Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện
Chương 5 : Cậu em, thổi cho gia nghe một bài
【 Gửi Lò Vi Sóng】
Cô chỉ nhìn thấy tôi xuyên không, nhưng lại không thấy tôi bị đánh.
Cô có võ của cô, tôi có bình xịt ngừa sói của tôi.
Cô phủ nhận sự đáng yêu của tôi, tôi hơn hẳn tương lai của cô.
Cô cười nhạo tôi không biết võ công, tôi thương hại cô bị ghét bỏ.
Cô có thể coi thường sự tồn tại của tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh cho cô thấy đây là thời đại của ai.
Học võ là một hành trình cô độc, trên đường chắc chắn không ít lần bị khiêu chiến và chế giễu.
Nhưng thế thì đã sao. Con người cho dù có bị băm thành thịt vụn thì cũng phải tìm lấy một cái trụ mà bám lấy.
Tôi là Dương Quách, tôi quyết định theo đuổi Tra Chí Cực.
———— tôi là đường phân cách tấn công phòng thủ cuộc chiến sắp khai hỏa ————
Ngụy Ba Như là thần tiên sao?
Đương nhiên không phải.
Cho nên, cô ấy càng hiểu lầm hơn.
Xế chiều hôm đó sư phụ tìm tôi tâm sự, vì ông ấy nghe người ta nói tôi không theo đuổi được đại sư huynh, còn cường ~ bạo không thành. Tôi nghe vậy cười lạnh ba tiếng. Mỗi lần cười, đầu của con Voldemort nằm sấp bên cạnh lại run lên.
Bị hiểu lầm nhiều lần như vậy, không làm thật thì quá có lỗi với cái hư danh này rồi. Đột nhiên tôi có ý nghĩ điên khùng ấy.
Còn chưa đợi tôi mở miệng tuyên bố quyết định mang tính lịch sử này đã thấy một bóng người chạy vào điện Dục Đức. Tiêu Long Vũ hùng hổ đi đến trước mặt sư phụ, nói: “Sư phụ đồng ý năm nay tổ chức đại hội Hoằng Võ ở Kế Môn?”
. . . . . . Đạo diễn, tên này cướp vai!
Rất quá đáng, sư phụ ở đây, anh lại dám nhố nhăng? !
Nhưng sư phụ hình như không tức giận, vẫn cười hề hề .”Đúng. Bây giờ Kế Môn có bốn đệ tử, có thể dự thi rồi.”
Tiêu Long Vũ ghét bỏ đưa ngón tay chỉ vào tôi.”Ý sư phụ là để muội ấy tham gia? Sư phụ có chắc muội ấy sẽ không bị mấy kẻ bên Thiếu Dương Tú Hoa đó đánh thành bánh thịt ngay trận đầu không?”
Cái gì. . . . . . Làm ơn nói đến trọng tâm đề tài tôi theo đuổi Tra Chí Cực đi. . . . . .
Sư phụ vuốt chòm râu không hề tồn tại trên cằm, mỉm cười.”Còn ba tháng nữa, vi sư tin tưởng Long nhi có thể dạy được con bé.”
Tiêu Long Vũ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng hừ một tiếng, than thở nói: “Không liên quan đến chuyện của con. Dù sao. . . . . . Đến lúc đó có kẻ gặp xui xẻo cũng không phải là con.”
Anh ta nói xong liền quay đi, lúc đi qua tôi thì ngừng lại, đến gần tai tôi nói: “Dương Quách, đừng cho là ta không biết trong bụng muội đang nghĩ gì! Muội nằm mơ đi!”
Anh ta vứt lại mấy câu này, vung tay rời đi.
Anh ta biết cái gì rồi sao?? Tôi đang chẳng hiểu gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện bèn vội vàng đuổi theo anh ta, to tiếng hỏi: “Tiêu Long Vũ, bình xịt hạt tiêu lúc trước huynh cướp của muội đâu? Trả muội đây!”
“. . . . . . Cái bình nhỏ kỳ lạ đó hả?”
“Đúng, mau trả lại cho muội!”
Anh ta dừng bước, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc nó là cái gì?”
Tôi đột nhiên nghẹn lời.”Đó là. . . . . . Gia vị . . . . . .Muội mang từ nhà đi!”
