Chị ơi! đừng chạy

Chương 16 : Người đẹp chỉ có trong mộng

Đám cưới diễn ra một cách suôn sẻ, một kết thúc có thể nói là viên mãn cho mấy câu chuyện cổ tích. Và câu nói muôn thủa lại vang lên: “Kể từ đó hai người sống bên nhau hạnh phúc.” Nhưng hạnh phúc thế nào thì đâu có ai tìm hiểu hết, sau câu nói của tác giả thì có mấy ai đi tìm cái phần chìm trong tảng băng nổi kia? Nhất là khi đám cưới diễn ra khi James mới là cậu nhóc 18 tuổi, dù cho cậu có không sống được lâu như mấy câu chuyện cổ tích kiểu cả trăm tuổi, đầu bạc răng nong vì khổ nỗi bây giờ công nghệ cao, răng nong thì đi cắm, tóc bạc thì đi nhuộm; hay theo kiểu mấy bộ phim Hàn thì nhân vật nam chính hoặc nữ chính sẽ chẳng sống được bao lâu mà trở về với đất mẹ vì mấy căn bệnh ưng thư, máu trắng. Ngay cả khi biết là thế, và đặt luôn giả thiết là James chỉ sống được đến 50 tuổi đi thì cậu vẫn còn hẳn 32 năm để sống bên cạnh Trúc Chi. Nếu chỉ nói một câu “kể từ đó hai người sống bên nhau hạnh phúc” thôi thì thật quá qua loa, nhất là khi James đang cố chinh phục bằng được trái tim của Trúc Chi. Cái cuộc sống sau hôn nhân của James còn rất nhiều, vì cái lộ ra trước mắt chỉ là bề nổi, có mấy người đi sâu và tìm hiểu cái bản chất của tảng băng đã bị chìm đâu. Trở lại câu chuyện về cuộc đời của James. Sau khi đám cưới kết thúc, mặt mày ai cũng hớn hở, với nhà trai thì vui mừng vì tin chắc rằng đã rước được một nàng dâu ngoan hiền, đảm đang; còn nhà gái cũng vui mừng chả kém mà nghĩ rằng đã tìm được chỗ dựa vững chắc cho con gái ngốc của mình. Nên tất nhiên là họ sẽ bằng lòng thả lỏng cho đôi bạn trẻ về sớm một chút mà làm những chuyện không nói thì ai cũng biết. Cái chuyện mà các cụ luôn mong đợi. Chiếc Audi đen đỗ trước cổng một biệt thự sang trọng, James nhẹ nhàng bước ra mở cửa cho người con gái mà cậu yêu nhất. Tuy cảnh vật xung quanh lúc này không lãng mạn được như mấy bộ phim thần tượng kiểu như cánh hoa “rơi” tung tóe hay bong bóng bay tứ phía lãng mạn muốn chết, nhưng cũng khiến người ngoài nhìn vào trầm trồ mà thán phục. Trong khoảnh khắc ấy, cô dâu mặc bộ váy trắng lộng lẫy bước ra mang vẻ đẹp thuần khiết vốn có nó cùng với những con gió nhẹ khiến cô càng trở nên thoát tục; còn chú rể như một chàng hoàng tử ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo lộ ra những đường nét gợi cảm nhưng vô cùng lịch lãm đỡ lấy bàn tay của cô dâu. Đáp lại chân tình ấy, cô dâu quay người nhìn đắm đuối có chút thẹn thùng, rồi cả hai người mỉm cười hạnh phúc. Quả thật rất giống mấy cái kết đầy hạnh phúc sau mấy bộ phim và hiện sau đó có lẽ là hai chữ “THE END”. Nhưng rất tiếc đó chỉ là cái bề nổi, cảnh càng đẹp khi vỡ ra thì càng trở nên tan nát, vụng vặt đến nỗi không thể nào tưởng tượng được. Ngay sau cái khoảnh khắc đẹp đến lay động lòng người như thế là một sự thật khó ai dám tin. Trúc Chi vừa bước ra khỏi xe vì đơn giản đầu óc có chút choáng váng, có lẽ là lâu rồi không đi ô tô, liền thấy có bàn tay của ai kia đang đưa ra liền nắm lấy và tất nhiên không suy nghĩ nhiều mà bước ra tạo nên cái cảnh đẹp như lúc nãy ấy ấy. Nhưng thú vị là ngay sau cái khúc Trúc Chi quay người và mỉm cười kia khiến cho James hạnh phúc biết bao thì James đau đớn nhận ngay câu nói khó tin nhất ngày: “Cậu đỡ tôi làm gì? Cái mặt cậu nhìn tôi kìa kìa. Trời ơi, đừng tỏ ra hạnh