.
“Thật lòng mà nói, có đôi khi muội thật sự chán ghét nhìn thấy các người!”
Nghĩ đến chính mình có những hành động như nàng nói, Tư Mã Thanh Lam không khỏi vạn phần chật vật.
“Lý công tử chỉ lớn hơn hai tuổi, hắn rất chín chắn sao?”
Chỉ nghe được người ta nhắc tới Lý Mộ Bạch, ánh mắt Nhiếp Đông Nhạn liền thay đổi, dịu dàng mà thương tiếc.
“Đấy là đương nhiên, tuy rằng Mộ Bạch lớn hơn huynh hai tuổi, nhưng so với muội chàng càng bi thảm gấp trăm ngàn lần, trong lòng chàng có vết thương rất rất lớn, có lẽ vĩnh viễn không khép lại được, bi thương của muội đối chàng mà nói chỉ là bé nhỏ không đáng kể, cho nên chàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của muội, câu nói đầu tiên có thể chạm lòng, một hành động rất nhỏ là có thể loại bỏ bi thương của muội. Những điều này, vô luận như thế nào huynh cũng không làm được .”
“Nhưng hắn…” Tư Mã Thanh Lam có chút khó có thể tin. “Nhìn không ra.”
“Cho nên mới làm cho người ta càng đau lòng đấy!” Nhiếp Đông Nhạn xoay người tiếp tục bước hướng phòng bếp.
“Chàng đem hết thảy đều giấu ở chỗ sâu trong lòng, ở mặt ngoài nhu hòa an tường như vậy, trời biết trong lòng chàng chảy bao nhiêu máu.”
Bị thương càng nặng thì miệng vết thương càng sâu, nếu ngươi không nhìn thấy vết thương hắn, chứng tỏ hắn bị thương quả thật thực trầm trọng.
Nhớ lại Lý Mộ Bạch từng nói qua, Tư Mã
Thanh Lam rốt cục hiểu rằng chỉ có chịu qua đau thương, người ta mới nói ra được cảm giác như vậy. Nhưng mà, như vậy không khỏi rất không công bằng, không lẽ nhất định hắn phải là người bị thương thì mới có khả năng được người yêu mến chú ý sao?
“Theo muội nói như vậy, hai người ở với nhau chỉ là an ủi nhau mà thôi nha!”
“Sai, chỉ có hắn an ủi vết thương của muội, muội không có cách nào đụng chạm đến miệng vết thương của chàng.
Nhân tiện lại nói cho huynh một chuyện…” Dừng bước ở cửa ngoài phòng bếp, Nhiếp Đông Nhạn ngạo nghễ liếc hắn.
“Có lẽ huynh không tin, nhưng kỳ thật chàng cũng không thích muội, là muội xin ông ngoại buộc chàng, chàng mới không thể không thành thân cùng muội, ngay cả như vậy, chàng vẫn là vị phu quân dịu dàng nhất, tuy rằng không có tình nùng ý mật, không có lời nói yêu thương, nhưng chàng thiệt tình săn sóc muội, quan tâm muội, đối với chàng, là muội khăng khăng một mực, yêu đến phát cuồng, cho dù cha có tính toán gì, muội cũng sẽ không rời chàng, lời này, phiền huynh chuyển tới cha, tạ ơn!”
Dứt lời, nàng liền xoay người tiến vào phòng bếp, Tư Mã Thanh Lam khiếp sợ đến nhất thời không thể phản ứng được gì.
Lý Mộ Bạch không thích nàng?
Hơn nữa, vậy mà là nàng bức Lý Mộ Bạch cưới nàng?
Đến tột cùng là nam nhân kia đã xảy ra chuyện gì?
0000000000000000000000000000000
Nói là có cừu gia muốn lên nhà trả thù, cho nên không thể không tạm lánh, tất nhiên là lấy cớ, lại không nghĩ rằng lấy cớ lại biến thành sự thật, đây là Nhiếp Văn Siêu chuẩn bị chưa đến nơi đến chốn.
Ngày hôm đó, sáng sớm Nhiếp Văn Siêu gọi nữ nhi đến, trịnh trọng tuyên bố ông sẽ không cố ý bắt bẻ Lý Mộ Bạch ── dù sao mặc kệ ông chọn như thế nào, Nhiếp Đông Nhạn đều có biện pháp bác bỏ, hơn nữa bác bỏ ông rất khó coi, tuyệt không chừa cho ông chút sĩ diện nào, liều mạng bắt bẻ ông, đào bới ông, khiến cho ông bị lăng nhục trước mặt vãn bối.