“Gia vị?”
“Mặc kệ. . . . . . Huynh trả muội đi! !”
“Mơ đi.”
“. . . . . .”
————
Khi huấn luyện vào sáng ngày hôm sau, Tiêu Long Vũ vẫn xa cách với tôi, chỉ nói: “Ba tháng sau đã là đại hội Hoằng Võ rồi. Thiểu Dương, Tú Hoa. . . . . . Còn có đám người Liên Giáo cũng sẽ đến. Kể từ hôm nay muội phải luyện công cho tử tế, nếu không đến lúc đó đừng có tìm ta khóc.”
“Đại hội Hoằng Võ? Là cái gì?”
Ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Long Vũ lập tức liếc đến, kiểu như giải thích cho tôi chính là lãng phí sức lực, sỉ nhục chỉ số thông minh của anh ta vậy.
Sau đấy tôi mới biết, đại hội Hoằng Võ ba năm tổ chức một lần, các môn phái lớn trong thiên hạ đều phái đệ tử tinh anh ra tỷ thí võ nghệ với nhau. Chẳng qua vì Kế Môn là môn phái mới, tuy có thanh danh của sư phụ nhưng mấy đợt trước không tham gia vì quá ít đệ tử.
Giấc mơ võ hiệp trong lòng tôi lại hừng hực bùng cháy lần nữa!
Đại hội võ lâm! Tôi kích động nhìn Tiêu Long Vũ, ánh mắt nóng rực như sắp đốt cháy quần áo của anh ta.
Tiêu Long Vũ không quen với sự nhiệt tình như lửa của tôi. Hôm nay bỗng dưng anh ta tăng thêm một phần ba lượng huấn luyện cho tôi, khi so chiêu với tôi cũng ra tay độc hơn rất nhiều. Nhưng so với Tra Chí Cực, tốc độ của anh ta hình như chậm hơn, còn bất chợt nhíu mày, giống như bị đau.
Cho dù tôi có ngốc thì đến lúc này cũng có thể nhận ra sự bất thường của anh ta.
Tôi có chút do dự hỏi: “Huynh. . . . . . bị thương à?”
Tiêu Long Vũ càng nhíu mày chặt hơn. Nhưng anh ta vẫn trả lời: “Mấy ngày trước lúc làm nhiệm vụ ở Phá Quân Tư bị đạp một phát, không sao đâu.”
Bị đạp một phát. . . . . . Đây, chẳng lẽ đây chính là “quả báo” trong truyền thuyết? !
Đây là chuyện tốt vị đại ca đại tỷ nào làm vậy, tôi rất muốn viết thư khen ngợi đấy. . . . . .
Chẳng qua thích thì thích thôi chứ tôi vẫn là người tương đối có lương tâm. Có thể khiến anh ta đau như vậy thì chắc chắn không phải là vết thương nhẹ. Tôi kéo Tiêu Long Vũ vào phòng, chạy đến bên cạnh ngăn tủ lấy cao dán và bình xịt thuốc X Nam Bạch mẹ tôi chuẩn bị cho tôi.
“Đến đây đi, cho huynh biết sự lợi hại của Bạch Dược Quân!” Nói xong tôi lắc lư mấy cái chai, hỏi, “Bị thương ở đâu?”
Lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Long Vũ đang cởi áo rồi. Đầu tiên là áo ngoài, tiếp theo lại không chút do dự cởi áo trong, lộ ra cơ thể trần ~ truồng.
Tôi hít một hơi, che mắt lại, hét to: “Lưu manh!!! Huynh huynh huynh. . . . . . Huynh cởi áo làm gì!!!”
Lại nghe thấy anh ta không kiên nhẫn nói: “Ta có cởi quần đâu, muội sợ cái gì?! Cũng đâu phải là muốn ăn muội! Ta bị thương ở lưng, mặc quần áo thì bôi thuốc kiểu gì?”
Tôi xòe ngón tay để lộ một khe hở, nghĩ lại cũng thấy đúng. Mà tôi là người hiện đại, chưa ăn thịt heo cũng phải thấy qua heo chạy chứ. Thôi kệ, chỉ là một người đàn ông cởi trần thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Đã có kinh nghiệm xương máu hai lần trước, tôi đi cài chặt cửa trước, sau đấy mở một mắt nhắm một mắt đi qua thoa thuốc cho anh ta.
