Sunlia - DĐLQĐ Vầng trăng tròn trịa, từ từ dâng lên. trăng tròn sáng trong giống như một viên ngọc treo trên ngọn cây liễu. Lê sao và Yến nhi bày  hương án ở trước Tây Hoa Thính. Trên hương án, tất cả đều là cống phẩm thời tiết thủy quả. Lê Sao quỳ gối, thành kính lạy Nguyệt Thần trước hương án khói lượn lờ. Lê sao lạy Nguyệt thần xong, kêu Lê Thải Nhi đang ngồi ngẩn người ở dưới mái hiên: "Thải Nhi, con cũng tới đây bái cúng đi! Lạy một cái, Nguyệt thần sẽ phù hộ con!" Lòng của Lê Thải Nhi tràn đầy phiền muộn, từ từ đứng lên. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước hương án, quỳ xuống trên bồ đoàn. Nàng chắp tay trước ngực, thành kính quỳ lạy. Hai hàng nước mắt trong suốt, theo gương mặt của nàng đẹp đẽ chảy xuống. Trăng treo trên cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn. Ngày hội Trung thu vốn là ngày đoàn viên. Nàng lê Thải Nhi lại như chim nhạn cô đơn, một mình quanh quẩn, một mình gào thét. Nàng có thể lựa chọn rời đi Long phụng ngọc, nàng có thể lựa chọn rời đi cái đất thị phi đó. Nhưng mà, nàng lại không có cách nào ngăn cản nàng nhớ nhung người nam nhân kia. cho tới bây giờ Nàng cũng không biết, tương tư sẽ làm người ta đau khổ như vậy. Nó tựa như con kiến gặm thức ăn, trong lòng đau đớn không dứt, ngứa ngáy khó nhịn. Kể từ lúc nàng tách khỏi Long Phụng Ngọc, giờ nào khắc nào nàng cũng nhớ tới hắn, một màn hắn cứu nàng từ trong miệng hổ lúc nào cũng xuất hiện trong đầu Lê Thải Nhi. Có lúc, Lê Thải Nhi thậm chí oán hận mình quá kiêu ngạo. Tại sao phải quan tâm hắn có thị thiếp không? Tại sao phải lựa chọn tách hắn ra? Tại sao phải chịu đựng cảm giác chia lìa và nỗi khổ tương tư này? Có rất nhiều lúc, nàng muốn mang Yến nhi trở về Ngọc Vương Phủ. Đáng tiếc, nàng suy nghĩ 1000 lần một vạn lần như vậy, nhưng thủy chung không hành động. Nếu nàng chạy trở lại, nàng làm gì còn mặt mũi nào mà trở về? Nếu đi về thì nàng phải tự bào chữa thế nào? Nàng đối mặt hắn và thị thiếp của hắn kiểu gì? Không được, nàng rất nhớ hắn nhưng cũng không thể trở về! Nàng niệm tình hắn thì cũng không thể sống chung một mái nhà cùng với thị thiếp ác độc kia của hắn. "Nguyệt Thần, trong cuộc sống, tại sao lại xuất hiện cách sống nam tôn nữ ti, chế độ đa thê? Tại sao không thể có loại tình cảm tương khính như tân, đôi bên thân mật? Tại sao ta thương hắn, thế nhưng hắn lại không thể giống như ta yêu hắn mà yêu ta?" Lê Thải Nhi vừa quỳ lạy, vừa âm thầm chất vấn Nguyệt Thần. Nàng nhớ người nam nhân kia, nhớ đến điên cuồng. Người nam nhân kia, có thể cũng nhớ nàng như vậy không? Lê Thải Nhi lắc đầu một cái, cười thầm mình ngu. Nếu như Long Phụng Ngọc nhớ nàng thì làm sao hắn lại không đến thăm nàng chứ? Có lẽ, hắn thích Âu Dương Phi đã mất hơn. Có lẽ, hắn còn đang đắm chìm trong nỗi đau khi Âu Dương Phi mất đi mà không thể tự thoát ra được! Có lẽ, trong diendanleequydonn ngày hội thu này, hắn cũng không hề nhớ đến Lê Thải Nhi nàng. Hắn vốn không hiểu được nàng cô đơn chiếc bóng, hắn vốn không hiểu rõ sự cô độc tịch mịch của nàng. Hắn càng sẽ không biết, nàng điên cuồng nhớ nhung hắn như vậy! Một áng mây thổi qua, che vầng trăng tròn đi. Giống như nó cũng không có cách nào trả