phúc, ở đây hết người rồi. Gỡ nó xuống. Gớm quá đấy!” Nói xong vội vàng buông tay ra đi về phía biệt thự để lại James vẫn ngơ ngác sờ lên mặt xem có phải mình thể hiện hơi quá không. Nhưng mà Trúc Chi đâu phải người bình thường, cô là ai? Là ai ư, Trúc chi chứ ai. Hỏi thừa. Vừa bước vào đến sảnh lớn của căn biệt thự thì cô đứng khựng lại, chết lặng với biểu cảm gì nhỉ? À, mắt chữ A mồm chữ O cho đến tận khi James kịp trấn tĩnh mà bước vào. James không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà Trúc Chi lại có cái biểu cảm xấu như thế kia. Cậu vội chạy vào đang định đến gần chỗ cô hỏi han thì ngay lập tức Trúc Chi mặt mày vui mừng hớn hở hẳn lên, chạy nhảy lung tung hết cầm cái này đến cái khác, cầm lên vui sướng mà vứt khắp mọi nơi. Đến khi cô cầm lấy chiếc bình hoa pha lê ở giữa bàn đang định như quán tính mà vứt xuống đất thì may mắn làm sao cuối cùng cô cũng đã có nhận thức được mà nhẹ nhàng đặt xuống. Nhưng có người nào đó nhìn thấy những cảnh tượng hiện ra trước mắt không thể kìm chế được biểu cảm mà mắt chữ A mồm chữ O giống Trúc Chi lúc nãy. “Cảnh tượng gì đang diễn ra vậy? Đồ đạc nhà mình sao bị vứt lung tung thế này? Mình có đang mơ không hay là tài xế đưa đến nhầm nhà?” - Nghĩ vậy không hiểu sao mà James tự tát vào mặt mình mấy cái. Cố lấy lại bình tĩnh để xác minh lại chuyện này thì quay sang đã nhìn thấy Trúc Chi vừa ôm bình hoa vừa vuốt ve, nâng niu nói ra những lời sến súa hơn cả mấy tiểu thuyết của Quỳnh Dao: - Bình hoa à? Chị xin lỗi nha! Thiếu chút nữa là chị đã làm em đau rồi. Thương quá cơ! - Vừa nói xong lập tức cô chạy ra sờ hết cái này rồi cái kia, miệng luôn nói câu. - Yêu các cưng quá cơ. Sao mấy em lại đẹp như thế này. Chị hứa là từ bây giờ nâng niu và trân trọng mấy đứa. Thực ra thì James đã nghe được những lời nói như thế rồi, vì muốn theo đuổi Trúc Chi cậu đã xem rất nhiều phim tình cảm nên chẳng xa lạ gì cả, nhưng không ngờ những lời nói đó lại được cất ra từ cái miệng xinh đẹp của người con gái mà cậu coi như nữ thần kia. Trong mắt cậu, đối với Trúc Chi thì từ việc dám bất chấp nguy hiểm mà cứu cậu cho đến những lần cô dùng thái độ lạnh lùng mà từ chối cậu, dù phải nói rằng cô hơi ham ăn nhưng cả người vẫn luôn toát lên một nét cá tính, vô cùng tốt bụng. Tại sao? Tại sao trong lúc này đây, hành động của cô lại giống y hệt một cô gái ham của cải vật chất, hơn nữa cô còn đang mặc bộ váy cưới rất lộng lẫy mà cư xử như… Đúng là không thể nói thành lời. Biết dù mình có đứng đấy cũng chẳng thể ngăn được những hành động kì quái của Trúc Chi, mà hơn nữa còn mất đi những hình ảnh đẹp của cô trong cậu nên James quyết định đi lên phòng. Trong lòng không tự nhủ: “Chắc hôm nay mình có uống chút rượu nên bị hoa mắt.” Dù cho James đã đi lên phòng nhưng một mình Trúc Chi vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình. Được một lúc sau thì Trúc Chi mới phát hiện chỉ có một mình đang ôm ấp mấy đồ vật lảm nhảm linh tinh còn thì James không thấy đâu. Cô vội chạy lên phòng, thật sự mà nói thì biệt thư này lần đầu cô đến nên cũng không biết phòng mình ở đâu. Vì thế cô cứ đi hết tầng này lại tầng khác, mở hết phòng này hết phòng khác, mỗi nơi đều khiến cô vô cùng thích thú, nhưng cô vẫn không thấy James, và phát hiện ra căn phòng cô sắp mở đây chính là phòng cuối cùng trong