Được một lúc, tôi nghe thấy anh ta ho một tiếng, giọng nói rất kỳ lạ: “Con gái các muội đều thích để ý đến mấy việc này. . . . . . Thôi, dù sao việc này ngoài ta và muội ra cũng chẳng có ai biết, chúng ta cứ coi như chưa xảy ra đi.” Dừng một lát, lại bồi thêm một câu, “Ta sẽ không nói ra đâu.”
Tôi gãi gãi đầu.”Thật ra cũng chẳng có gì. . . . . . Coi như muội đang sờ thịt heo thôi.”
Người đàn ông phía trước bỗng chốc cứng người lại. Một giây sau liền đứng phắt lên, cầm lấy quần áo mặc lên người. Anh ta hung tợn trợn mắt nhìn tôi: “Dương Quách! Đồ đầu heo nhà muội!!”
Ba giờ sau, tôi vác cái chân sưng tấy như chân voi từ sân trường luyện võ trở về. Liên tiếp hơn một tuần sau đấy, bắp chân phải của tôi luôn to hơn hẳn chân trái.
“Tiểu sư muội, qua đây.” Tâm trạng anh ta không tồi, ngoắc ngoắc tay với tôi, giống như đang gọi thú cưng của mình, “Sư huynh thoa thuốc cho muội.”
“Không cần huynh làm!” Tôi hung dữ hất tay anh ta ra, lại không ngờ chạm phải xương ống chân, đau nhe răng trợn mắt, “Huynh là đồ xấu xa! Muội sẽ mách với sư phụ và đại sư huynh!”
Nguyền rủa anh nghẹt mũi suốt lúc ngủ! Nguyền rủa anh!
———
Chỉ chớp mắt đã qua hai tháng. Dưới phương thức huấn luyện địa ngục của Tiêu Long Vũ, ngày nào tôi cũng mệt như Voldemort, kế hoạch theo đuổi Tra Chí Cực cũng không tiến hành được. Sau khi Ngụy Ba Như quan sát tôi một thời gian thì đã loại tôi ra khỏi danh sách tình địch, nhưng hình như vẫn liệt vào danh sách đối thủ tiềm ẩn.
Sư phụ bắt đầu bận rộn chuẩn bị thiệp mời, từ trên xuống dưới đạo trường Kế Môn cũng bắt đầu tổng vệ sinh, chuẩn bị cho đại hội Hoằng Võ một tháng sau.
Hôm đó lúc ăn cơm chiều, Tiêu Long Vũ nói: “Năm nay số người dự thi đủ rồi. Tra sư huynh làm chủ tướng, ta là phó tướng, Ngụy Ba Như làm tam tướng.”
Tôi vội hỏi: “Muội? Còn muội thì sao?”
Anh ta lạnh lùng lướt nhanh qua tôi một cái.”Muội là linh vật thôi.”
Tôi ăn một miếng cơm, còn chưa kịp hỏi “Huynh đặt Voldemort ở đâu” đã thấy anh ta đặt đũa xuống đứng lên nói với sư phụ: “Để con đi đưa thiệp mời tới Liên Giáo.”
Sư phụ vốn luôn ngồi cạnh xem diễn, nghe vậy, sắc mặt hơi nặng nề. Ông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Con không tiện ra mặt, vẫn nên để đại sư huynh của con đi. . . . . .”
Nhưng Tiêu Long Vũ không nghe, kiên quyết muốn đi như chung tình với mối tình đầu.
Sư phụ thở dài một tiếng. “Như vậy. . . . . . Quách nhi, con đi cùng Long nhi đi.”
. . . . . . Này này, con trêu ai chọc ai hả, sao lại kéo con vào!
Tiêu Long Vũ không lên tiếng, nhìn tôi một cái, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác và chán ghét. Tôi nhìn lại anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ “Huynh làm như muội muốn đi ý”, nhưng anh ta lại không đốp lại châm chọc như ngày thường.