Nói lại phải mắng thôi, hết lần này đến lần khác mặc kệ nói cái gì đều là ông đuối lý, thân là lão đại duy nhất ở trong nhà, đáng tiếc điểm ấy dường như không thế nào dùng được.
“Nhiếp phủ là võ lâm thế gia, thân là con rể của Nhiếp Văn Siêu, tất nhiên có được năng lực để bảo vệ nữ nhi của ta, đây là ta phải kiên trì, con phải biết rằng, tất cả Nhiếp phủ trừ bỏ hạ nhân ở ngoài, từng người đều có một thân võ công không tầm thường, bao gồm cả nương của con. Cho nên, con đi gọi hắn chuẩn bị tốt, sau bữa trưa cha sẽ thử xem hắn có bao nhiêu năng lực bảo hộ con.”
Nhìn chằm chằm vẻ mặt dấu không được đắc ý của phụ thân, mặt Nhiếp Đông Nhạn không chút thay đổi, sau một lúc lâu không hé răng, đột nhiên mà xoay người bước đi, cũng không trả lời.
“Đừng quên đấy!”
Nhiếp Văn Siêu dào dạt đắc ý dặn dò phía sau, còn có Nhiếp Nguyên Xuân, hắn cũng theo đi lên.
“Muội muội, đừng trách cha, có băn khoăn này cũng là bất đắc dĩ, phải biết rằng, người ở giang hồ tránh không được có cừu gia, nếu là muội phu không có năng lực bảo hộ muội, cha làm sao yên tâm cho muội đi cùng hắn đi chứ? Hạnh di nói rất đúng, dù sao muội là… Ách!”
Bỗng nhiên Nhiếp Nguyên Xuân ngậm miệng, bởi vì Tư Mã Thanh Lam đột nhiên đụng phải hắn một chút, bị đâm làm cho hắn mờ mịt, đang nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy Nhiếp Đông Nhạn trào phúng hừ lạnh.
Quả nhiên là Hạnh di!
Nữ nhân kia chính là không thể nhìn nàng tốt được, luôn miệng đầy lời ngon tiếng ngọt hãm hại người khác, lúc này cũng thế, biết rõ Lý Mộ Bạch sẽ không có võ công ── ít nhất bọn họ đều cho rằng như vậy, lại cố ý bảo cha tới thử võ công của hắn, rõ ràng muốn chỉnh Lý Mộ Bạch.
Đương nhiên, nàng không lo lắng Lý Mộ
Bạch thật sự sẽ bị chỉnh, nhưng nàng cũng không hy vọng để cho bọn họ biết Lý Mộ Bạch có võ công, bởi vì võ công của hắn rất cao cường, phụ thân nhất định sẽ truy vấn hắn rốt cuộc là vị nào trong chốn giang hồ, đến lúc đó nàng nên trả lời như thế nào?
Nói thật ra, Lý Mộ Bạch chính là Ác Diêm La Diêm La Cốc?
Không được, bởi vậy, nhất định mỗi người bọn họ đều sẽ kiên quyết phản đối!
Như vậy, lừa bọn họ?
Coi như hết! Lý Mộ Bạch không thích nói dối gạt người, một câu còn chưa nói hoàn, sơ hở đã xuất hiện rồi.
Ai, như vậy không được, như vậy không được, rốt cuộc thì làm như thế nào?
Cầu ông trời?
000000000000000000000000000000000
“Nhạn Nhạn.”
“Hử?”
“Nàng suy nghĩ cái gì?”
“Không suy nghĩ cái gì a!”
“… Thế vì cái gì muốn đem kẽ hở trên áo của ta ghép với mặt trên váy của nàng?”
“… Ách?” Đột nhiên hoàn hồn, Nhiếp Đông
Nhạn vội vàng cúi đầu vừa thấy…”Á? Tại sao có thể như vậy?” Vội vàng gỡ sợi chỉ xuống, sau đó lộ ra một tia cười trào phúng với chính mình, lại ngẩng đầu, Lý Mộ Bạch một tay cầm sách hai mắt nhìn thẳng nàng, chột dạ một hồi, nàng lại cúi đầu xuống, chăm chú thêu tiếp.
“Nhạn Nhạn, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không… Không a!”
“… Liên quan đến ta sao?”
