Editor: Cua Rang Me Sóc Phong yên lòng thở phào nhẹ nhõm, anh nói rồi, anh đúng là đã nói lời kia, cô và cục cưng đều rất quan trọng, nhưng nếu phải đưa ra lựa chọn, cái cân trong lòng sẽ dời về phía cô, không do dự. Cầm tay của cô lên, cẩn thận lật xem, anh như trút được gánh nặng, hình như khóe mắt đã ươn ướt, cô ở đây, không có việc gì, cục cưng cũng thế, bọn họ đều không có chuyện gì. Lúc Kiều Y Y nói với anh muốn nằm việc thì tim của anh vẫn luôn treo ngược, đợi đến lúc cô được đẩy ra khỏi bàn mổ, tim của anh đã nhảy tới cổ họng rồi, Sóc Phong thật sự sợ, thật sự sợ, bàn tay anh đang nắm lúc này sẽ buông anh ra. Bàn tay anh đang nắm đột nhiên hạ xuống, anh ngẩng đầu nhìn cô, cô không có lương tâm cười, "Sóc Phong, anh thật mất mặt!" Anh khóc, nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi xuống, anh nói khóc liền khóc, đúng là không bằng một đứa trẻ. Anh không phản bác, anh thừa nhận mình đúng là mất thể diện quá! Khóc trước mặt người phụ nữ của mình, đây không phải là cái chuyện gì mất mặt, không phải sao? Anh cúi người xuống, áp mặt vào má cô, "Bảo bối, anh yêu em." Đối với lời tỏ tình của anh, Kiều Y Y không có bất kỳ sự bày tỏ nào, ngược lại có chút ghét bỏ nước mắt của anh chùi lên trên mặt cô, "Anh thật đáng ghét, nước mắt, nước mũi đều chùi hết lên mặt em rồi!" Cô, đúng là rất không đáng yêu. Sóc Phong vùi mặt ở cổ của cô chợt buồn cười, anh không nhìn thấy trên mặt cô chợt lóe lên kích động, "Được rồi, được rồi, đừng khóc! Em vừa mới làm mẹ, anh không phải là con của em!" Anh khẽ cắn vành tai trăng thắng của cô một cái, "Đồng ngôn vô kị!" Anh cũng không thích cái tình cảm mẹ con. (*Đồng ngôn vô kị: Lời của trẻ con không cần cố kỵ) Nước mắt anh dừng lại, thật sự là đàn ông khóc không giống với phụ nữ khóc, lúc phụ nữ không vui họ sẽ khóc, vui vẻ cũng khóc, sẽ khóc nếu buồn hoặc cần được khóc, cần phải khóc ngất đi mới thôi. Sóc Phong không biết, mới đầu hai mắt của anh hồng hồng, sau đó trời bắt đầu đỏ mưa rào, tích tích tích tích, rõ ràng đã thấm ướt chăn của cô cả rồi, lòng của cô lại đau lên một trận. Có thể cầu xin anh không cần yếu ớt như vậy sao? Có thể lấy được sự kiên quyết của cô khi lấy hai đứa nó ra như vậy được không? Dũng khĩ và sự kiên định của Kiều Y Y đều bị vỡ vụn khi nghe thấy tiếng khóc oa oa kia, người đàn ông này, cô không cách nào dùng tường đồng vách sắt để đối mặt với anh rồi. "Cám ơn em." Nếu như không có cô kiên trì, có lẽ cả đời này trong lòng anh đều sẽ có ám ảnh, cả đời cũng không thể vượt qua nối ám ảnh đó. "Không cần khách khí!" Ngón tay của cô vuốt từng lọn tóc của anh. "Chúng ta kết hôn." Tay của Kiều Y Y khựng lại, có chút biểu lộ kinh ngạc, "Anh nói cái gì?" Bọn họ đã có baby, cũng yêu đối phương, như vậy bước kế tiếp chính là nước chảy thành sông, không phải như vậy