Cho đến ngày hôm sau khi chúng tôi xuất phát, anh ta vẫn không nói một lời.
Tôi lo cho kế hoạch theo đuổi Máy Ép Trái Cây của tôi (tên gọi tắt là “Gà chiên” ), lưu luyến không rời tạm biệt Tra Chí Cực rõ lâu, rồi lại chào Ngụy Ba Như một tiếng. Nhưng đến khi tôi vác gói đồ đi tới cửa, nhìn thấy hai con ngựa cao lớn uy mãnh mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Tôi không biết cưỡi ngựa.
Sư phụ còn đang đứng dặn dò lần cuối: “Long nhi, nhớ không thể lỗ mãng. . . . . .”
Tôi ho một tiếng, đi đến bên cạnh bọn họ, không biết mở miệng thế nào.
Ngay lúc tôi đang vuốt cằm liều mạng nghĩ phương pháp giải quyết, một bàn tay duỗi ra trước mặt tôi. Không giống như tay mỹ nam miêu tả trong sách, gì mà trắng nõn như ngọc, mịn nhẵn như son. Cái tay này thon dài hữu lực, đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai. Đây là một đôi tay của hiệp khách.
Tôi hơi ngước mắt lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn của Tiêu Long Vũ.
Tôi do dự một lúc mới nắm lấy tay anh ta, anh ta hơi dùng sức liền kéo tôi lên ngựa. Động tác đó dường như xảy ra trong lúc tôi đang hoảng hốt, đến khi tôi tỉnh táo lại đã phát hiện mình ngồi trên lưng ngựa từ lúc nào rồi, phía sau lưng dựa vào lồng ngực rắn chắc của Tiêu Long Vũ.
Anh ta khẽ nói: “Đi thôi.” rồi kẹp bụng ngựa một cái, đảo mắt đã ra khỏi cửa ngõ nhỏ của đạo trường Kế Môn.
————
Liên Giáo ở thành Tuy Châu phía bắc, chúng tôi đi đường mất gần nửa tháng, chạng vàng ngày thứ mười mới vào cổng thành. Đoạn đường này, Tiêu Long Vũ dường như khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng lúc mới gặp, rất ít khi mở miệng, làm tôi cũng không dám nói gì với anh ta.
Chúng tôi ngồi trên đường thành Tuy Châu tấp nập như nước chảy, tôi đang định nói: trời sắp tối rồi chúng ta nên sớm tìm nhà trọ nghỉ đi, sáng sớm ngày mai hẵng đi đưa thiệp mời. Lại đã thấy Tiêu Long Vũ rút một cây sáo từ trong gói đồ, yên lặng nhìn thật lâu.
Anh ta khẽ nói: “Ta lớn lên ở thành Tuy Châu.”
Tôi bị hành vi văn nghệ bất thình lình của anh ta làm cho choáng váng, cười khan vài tiếng.”Ừ, rõ là. . . . . . Nhất phương khí hậu dưỡng nhất phương nhân [1], ha ha. . . . . .”
[1]Thuỷ thổ vùng nào nuôi người vùng nấy. Người mỗi nơi căn cứ vào điều kiện đất đai,khí hậu cụ thể của nơi đó mà sống.
Tiêu Long Vũ nhìn tôi một cái, không nói chuyện, thổi sáo.
Âm điệu tuôn ra từ khóe môi anh ta, thanh tịch như gió. Rất khó tưởng tượng, một người như anh ta lại có thể thổi ra tiếng sáo ngân nga u buồn như vậy. Tôi gối đầu lên đầu gối, nhìn sườn mặt anh ta.
Khi ánh nắng chiều dần tắt, khuôn mặt của anh ta đẹp đẽ tuấn tú, tóc bị chiếu thành màu vàng mềm mại.
Tôi cùng người trước mặt này đã sống chung sớm chiều hơn hai tháng, nhưng tôi vẫn không hiểu anh ta. Tra Chí Cực rất nghiêm khắc với tôi, nhưng xét đến cùng anh ta vẫn là người tốt, nhưng Tiêu Long Vũ thì không.