Thực hận tâm tư của nàng dễ dàng bị hắn nhìn thấu như vậy!
Thở dài, nàng buông khung thêu, giương mắt nhìn thẳng vào hắn.”Mộ Bạch, thiếp biết chàng không thích nói dối gạt người, nhưng là, chỉ cần một lần là tốt rồi, cho thiếp nói dối một lần được không?” Sắp tới buổi trưa, thật giận ông trời không giúp việc, nửa nước miếng cũng không chịu phun xuống dưới, hiện tại không nói cũng không được.
Lý Mộ Bạch nghi hoặc đem sách vở đặt lên trên. “Vì cái gì?”
Nhiếp Đông Nhạn cắn răng một cái.”Bởi vì…”
“Tiểu thư!!!”
Cả người phát run, Nhiếp Đông Nhạn không khỏi rên rỉ che lỗ tai xoay mắt nhìn hướng cửa phòng, “Trời ạ! Thu
Hương, nơi này không ai với đoạt giọng với ngươi, ngươi không cần luôn thét chói tai được không?” Nàng tức giận nói.
Hốt ha hốt hoảng, bất chấp tranh cãi cùng tiểu thư, Thu Hương tiến phòng liền ngồi xổm bên người tiểu thư thực hiện tốt trách nhiệm truyền tin tức của tỳ nữ.
“Vừa rồi Tư Mã lão gia mang theo Tư Mã phu nhân còn có một đoàn người rách rưới đến tìm lão gia, bộ dáng rất thê thảm, Thu Hương vừa mới thấy, liền trốn ở một bên nghe lén…” Thở một hơi, nói: “Nhưng bởi vì cách quá xa, nghe không rõ, chỉ nghe thấy lão gia phân phó đại thiếu gia lập tức trở về trong thành gọi toàn bộ hộ vệ trong phủ tới, còn nói cái gì muốn cầu người giúp đỡ cũng không còn kịp rồi…”
Nhiếp Đông Nhạn không khỏi ngạc nhiên.”Không thể nào! Thật sự có người muốn tới trả thù?”
“Có lẽ là, đám rách rưới kia, nhiều đều bị trọng thương!” Thu Hương liều mình gật đầu, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, còn thẳng khụt khịt. “Làm sao bây giờ, tiểu thư, nếu là thực sự có người tới tìm trả thù làm sao bây giờ? Chúng ta muốn chạy trốn trước hay không a?”
“Không tiền đồ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn không được sao, còn trốn cái gì! Nhưng mà …” Nhiếp
Đông Nhạn nhíu mi trầm ngâm, “Đường đường Hoài Nam Kiếm còn bị truy đuổi đến sa sút như vậy, còn cùng cả nhà chạy lạc, rốt cuộc là dạng cừu gia gì lợi hại như vậy?” Lập tức lại giãn mày cười vui. “Song cứ như vậy, cha sẽ không còn thời gian rỗi tìm chúng ta gây phiền toái!”
“Tiểu thư là nói lão gia muốn cô gia… Ôi!”
Dùng lực che miệng Thu Hương, Nhiếp Đông Nhạn hắc hắc giả cười với Lý Mộ Bạch, “Không có việc gì! Không có việc gì!” Lại buông Thu Hương ra, liều mình nháy mắt với nàng. “Hiện tại Uyển Lý khẳng định có chuyện, nếu chúng ta không tự mình tìm ăn thì sẽ không có gì để ăn đâu, còn không mau mang bữa trưa đến, nếu cô gia bị đói, cẩn thận ta lột da của ngươi, thịt của ngươi để cô gia ăn!”
Thu Hương lập tức hiểu ý. “Dạ, Thu Hương đi chuẩn bị, cướp không được cũng sẽ trộm, nhưng mà bên ngoài thật sự loạn, tám phần Thu Hương sẽ bị kêu đi hỗ trợ, chỉ sợ tối muộn, chậm trễ một chút mới cướp được thức ăn.”
“Không quan hệ, có là được.”
Thu Hương vừa đi ra ngoài, Lý Mộ Bạch liền khẽ mở miệng. “Nhạn Nhạn…”
“A! Mộ Bạch…” Nhiếp Đông Nhạn đã sớm liệu đến, hắn vừa kêu tên của nàng, nàng lập tức phi thân đi qua ngồi lên đùi hắn, kéo cổ hắn, môi anh đào ngượng ngùng tiến đến.”Người ta…
Muốn…”
“…”
Nữ nhân này thật sự quá luống cuống, lại dùng phương thức này để lảng tránh vấn đề của hắn!