sao? "Chúng ta kết hôn đi!" Sóc Phong tiếp tục dùng câu nói ban nãy. Không khí như đọng lại, Kiều Y Y thầy anh nghiêm túc, cô dầu tiên là cụp mắt, "Em không thể kết hôn với anh. " "Tại sao?" "Như vậy không tốt sao?" Bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé, duy trì tình yêu của nhau, chỉ như vậy thôi, Kiều Y Y đã cảm thấy thật thỏa mãn rồi. Từ sau khi trở thành mẹ, suy nghĩ của Kiều Y Y đã thay đổi rất nhiều, không ngây thơ cho rằng một khi yêu là phải đoạt lấy nữa, anh không nên cứ như vậy bị cô trói buộc, cô cũng không muốn bọn họ vì có con nên mới cưới. Như thế ư? Sóc Phong nhìn cô, cô không nói đùa, cô nói thật, nhưng trên lý trí thì anh có thể tiếp nhận, nhưng về mặt tình cảm lại không thể tiếp nhận, "Anh không thể.." "Sóc Phong, không phải chỉ có anh sợ, em cũng rất sợ, rất sợ sau này chúng ta có thế được nữa... hay không. ” Cô nói đến đây rồi dừng lại, thông minh như anh, nhất định sẽ hiểu cô. Anh hít sâu một hơi, vén tầng tầng rèm che lên, anh thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô, “ Y Y. ” “ Được không? ” Kiều Y Y gần như là dùng giọng điệu thỉnh cầu. Sóc Phong khó khăn nuốt nước miếng, “ Chờ em ổn rồi tính sau, em nghỉ ngơi trước đi. ” “ Ừ. ” Cô nhìn thoáng qua biểu cảm nặng nề của anh, tiếp theo nhắm mắt lại, tay của anh rất ấm, nhẹ nhàng vuốt ve từng cái trên trán cô, thân thể của cô thả lỏng, dần dần tiến vào trạng thái giấc ngủ. Sau khi xác định là cô đã ngủ say, anh bỏ tay ở ngoài của cô vào trong chăn, “ Thật xin lỗi, chúng ta thích... ” Anh không làm được! Giữ vững hiện trạng? Thật xin lỗi, nói gì thì nói anh cũng không thể làm được! Cô là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh, là người phụ nữ mà cả đời này anh yêu nhất, buông tay? Cô đang nói đùa sao? Lần này, anh sẽ không vội vàng nữa, anh muốn dùng tốc độ xâm chiếm từng chút một, từng chút một chiếm cứ tất cả của cô, tuyệt đối sẽ trở thành người chồng trong giấy kết hôn của cô! Làm mẹ người ta hình như tính tình cũng sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng những lời này lại không đúng với Kiều Y Y, trước kia cô mang theo một chút tùy hứng, bây giờ lại trưởng thành không ts. “ Em muốn đi ra ngoài! ” Kiều Y Y đang trong thời gian ở cữ, Trần Uyển giống như gió lốc xông vào, lúc trước, Kiều Y Y có bản lĩnh làm Trần Uyển tức giận đến mức giơ chân, nay giờ bãn lĩnh này càng mạnh mẽ hơn, “ Ô. ” “ Thật không ngờ Sóc Phong lại chọn cô! ” “ Ờ. ” Kiều Y Y thờ ơ trả lời. “ Cô... ” Trần Uyển cắn môi nhìn cô, vốn có rất nhiều lời khó nghe, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng được, cô vốn nghĩ, nếu phải đi, cũng không thể để bọn họ được hạnh phúc, được dễ chịu, nhưng đứng trước mặt một người chẳng thèm quan tâm cái gì như Kiều Y Y, cô chẳng thể tạo ra một chút sóng gió nào, có ý gì đây? Giống