Anh ta có thể rất lạnh lùng, cũng có thể rất dịu dàng. Có thể không đàng hoàng, cũng có thể vô cùng nghiêm túc. Anh ta sẽ ngả ngớn gọi tôi là tiểu sư muội, cũng sẽ đằng đằng sát khí nhìn khiến tôi phát run. Tôi có thể khẳng định lần gặp đầu tiên, anh ta thật sự đã có sát ý với tôi.
Tôi đang suy nghĩ miên man, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt chúng tôi.
Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn kỹ người đàn ông thần bí đột nhiên xuất hiện này. Đó là một ông chú già hơn bốn mươi tuổi. Mặc quần áo thô sẫm màu rất bình thường, ngũ quan nhìn thế nào cũng thấy giống người qua đường Giáp. Kỳ lạ, không giống NPC. . . . . .
Chỉ thấy ông chú yên lặng nghe tiếng sáo của Tiêu Long Vũ, sau đấy. . . . . . tỉnh bơ ném mấy đồng tiền cho chúng tôi.
Trước khi đi ông chú còn thở dài một tiếng: “Bây giờ đi ăn xin cũng mặc đẹp gớm. . . . . .”
Tiêu Long Vũ kinh ngạc, tay run lên, thổi sai một chuỗi âm thanh quái dị. Tôi cảm thấy rõ là trong nháy mắt ấy đường đời của anh ta có chút lệch vị trí.
Tôi ngẩn người, sau đó cười điên cuồng kinh thiên động địa dọa quỷ thần.
“Ha ha ha ha ha! ! !”
Tôi cười đến mức đấm đất, lảo đảo đứng lên, lấy mấy đồng tiền từ trong tay áo ra ném xuống dưới chân anh ta.
“Cậu em, thổi cho gia nghe một bài ~~~”
Gân xanh trên thái dươngTiêu Long giật giật. Anh ta nắm chặt cây sáo, nhắm mắt cắn răng rít từng từ từng chữ: “Dương, Quách!!!!”
Tôi quay đầu bỏ chạy. Một tay anh ta xách tôi về, giơ tay búng một cái thật mạnh: “Muội là đồ đầu heo!!”
Tôi ôm cái trán trợn mắt nhìn anh ta, đáp lễ : “Huynh là đồ con ếch!”
“Muội là đồ con lừa!”
. . . . . .
Hai người chúng tôi đứng ở bên đường không ngừng chửi nhau, giống như đang tuyên truyền thế giới động vật vậy. Tiêu Long Vũ keo kiệt phát khiếp, còn giống trẻ con hơn cả tôi, sống chết không nhượng bộ, càng nói càng hăng.
Tôi bị anh ta mắng đến nóng nảy, liền dậm chân, chỉ vào mũi anh ta hét to: “Huynh. . . . . . Huynh là Godzilla, Siêu Nhân Điện Quang, Thảo Nê Mã, Cá Mực Ống [2], thôi đi! !”
[2] Siêu nhân điện quang trong tiếng Trung viết 凹凸曼 – từ ở giữa giống ngón tay thối.
Thảo Nê Mã: lạc đà Nam Mỹ, đồng thời là một câu chửi bậy của cư dân mạng Trung quốc. Thảo Nê Mã đọc gần giống ‘thao nhĩ mụ’ ý là ĐMM.
Cá Mực Ống – tiếng Trung đọc là Pháp khắc vưu – gần giống Fuck you.
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 2】
Dương Quách: Cậu em, thổi sáo không tồi, theo gia về nhà đi.
Tiêu Long Vũ: . . . . . .
Chuyện kể rằng Tiêu Long Vũ bị mua về nhà, sau đấy phải vất vả cần cù cày cấy không ngừng. . . . . . Không bao giờ sờ đến cây sáo làm Dương Quách vừa gặp đã yêu kia nữa.
Qua một thời gian, Dương Quách không chịu nổi sự hung mãnh ấy nữa bèn treo cây sáo lên tường, mỗi ngày thắp một nén nhang.
Tiêu Long Vũ: . . . . . . Muội đang làm gì đấy?
Dương Quách: Tưởng nhớ người chồng quá cố.
Tiêu Long Vũ: . . . . . . . . . . . . Ông đây vẫn còn sống đấy nhé! ! !
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
89 chương
8 chương
501 chương
8 chương
31 chương
10 chương