00000000000000000000000000000000
Nhiếp Văn Siêu nói không kịp mời người giúp đỡ, lời nói thực này giống như quạ đen mở miệng, mới cách một ngày, đối phương liền đuổi theo tới cửa, hơn nữa còn lựa chọn thời điểm lúc sáng sớm, mọi người còn cuốn trong chăn bong mơ mộng đẹp, thình lình vài tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang tới, nhất thời mọi người sợ hãi ngã xuống giường, sau đó mới cảnh giác la lên ── nhưng đã chậm vài bước.
Thu Hương bò lên lầu ── dùng bốn chân, trèo đến phòng của tiểu thư.
“Tiểu.. tiểu… Tiểu thư, cái cái cái… cái người kia đã đến đây, thật thật thật… Tiếng kêu thật là khủng khiếp, ta ta ta… Chúng ta nên trốn trốn trốn… Chạy trốn chứ…”
Nghe vậy, Nhiếp Đông Nhạn đang hầu hạ phu quân mặc quần áo nhất thời đảo mắt đi xuống, thoáng nhìn, vậy mà là một con rùa đen rút đầu, không khỏi xem thường.
“Thật sự là không giống đấy! Thu Hương, vốn ngươi là tỳ nữ võ lâm thế gia, vài tiếng kêu thảm thiết nho nhỏ liền sợ tới mức ngươi tè ra quần, thật đúng là vô tích sự! Quên đi, ngươi vẫn là trở về phòng đi trốn ổ chăn đi! Nếu không, trốn phía sau núi đi cũng được, nơi này không cần ngươi hầu hạ.”
“Cái… cái kia… Như vậy sao được!” Thu
Hương lập tức dũng cảm nói, bấu víu khung cửa đứng lên, hai chân run rẩy đi qua muốn hầu hạ Nhiếp Đông Nhạn thay quần áo. “Tiểu .. tiểu… Tiểu thư ở chỗ nào, Thu Thu Thu… Thu Hương liền ở chỗ đấy, mạng mạng mạng… Dù sao mạng này cũng chỉ có một, giao giao cho… Cho tiểu thư cũng được!”
“Thật đúng là vô cùng hùng hồn nha, thấy chết không sợ đấy!” Nhiếp Đông Nhạn lẩm bẩm nói, sau đó kéo chặt quần dài của mình, bởi vì Thu Hương lại đang kéo quần của mình xuống. “Nhưng mà, kính nhờ ngươi, ta phải mặc, không phải muốn cởi ra được không?”
Bởi vì chậm chạp, ba người Nhiếp Đông
Nhạn là đám cuối cùng tới bãi đất trống trước trang uyển… Không, kia không thể xem như không, sớm đã bị mấy chục người chen nhau chật ních,
Hạnh phu nhân cùng Nhiếp Nguyên Bảo dẫn mười mấy hộ vệ bảo vệ cho cửa trang uyển, biểu tình cũng không phải ngưng trọng bình thường.
Nhiếp Đông Nhạn lôi kéo Lý Mộ Bạch chỉ nhìn một lát, lúc này hiểu được vì sao sắc mặt mọi người đều khó coi như vậy.
“Trời ạ, bọn họ là ai, vậy mà ngay cả cha, Nhị thúc cùng Tư Mã thúc thúc đều tới?”
“Âm Hoa Ma cùng Dương Thiên Ma trong
Tam, cùng với phủ chủ của Hồi Hồn phủ Đoạn Hồn Câu Hạ Lăng Sinh, phó phủ Ly Hồn Đao Sa Bách Luyện.” Lúc này là thời khắc khẩn cấp, Hạnh phu nhân cũng bất chấp tư oán cùng Nhiếp Đông Nhạn.
“Là bốn người bọn hắn?” Nhiếp Đông Nhạn kinh hô.”Nhưng sao bọn hắn lại ở cùng một chỗ? “
“Ai cũng không ngờ tới Âm Dương Song Ma lại là sư phụ của Hạ Lăng Sinh cùng Sa Bách Luyện.” Nhìn ra được Hạnh phu nhân thực muốn đi ra ngoài hỗ trợ ── tuy rằng bà cũng giúp không được cái gì, nhưng trong trang uyển còn có phu nhân Tư Mã Nghị kia không biết võ công cùng với người bị thương, bà không thể không ở tại chỗ này.