căn biệt thự này. Cô từ từ mở cửa bước chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Căn phòng được thiết kế thể hiện sự mới mẻ nhưng cũng có nét rất cổ xưa, cùng với một chiếc giường vô cùng rộng. Nhìn khắp cả phòng cô vẫn không thấy James đâu, tiến sâu vào trong cô nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ căn phòng được đóng kín với tấm kính mờ kia. Mà khổ nỗi con người ta luôn chứa trong mình hoóc-môn tò mò, cái gì chứ càng mờ người ta lại càng muốn nhìn. Và Trúc Chi cũng không ngoại lệ, cô cẩn thận tiến từng bước từng bước một lại gần cánh cửa ấy. Những giọt nước rơi xuống sàn nhà tạo ra âm thanh tí tách, không hiểu sao nghe thấy âm thanh ấy mà tim Trúc Chi có chút loạn nhịp. Trong lòng đang cảm thấy bối rối đột nhiên lại không nghe thấy tiếng nước chảy nữa, cánh cửa cũng không hiểu sao mở ra mang theo chút hơi nóng cùng một chút mùi hương nhè nhẹ. Ngay sau đó là màn xuất hiện vô cùng ấn tượng của chàng trai trước mặt cô. James ở trần, thân dưới quấn một chiếc khăn để lộ ra một cơ thể khiến Trúc Chi khó thở. Cô cố gắng bình tĩnh thì lại nhìn thấy trên người James vẫn còn lấm tấm những giọt nước cùng với mái tóc ướt rối vẫn không ngừng rỏ giọt xuống bờ vai trần kia càng khiến nó trở nên gợi cảm, không kìm chế được mà nuốt nước bọt. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim cô đập nhanh hơn, chân tay bắt đầu cảm thấy thừa thãi, không biết làm gì khi mà cái người hấp dẫn kia cứ đang tiến lại gần cô, mang theo hơi ấm phả vào người cô khiến cô run lên, chân tay lại một lần nữa thấy thừa thãi không biết làm gì. Còn James đứng đối diện nhìn những biểu cảm này của Trúc Chi thì không ngừng cảm thán: “Không biết chị ấy lại nhìn thấy cái đồ vật gì trong phòng này mà mặt mày thế kia? Đúng là nhìn bề ngoài không thể đoán được tính cách.” Nhưng dù biết thế nhưng cậu vẫn muốn đến gần cô nhắc nhở cô đã muộn nên đi tắm mà còn nghỉ ngơi, vừa mở miệng ra nói được đến chữ “tắm” thì không hiểu sao Trúc Chi lại hét ầm lên và chỉ vào mặt cậu: - Cậu… muốn tôi đi t…ắ…m? James khẽ gật đồng một cái. Ngay lập tức thấy sắc mặt Trúc Chi thay đổi, đầu thì không ngừng lại mà lắc liên tục, lẩm bẩm mãi câu: - Không được, cậu vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhỏ, cậu vẫn còn nhỏ… James ngây ngốc thêm một lần nữa mà đáp lại: - Tôi còn nhỏ thì liên quan gì đến chuyện chị đi tắm. Chị bị làm sao đấy? Đi tắm thôi mà cứ làm như cháy nhà vậy. Nếu chị không thích thì thôi. Nói xong James lại không hiểu sao nghĩ trong bụng: “Trông mặt xinh đẹp thế kia mà chị ý mắc bệnh ở bẩn không muốn tắm. Không biết mai này mình sống sao đây?” Còn câu nói của James khiến Trúc Chi thấy mình nghĩ hơi xa, mặt đau khổ nhìn James cười rồi lặng lẽ đi đến lấy quần áo đi tắm, nhưng vừa đi vừa thầm chửi rủa mình: “Vừa nhìn thấy giai mà hai mắt sáng rực lên, suy nghĩ xấu xa. Đúng là không có tiền đồ mà. Cái gì mà “cậu vẫn nhỏ chứ”, mình nói cái gì không biết.” Những hành động trẻ con này của Trúc Chi vô tình lọt vào mắt của James, mặc dù cậu không biết tại sao cô lại trở nên kì lạ như thế, nhưng thật sự rất đáng yêu. Tuy nói rằng người đẹp chỉ có ở trong mộng thôi nhưng dẫu sao James vẫn rất yêu quý người con gái này, dù cô có hành động thế nào đi nữa, và ngay cả khi cô bị mắc bệnh lười tắm. Đúng là đau đầu mà!