như lúc đến vội vội vàng vàng, Trần Uyển không cam lòng vội rời đi, Kiều Y Y nhìn Trần Uyển rời đi, không khỏi quăng cho ánh mắt xem thường, chỉ với chút công lực này mà đã muốn khiêu khích cô? Kiều Y Y cô cũng không phải là cô gái đơn giản gì. “ Nghe nói có người tới thăm em. ” A, Trần Uyển vừa mới đi, người ta đã tới rồi, thật đúng là khéo, “ Ừ, cô ta nói với em chuyện tốt một đêm vui sướng của hai người. ” Sóc Phong cẩn thận nhìn mặt của cô, thất vọng nhưng trên mặt của cô không có ghen tức, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giải thích: “ Anh với cô ta không phải cái quan hệ kia, em biết mà... Anh với cô ta không có gì xảy ra cả. ” “ Ừ. ” Nếu thật sự có gì, anh đừng hòng đứng ở đây. “ Y Y à! ” “ Chuyện gì? ” “ Không có gì. ” Sóc Phong có khổ mà khó nói, cô vốn không đặt lời của anh ở trong lòng. “ Đúng rồi, sao anh không nói với em, đôi vợ chồng già dưới lầu là cha mẹ của anh? ” Kiều Y Y cười nham hiểm tới gần anh, chuyện anh gạt cô quả thật không ít. “ Anh...” Sóc Phong đổ mồ hôi như mưa, “ Anh vốn định nói. ” “ Sau đó thì sao? ” “ Anh không có cơ hội nói. ” Sóc Phong thành thật khai báo, khi đó quan hệ giữa bọn họ đang trong trạng thái cực kỳ tế nhị, anh thậm chí không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói. “ Thôi! ” Kiều Y Y chậm rãi đứng lên, vết mổ trên bụng đã bắt đầu khép lại, chỉ là quá trình khá dài, “ Em muốn đi xem cục cưng. ” “ Anh đi cùng em. ” Anh tiến lên kéo cô, phối hợp bước chân của cô, từ từ đi. Cô thản nhiên hỏi ngược lại: “ Có cảm giác cực kỳ may mắn hay không? ” Anh lúng túng một hồi, giả bộ ho khan, cố gắng lừa dối vượt qua kiểm tra, “ Khụ! ” Cô chính là cố ý không để cho anh được yên ổn! Ai bảo bây giờ trên mặt anh đều là vẻ vui sướng khi làm cha, nhớ ngày đó, anh đã nghĩ như thế nào? Kiều Y Y thật sự không muốn để ý nhiều như thế, nhưng vừa nghĩ tới sự tàn khốc lúc anh không cần cục cưng, trong lòng lập tức cực kỳ khó chịu. “ Y Y... Em mà nói thêm câu nữa, anh sẽ hôn em ngay lập tức. ” Cho đến lúc miệng của cô ói ra ngà voi mới thôi. Mặt Kiều Y Y lập tức đỏ lên, người đàn ông này, anh áy náy cũng chỉ duy trì trong một đoạn thời gian mà thôi! Đồ đàn ông xấu xa da mặt dày! “ Không nói gì hả? ” Thật ra thì Sóc Phong rất muốn cô nói tiếp. Đi đi! Muốn nói, muốn hôn, tự anh chơi đi! “ Nếu em không nói lời nào, anh sẽ hôn em đấy! ” Anh đe dọa. “ Cái người khốn kiếp này... Uhm!!! ” Anh chính là muốn như vậy, khiêu khích cô chỉ là lý do, hôn cô mới là mục đích thực sự, anh thật sự, thật sự rất nhớ cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, mặc dù từ cái miệng nhỏ này phun ra đều là lời không xuôi tai, nhưng mùi vị đúng là không kém cỏi chút nào, Sóc Phong nhẹ nhàng ôm cô, trong lòng reo hò, muốn dùng sức hơi lớn ôm ấp lấy cô, nhưng động tác lại dịu dàng.