********** Tiếng gào thét ở bến cảng phía Bắc như tiếng chiêng trống nơi chiến trường, xé rách bầu trời rộng lớn yên tĩnh bao phủ nơi bến cảng, đám tay sai 1902 không chịu ngồi yên chờ chết, mặc cho Mười Bốn K dư sở dư cầu, rối rít lấy máu thịt cơ thể mình tạo thành hàng chẳn, ngăn cản bọn họ tập kích. Không có chỉ thị của Trương Thành Nam, Đầu Trọc, Báo Đốm cũng không ở đây, nếu xảy ra bằn nhau mà không thể cứu vãn được, thì sẽ làm cái giỏ thủng lớn hơn, tạo cơ hội cho Mười Bốn K, mục đích của tôi là giữ bãi, Hân Huy có ngang ngược với tôi, tôi cũng mặc kệ không quan tâm, bến cảng phía Bắc nhất định phải trống hoàn toàn. Tôi vẻ mặt dữ tợn lẫm liệt bước lên hòn đá ngầm được che phủ bởi cát sỏi, hét lên với đám tay sai: "Các người mù sao? Kẻ gian xâm phạm địa bàn của anh Nam còn ngơ ra làm gì, 1902 không nuôi đồ bỏ di!" Tôi vừa ra lệnh, khí thế ngút trời, mấy chục tên tay sai liền móc súng chĩa về phía Mười Bồn K, hét lớn làm rung chuyển khoang thuyền và boong thuyền, làm cho bọt sóng dâng trào, khiến quần áo tôi bị bắnướt, tàn thuốc của Hân Huy cũng bị dính lấm tấm vài giọt nước. Anh ta khẽ vuốt đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc còn lại: "Cô Lauren, cô đang thách thức tôi sao." Tôi đúng mực nhìn thẳng vào anh ta: "Tôi chỉ là phụ nữ, tôi không mạnh mẽ như đàn ông, tôi tuy yếu đuổi, nhưng cũng có chí khí, cho dù mọi người có đánh vào mặt tôi, tôi cũng sẽ liều mình bảo vệ danh tiếng của anh Nam đến hơi thở cuối cùng." Nhóm Hỗn Trạch dẫn đầu Mười Bốn K đá văng ra hàng rào chống đạn của nhà kho, không kịp chờ lấy đoạt lại lập công, tôi cướp lấy súng của tên tay sai gần mình nhất, quyết đoán dứt khoát bóp cò, nhằm vào chiếc hộp đựng ma túy, viên đạn cách không lao vùn vụt, bắn đứt sợi dây thừng, bắn thẳng vào cổ tay tên Hỗn Trạch. Tên Hỗn Trạch kêu lên đau đớn rồi nằm sấp xuống đất, màu tươi ùn ùn chảy không ngừng như nước chảy qua khe hở của con đê, tinh thần đám tay sai của 1902 bị lay động mạnh mẽ, mười phát nổ giòn giã liên tục thay nhau vang lên, vang vọng cả mặt sông rộng lớn ở bên cảng, hai nhóm người đều bị tổn thất, mùi thuốc súng ở chỗ da thịt bị cháy tràn ngập hơi thở, tro đen bay mịt mù. Hành động không báo trước của tôi, giống như thế lôi đình, khiến cho Hân Huy không thể không phải phản ứng, liền tạo thế thượng phong. Anh ta lộ ra vẻ mặt hung ác, giơ tay nhe răng hăm dọa: "Giết gà của tôi, cảnh cáo khi của hắc bang Ma Cao, giết mấy tên tay chân, việc mua bán của cô cũng thuận lợi. Một lờinói ra trên thị trường của Đại B, anh ta cũng đã lặn lộn mấy chục năm, va chạm với không ít nữ trung hào kiệt, Lauren của ông ba Trương, địa vị cũng rất hung hãn. Tôi lột băng đạn ra, lấy ra bốn viên đạn, đi về chỗ gác cổng phía Tây ném một cái, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra thu súng lại: "Anh Nam đánh sập hang ổ, bắn chết tám mươi người, bắt được ba trăm