lời Lê Thải Nhi mà cảm thấy xấu hổ không dứt. Lê Thải Nhi bái xong, đứng lên đi về phía hậu hoa viên. Lê Sao nhìn bóng lưng tịch mịch của Lê Thải Nhi, trong lòng cũng không nhịn được khổ sở thay cho chủ tử của nàng. Nàng đưa cho Yến nhi một ánh mắt, nhắc nàng đi theo tiểu thư. "Tiểu thư, tiểu thư, ngài chờ ta một chút." Yến nhi đuổi theo Lê Thải Nhi, tới cửa vườn hoa. Lê Thải Nhi quay người lại, ngăn trở Yến nhi đi theo: "Yến nhi, không cần đi theo ta. Ta muốn một mình yên lặng một chút, ngươi đi trở về đi." Yến nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải xoay người đi về. Không ngờ, lại xui xẻo đụng vào một người. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, người này lại là Ngọc Vương gia. Ở trong lòng của Yến nhi không nhịn được vui mừng: "Vương gia, sao ngài lại tới đây?" Vương gia tới, bệnh tương tư của tiểu thư nàng chắc sẽ khỏi. Long Phụng Ngọc không trả lời mà hỏi lại: "Tiểu thư đâu?" "Tiểu thư quá nhớ Ngọc Vương Gia nên tâm tình buồn bực. một mình ngài ấy đi dạo trong hậu hoa viên, còn không cho ta theo." Yến nhi dẩu môi, uất ức nói. Lời của Yến nhi khiến Long Phụng Ngọc trở nên kích động! Nha đầu này nhớ hắn? Nàng nhớ hắn, tại sao còn muốn hành hạ hắn, rời khỏi hắn? Long Phụng Ngọc lướt qua Yến nhi, đi vào hậu hoa viên. Long Phụng Ngọc vừa đi vào hoa viên, đã thấy bóng dáng gầy yếu trên xích đu. Lê Thải Nhi đang đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trên xích đu từ từ qua lại. Váy áo bồng bềnh, đón gió nhảy múa. Tâm của Long Phụng Ngọc cuồng loạn không dứt. Những ngày này, hắn quá bận rộn những chuyện khác. Hắn vẫn đè nén mình, không nghĩ đến Lê Thải Nhi. Một bên hắn xử lý hậu sự của Âu Dương Phi, vừa xử lý chuyện tình của phủ Thừa Tướng. Hắn thu thập đủ chứng cứ đắc tội của phủ Thừa Tướng, lúc mang binh xông vào Vinh phủ, người trong phủ Thừa tướng đã sớm đi hết, vườn không nhà trống. Vinh Lệ và Tiểu Phượng chẳng biết đã đi đâu. Quản gia Vinh Lâm lấy một khoản, bỏ trốn mất dạng. Bọn hạ nhân cũng vớt chút chỗ tốt rồi bỏ chạy tán loạn. Thứ duy nhất còn lại trong Vinh phủ chính là linh đường và linh cữu của Vinh Bưu và Vinh lão phu nhân, còn có đình viện, lầu các to lớn. Ngày hôm qua, hắn mới xử lý xong tang sự của Âu Dương Phi. Hôm nay, giải quyết xong tất cả mọi chuyện. Trong ngày hội Trung Thu này, hắn không thể kiềm được nhớ nàng. Vì vậy, hắn lập tức mang theo thị vệ, tới đón nàng trở về phủ. Long Phụng Ngọc kìm nén hơi thở và tâm tư cuồng loạn của mình lại, hắn nhẹ nhàng đi tới, đến đứng phía sau Lê Thải Nhi. Hắn đang suy nghĩ làm sao mở miệng thì giọng nói tịch mịch của Lê Thải Nhi vang lên. Hơn nữa, còn mang theo một chút nghẹn ngào: "Yến nhi, ta không phải đã nói, không cần ngươi đi theo hay sao? Ngươi trở về đi, để một mình ta yên lặng một chút." "Làm sao vậy? Tại sao không để cho Yến nhi đi theo?" Long Phụng Ngọc đưa tay kéo chiếc xích đu, làm nó dừng lại. Hắn thấy rõ hai vai của Lê Thải Nhi đang run rẩy. Nàng từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng hắn. Trong đôi mắt đẹp kia, tràn đầy nước mắt. Tròng mắt bị nước mắt chảy qua rất sáng ngời và mỹ lệ. Từ đáy con ngươi của nàng, một luồng tia sáng kỳ dị chiếu ra.