“Nhưng… Nhưng… Đến tột cùng là vì sao cha lại ở gặp phải bọn họ?”
“Không phải cha ngươi, là vấn đề của Tư
Mã phu nhân bên kia, đệ đệ của nàng trong lúc vô ý giết con Hạ Lăng
Sinh, đối phương tự nhiên muốn đuổi giết đến đây.”
“Nói cách khác…” Nhiếp Đông Nhạn nuốt nước miếng. “Việc này không thể lành?”
“Trừ phi đem đệ đệ Tư Mã phu nhân giao ra đi.”
“Như vậy…” Tuy rằng đã nhìn ra được đại khái kết quả sẽ như thế nào, Nhiếp Đông Nhạn vẫn nhịn không được hỏi:
“Chúng ta đánh thắng được sao?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Không cần phải nói, chín phần là không hy vọng, hộ viện Nhiếp phủ chết chỉ còn lại có hai người, trừ bỏ Tư Mã
Nghị ở ngoài, Tư Mã Thanh Lam cùng Nhiếp Văn Siêu, Nhiếp Dũng Siêu,
Nhiếp Nguyên Xuân, Nhiếp Nguyên Hạ đều bị thương, mà đối phương lại chỉ bị thương trăm người, người mang đến vẫn còn hơn một nửa, tiếp tục đánh nữa, kết quả có thể nghĩ ra.
“Mau, hai người đem đại thiếu gia cùng
Tư Mã thiếu gia trở về băng bó vết thương, nếu không không cần người ta giết bọn họ, bọn họ sẽ mất máu nhiều mà chết trước!” Mắt thấy tình huống đánh nhau giữa sân càng ngày càng bất lợi, Hạnh phu nhân quyết định thật nhanh, nhanh chóng phân phó người đi mang Nhiếp Nguyên Xuân cùng Tư Mã Thanh Lam về.
“Nhạn nhi, Bảo nhi, nơi này giao cho các ngươi, ta phải đi hỗ trợ, bằng không cha ngươi sẽ…” Bà cắn chặt răng, chợt mang theo bốn vị hộ viện khác phi thân gia nhập chiến trường.
“Tiểu… Tiểu… Tiểu thư, có phải chúng ta nên trốn hay không…” Thu Hương hoảng sợ đến run rẩy
“Câm miệng!” Nhiếp Đông Nhạn gầm lên, quay lại kéo ống tay áo Lý Mộ Bạch, hai mắt nhìn hắn năn nỉ. “Mộ Bạch, kính nhờ chàng, mau giúp bọn họ đi!” Tại đây tình huống khẩn cấp, Lý Mộ
Bạch đã ở đây, cũng là cứu tinh duy nhất nàng có thể nghĩ đến.
Lý Mộ Bạch thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái. “Không.”
“Không cần như vậy, chỉ nhúng tay một chút cũng được rồi!”
“Nhạn Nhạn, nàng có biết ta là không giúp đỡ người.”
“Thiếp biết, thiếp biết, nhưng mà bọn họ là thân nhân của thiếp, không phải người ngoài a!”
Vẫn như cũ, Lý Mộ Bạch lắc đầu. “Không.”
“Mộ Bạch, đừng như vậy, van cầu chàng mà!” Nhiếp Đông Nhạn lại ăn nói khép nép, ngửa má lúm đồng tiền vẻ mặt đau khổ, còn kém không quỳ xuống đến. “Đánh một chút thì tốt rồi thôi!”
“Bất luận kẻ nào ta cũng không đánh.”
“Thiếp quỳ cầu chàng…” Dừng lại, mặt
Nhiếp Đông Nhạn càng khổ, căn bản nàng quỳ không được. “Lừa đảo! Lại không cho người ta quỳ.”
“Cho dù nàng quỳ, ta cũng sẽ không đánh.”
“Mộ Bạch, van cầu chàng mà …”
Nàng ở bên cạnh càng cầu càng đáng thương, một bên Thu Hương, Nhiếp Nguyên Xuân cùng Tư Mã Thanh Lam cùng ngồi ở bên kia để cho người khác băng bó miệng vết thương cũng đầy nghi hoặc trong lòng, hai mặt nhìn nhau.
Nàng cầu một người đọc sách không biết võ công để làm chi? Muốn hắn lấy sách đi đánh người sao?
“Tiểu.. Tiểu… Tiểu thư, người người người… Người cầu cô gia để làm chi, hắn hắn hắn… Hắn không có võ công!”