người. Bởi vì chọn phá Trịnh Mạc Lâm mà giao dịch với Lương Tử, Lạc Sầu Môn và Sáu Ma, thu phục ba trăm băng đảng trộm cắp, ngoài ra còn 200 người thảm bại ở Quá Giang Long sau khi biến mất không dấu vết, Anderson, anh ta cầu lời, anh Nam tràn ngập nguy hiểm, là cơ hội ngàn năm có một, sợ rằng bọn họ sẽ nổi loạn, e rằng con hổ Đông Bắc hành động xảo quyệt sẽ tung khí độc, mấy tháng ngắn ngửi Trương Thành Nam khiến Ma Cao phải cúi đầu quy phục, anh ấy sẽ dừng ở đây sao? Ngu ngốc cũng biết, anh ấy chắc chắn sẽ có cách thoát hiểm.” “Anh Huy, ở thời đại cường quyền độc đoán, nào có cái gọi là đồng minh. Ngoài mặt, anh Nam và anh hỗ trợ nhau, nhưng anh không bỏ đá xuống giếng sao? Hơn nữa dựa vào tấm phiếu duy trì của Anderson và mối thù cũ vô cùng mệt mỏi của Sáu Ma, bọn họ chỉ mông anh làm lính tiên phong, sống chết với 1902, vừa thiệt anh vừa thiệt hại tôi, còn người ngồi xem thì không thiệt gì." Tên tay sai đỡ tôi bước xuống khỏi viên đá ngầm: "Anh Huy, Lauren tôi không sợ tên địch nào, người phụ nữ của anh Nam vừa dũng cảm kiên cường vừa hiểu biết, anh đánh, chúng ta chưa biết ai thắng aithua, anh không đánh, chúng tôi cũng sẽ ngừng đánh." Hân Huy do dự hồi lâu, cuối cùng lo lắng Trương Thành Nam tro tàn lại chảy, anh ta nhổ điều thuốc, ra hiệu cho tên tay sai đi vòng vào nhà kho. Trương Thành Nam không đưa phạm nhân về Đông Bắc xét xử một ngày, dựa vào năng lực của anh, có lẽ đã có thu hoạch lớn toàn thắng ở Ma Cao, hắc đạo chỉ kề súng vào một đứa trẻ, bạch đạo sẽ giở trò buông tha, gia tộc chôn theo, so với sự không kiêng nể gì của Trương Thành Nam, Thẩm Quốc Minh không thể không lo lắng trước sau, cho dù dày vò 1902 ngã xuống, giam lỏng thủ lĩnh thổ phỉ, nhưng cũng không thể thực hiện chậm chạp bước tiếp theo, Trương Thành Nam vẫn uống rượu cười nói bản thân không sao, thì rõ ràng có thể thaaysm con hổ Đông Bắc cũng không hoàn toàn can đảm, dám giết anh nơi xứ người. Theo tình hình ai cũng án binh bất động quả thực phù hợp với lời giải thích kia của tôi, anh ta tham ăn, ép Trương Thành Nam phải nhượng bộ trong việc phân chia miếng ăn. Hai quân chơi đánh cờ, đều cổ ra vẻ sợ hãi khi đối đầu bằng dao thật súng thật, kết quả lại khác một trời một vực, một khi Trương Thành Nam nhả ra, thì các quan chức phía sau cũng lập tức rút binh đàm phán hoà bình, gặp họa hẳn là nhân dịp hư mà vào người. Tôi nói dối trót lọt kéo chuyện lớn hóa nhỏ, đồng thời bác bỏ suy đoán tin Trương Thành Nam sụp đổ do bọn Hỗn Trạch truyền đi, chỉ cần Hân Huy trở về, cẩn thận những bang phái khác, cũng trì hoãn đượcthời gian đánh giết nhiều thế lực. Đầu lưỡi đen tím của Hân Huy liếm đảm lông rậm rạp nơi khóe miệng: "Cô Lauren, nếu ông ba vẫn không thể ra được." “Anh ấy thật sự đã thua trong tay cảnh sát, nếu anh Huy có thể lấy ra hợp đồng, tôi chắc chắn sẽ cho dỡ hàng. Có nhiều người lợi dụng miệng đỏ răng trắng, mấy bang phái lớn