“Muội muội, muội đừng vô lý, Lý công tử cũng bất lực thôi!”
“Đúng vậy! Muội muội, muội phu cũng không phải…”
“Các ngươi câm miệng hết đi!” Nhiếp Đông Nhạn cũng không quay đầu lại rống qua, lại tiếp tục đáng thương lắc lắc tay Lý Mộ Bạch. “Mộ Bạch, đánh một chút là được rồi! Được rồi, được rồi!”
Ánh mắt nhu hòa dời về phía Nhiếp Nguyên Xuân, Lý Mộ Bạch áy náy lắc đầu. “Không.”
Khóe mắt thoáng nhìn tình huống trong sân càng thêm khẩn cấp, “Mộ Bạch, van cầu chàng mà!” Nhiếp Đông Nhạn không khỏi càng lo lắng liều mình kéo ống tay áo của hắn.
“Không.”
Lại liếc mắt một cái ra giữa sân, rốt cục Nhiếp Đông Nhạn hết hy vọng, nàng không có thời gian lại cầu xin Lý
Mộ Bạch, người trong sân càng ngày càng nguy cấp. “Được rồi! Vậy chính thiếp đi giúp.” Nàng cũng không có tức giận ── nàng có thể hiểu được kiên trì của hắn, thầm nghĩ nếu hắn không giúp, nàng đành phải chính mình đi giúp, vì thế rút kiếm liền phi thân mà đi đến giữa sân.
Thấy thế, Nhiếp Nguyên Xuân không khỏi bật thốt lên cuống cuồng, “Muội muội, không cần đi a! Muội giúp không được gì…” Chợt lại thấy Lý Mộ Bạch cũng khoanh tay chậm rãi đi ra hướng giữa sân, lại hổn hển. “Trời ạ! Muội phu, ngươi càng không thể đi, chỗ nguy…”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong nháy mắt ngay lúc từ ‘hiểm’ muốn nói mà chưa nói, đột nhiên đồng tử
Nhiếp Nguyên Xuân mất đi hình ảnh Lý Mộ Bạch, hắn không khỏi ngây người một lúc, ngay sau đó, chợt hai tiếng kêu sởn tóc gáy, the thé truyền vào tai của mọi người, tựa như một phen cương đao đâm vào trái tim mọi người, mọi người hai bên không hẹn mà cùng thu tay lại lui về phía sau.
Đương nhiên, Nhiếp Đông Nhạn cũng dừng lại, bởi vì âm thanh kêu thảm ngay bên cạnh nàng, là hai địch nhân đánh về phía nàng, nhưng nàng vừa mới giơ kiếm lên, hai người kia liền tranh nhau phát ra tiếng kêu không phải của mình lảo đảo lui về phía sau, rồi ngã xuống.
Một lỗ hổng máu chảy đầm đìa trước, đều thiếu mất trái tim như nhau.
Nàng chậm rãi xoay người về phía sau, Lý Mộ Bạch lẳng lặng đứng lặng ở trước mắt, mỗi tay đang cầm một trái tim, ánh mắt nhu hòa, biểu tình an tường.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đứng ngây ra đấy không thể nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng Lý
Mộ Bạch đều đã tràn ngập sợ run cùng kinh hãi, không thể dời tầm mắt nhìn hắn bóp nát hai trái tim, thật giống như tùy ý bóp nát hai quả hồng.
Không ai phát ra âm thanh, bao gồm Nhiếp Đông Nhạn, cho dù nàng sớm xem qua loại này tình cảnh, vẫn sợ hãi nói không ra lời như cũ.
Vĩnh viễn nàng cũng không có thói quen nhìn cảnh tượng khủng bố này.
Thật lâu sau, thật lâu sau…
“Ác… Ác Diêm La?” giọng Dương Thiên Ma mờ mịt mà nói ấp úng nói, không phải khẳng định, mà là nghi vấn, bởi vì hắn hy vọng đối phương có thể phủ nhận.
Lý Mộ Bạch không có phủ nhận.
Nhưng hắn cũng không có thừa nhận, chỉ là bình tĩnh đứng ở nơi đó nhìn Dương Thiên Ma, ánh mắt trong suốt nhu hóa an tường, ngũ quan thanh tú vừa thấy sự hung tàn, cũng không lộ thô bạo, giống như hắn chính là người qua đường giáp vô tội.
Vô tội cái quỷ!
Không cần hắn thừa nhận, trong thiên hạ chỉ có một người dùng thủ pháp giết người này.
“Ác Diêm La, ngươi…” Dương Thiên Ma khó khăn nuốt nước miếng. “Muốn nhúng tay vào chuyện này?”
Khe khẽ thở dài, “Không,” Lý Mộ Bạch rốt cục mở miệng, nhỏ giọng tức giận, chưa bao giờ thấy qua nam nhân so với cô nương nhà người ta càng thẹn thùng, “Ta từ trước đến nay, luôn luôn không lo chuyện bao đồng, hiện tại chủ ý cũng không tính thay đổi, trừ phi…” hai tròng mắt hắn từ từ chuyển tới Nhiếp Đông Nhạn, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ. “Các ngươi muốn đả thương thê tử của ta, nếu không ta cũng không muốn nhúng tay vào tranh cãi của các ngươi.”
“Thê tử của ngươi?” Dương Thiên Ma cũng nhìn Nhiếp Đông Nhạn. “Nàng cùng Nhiếp phủ có quan hệ gì?”
Lý Mộ Bạch lại không hé răng , trả lời hắn là Nhiếp Đông Nhạn.
“Hắn…” Nàng chỉ chỉ Nhiếp Văn siêu. “Là cha ta.”
Dương Thiên Ma cùng Nhiếp Văn Siêu đối diện một lát, thần sắc thay đổi mấy lần, cho thấy tim của hắn đã bắt đầu dao động. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Hạ Lăng Sinh.
Còn muốn tiếp tục đánh sao?
Hai mắt Hạ Lăng Sinh vẫn nhìn chằm chằm
Lý Mộ Bạch, mặt căng ra, bên trong nội tâm có một mảnh sóng triều mãnh liệt bốc lên, này phiến sóng triều bao hàm sợ hãi, phẫn nộ cùng với không cam lòng.
Nếu là bất kỳ ai khác, hắn sẽ không chút do dự kiên trì muốn tiếp tục đánh, nhưng trước mắt không phải bất kỳ ai khác, là Ác Diêm La, là người trên giang hồ đồn đãi tàn bạo nhất ác độc sát tinh, vì thế, tin tức ngày trước nghe đồn về Ác Diêm La, từng sự kiện như tia chớp bay vút trong óc hắn, những lời đồn này nếu không là máu chảy đầm đìa, thì cũng là chuyện khiến tim mật người ta tan vỡ, vừa nghĩ tới phải đối mặt sát tinh loại này, hắn liền không thể ức chế cảm thấy một cỗ sợ run dâng lên từ đáy lòng.
Vạn phần hắn không muốn đối địch cùng sát tinh này, nếu có thể nói, hắn tình nguyện lập tức xoay người rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.
Nhưng là, hắn càng không muốn buông tha cho mối thù của con, còn có tôn nghiêm cùng danh dự.
“Sư phụ, ngài cùng sư mẫu hai người cũng đánh không lại một người hắn sao?”
Dương Thiên Ma hiểu ra rồi, vì thế, tầm mắt của hắn mới chú ý trên người Âm Hoa Ma, hai người liền chẳng phân biệt được trước sau đánh về phía Lý Mộ Bạch, không hề dấu hiệu, vừa đột ngột vừa nhanh, là điều mà bất luận kẻ nào trong toàn trường đều không ngờ được, nếu không ngờ được, tất nhiên cũng không né tránh được.
Nhưng Lý Mộ Bạch không giống bọn họ, chỉ thấy hắn không chút hoang mang nhẹ nhàng nhoáng người lên một cái, hai người kia tự nhận chí ít có một người có khả năng đánh trúng mục tiêu nhưng mà lại thất bại.
Sau đó, toàn trường lại bắt đầu động lên.
Nhưng giờ phút này tình trạng cùng lúc trước hoàn toàn tương phản, thiếu Âm Dương Song Ma, bên này Nhiếp Văn
Siêu có thể nói thoải mái ứng phó, thành thạo, Tư Mã Nghị cùng Nhiếp Văn Siêu đối phó quay về phó chủ Hồn Phủ Chính, những người khác có thể chuyên tâm ứng phó ba mươi mấy người Quy Hồn Phủ.
Về phần Âm Dương Song Ma, bọn họ đặc biệt cẩn thận cùng Lý Mộ Bạch kịch chiến, nhưng là, không bao lâu bọn họ liền kinh hãi phát hiện hai người đem hết toàn lực vẫn không thể chiếm được chút thượng phong, nhìn qua như vậy khuôn mặt thanh tú mang theo phần tức giận của Lý Mộ Bạch giống như đeo mặt nạ sống Diêm La, vừa cay độc, vừa cuồng dã, càng dã man, một mảnh ảo ảnh giữa ba ngày tựa như ma quỷ nhe răng cười, vừa hung, vừa mãnh liệt, lại ác hơn.
Nhưng làm người ta kinh hãi lại phẫn nộ là, thế nhưng Lý Mộ Bạch còn có dư lực bứt ra đi ra ngoài khoét tim của người khác, đúng lúc lại quay lại đến tiếp tục cùng bọn họ đối chiến, mà bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có năng lực để ngăn cản.
Bởi vậy, người nào bị Nhiếp Đông Nhạn tìm đến đều lập tức tránh đi, bởi vì một khi cùng nàng chống lại, còn chưa kịp động thủ, trong nháy mắt bọn họ sẽ phát hiện không thấy trái tim của mình đâu.
Bọn họ tình nguyện anh dũng chết trận.
Cuối cùng, bên này Nhiếp Đông Nhạn không biết nên khóc hay cười phát hiện thế nhưng bọn họ tìm không thấy nửa đối thủ, tất cả mọi người chán nản đứng ở một bên quan sát ba mươi mấy người cùng nhau vây công Lý Mộ Bạch, mà Lý Mộ Bạch giống như là quỷ hồn đến từ U Minh, mơ mơ hồ hồ bóng dáng mông lung thản nhiên xuyên qua vòng vây sắc bén đánh bên trong.
Hai mươi mấy cái người…
Mười mấy người…
Bốn người…
Sau một lát ──
“Ông trời, tim của Sa Bách Luyện cũng bị lấy đi!” Nhiếp Dũng Siêu hít thở không thông giống như lẩm bẩm nói. “Võ công của hắn rốt cuộc cao tới trình độ nào đây?”
Hai mắt Nhiếp Nguyên Hạ càng trợn mắt càng lớn, đột nhiên cổ họng vang lên tiếng ừng ực, “Hạ Lăng Sinh cũng không còn!” Hắn sợ run nói.
“Nhạn nhi.”
“Cha?”
“Con…” Nhiếp Văn Siêu liếc hướng Nhiếp Đông Nhạn. “Sớm biết hắn là Ác Diêm La?”
Nhiếp Đông Nhạn nhún nhún vai. “Biết chứ!”
“Vì cái gì không nói?”
“Vì cái gì phải nói?”
“Con…” Nhiếp Văn Siêu đang định tức giận mắng, bỗng nuốt trở lại đi, mọi người đều kinh hồn bạt vía giống nhau chú mục giữa sân nhìn động tác của ba người, lưng phát lạnh, trong lòng đổ mồ hôi.
Hai tay Lý Mộ Bạch trái phải cắm ở ngực của Âm Dương Song Ma, hai người kia cúi đầu giật mình nhìn ngực mình, giống như không biết rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên, hai tay Lý Mộ Bạch vừa thu lại, hai người kia kêu lên một tiếng, đồng thời giương mắt trừng Lý Mộ Bạch, một lát sau, hai người thẳng tắp đổ ra phía sau, chẳng phân biệt được trước sau.
Hai vợ chồng đến chết vẫn là một lòng.
Cũng không thèm nhìn tới một cái, Lý Mộ
Bạch chậm rãi bóp vụn hai trái tim cuối cùng, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều yên tĩnh nhu hòa như vậy, sau đó, hắn từ từ đi hướng ven hồ trước trang uyển, lấy nước hồ tẩy sạch hai tay, cởi áo dài màu đen ra sau quay lại, hắn đến gần, tất cả mọi người không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, câm như hến.
Trừ bỏ Nhiếp Đông Nhạn.
Lý Mộ Bạch tới gần nàng, nàng mà bắt đầu oán giận. “Trời ạ, thật sự rất khủng khiếp đấy! Mộ Bạch, chàng không thể đổi phương thức sao? Thí dụ như một phen bóp cổ, một quyền đánh chết, một chưởng đánh chết, một kiếm đâm chết, một đao chém chết… A!
Đúng rồi, rõ ràng ném vào trong hồ chết đuối không phải càng bớt việc sao?”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
288 chương
54 chương
30 chương