ở Ma Cao, đủ hạng người sống ngoắc ngoéo tạm bợ, tất cả đều xúm lại uy hiếp bến tàu Bắc của anh Nam, tôi có tặng miễn phí mà không hỏi nguồn gốc xuất xứ không? Tôi sống qua ngày bằng lợi nhuận, không phải làm từ thiện. Thương nghiệp cũng có quy tắc, giang hồ cũng có quy tắc, người của Lang Phường trả đủ tiền thì hàng không thiếu, hàng cấm cũng đừng hòng lấy đi được một kí nào. Hiệp ước của các người thế nào thì tôi không biết, các người chờ tin của anh Nam đi.” Hân Huy nới lỏng cà vạt một chút, anh ta hơi híp mắt quan sát tôi: "Được, tôi cho cô một tuần. Tối tuần sau, nếu ông ba Trương vẫn bị giam, ngược lại tám chín phần, hàng của bến cảng phía bắc, cho dù có một hộp cũng đừng trách tôi không khách sáo. Cô Lauren là phụ nữ, tôi sẽ không gây khó dễ với cô, nhưng cô đụng vào họng súng của tôi, tôi sẽ không nhân từ đầu" Dứt lời, anh ta liền vẫy tay, hơn trăm tên tay sai lũ lượt kéo đến, lái xe hộ tống anh ta ra cổng ba của bến cảng. Tôi như thoát khỏi địa ngục, thở phào nhẹ nhõm, thật may, đầu óc Hân Huy cũng không thông minhlắm, anh ta không biết đâm rách bình phong, vá lại cũng khó, gương vỡ lại lành ắt cũng sẽ có vết sẹo, anh ta tiên phong việc đuổi tận giết tuyệt Trương Thành Nam, sau khi lật mặt sẽ tính toán một khoản, thông minh, tối nay phải lựa chọn mất cả chì lẫn chài, phần thắng của Mười Bốn K lớn hơn 1902 mấy trăm lần. Đoàn xe của Hân Huy lần lượt đi qua mấy chiếc xe cảnh sát, nhanh chóng đánh lái đi đến hố cát gần boong thuyền, Hai Sói đi ra từ phía sau đám đàn em đang canh gác tại đó, đi đến bên cạnh tôi, kính cẩn lễ phép cúi người: "Cô Trình, anh Hiến cử tôi đến đón ngài." Tôi liếc anh ta một cái: "Chiếc xe này của anh tôi không dám nhận." Hai Sói trợ trao không cười: "Nề mặt anh Hiên, nếu không cô Trình không đáng để tôi phải khuất phục." Tôi không vội không buồn, nghịch chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa tay trái, chiếc nhẫn như ngọn đèn trùng điệp trong bến cảng, như một cái đĩa cũ kỹ, khiến cho những người trong câu chuyện không thể chạy trốn. "Trong mắt người đời, tôi trọng tình nghĩa, không thích quyền lực, thả ngu ngốc theo tên tội phạm trốn trại tha phương khắp nơi, còn hơn làm bà quan. Duy nhất chỉ có anh, coi tôi là người không trọng tình nghĩa, không biết liêm sỉ, người độc địa." Hai Sói mặt vô cảm: "Là cô chủ động tìm anh Hiên, anh ấy sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khókhăn." Tôi lườm anh ta: "Anh cho rằng tôi cam tâm tình nguyện sao? Bên cạnh Hạo Hiên mới là nơi nguy hiểm, Thẩm Quốc Minh sẽ tùy tiện bán rẻ sĩ diện con trai ông ta mà bỏ qua cho tôi sao? Tình cảm giữa tôi và anh ấy, đã nhạt phai từ mấy năm trước rồi, từ khi tôi quay lại bên cạnh anh ấy, mỗi lần nhìn nhau, anh ấy đều nhớ về chuyện chúng tôi mỗi người một ngã, màn kịch chúng tôi cố chấp ly biệt, từ đó sinh ra chán ghét, dày vò lẫn nhau." Hai Sói rõ ràng là giọng điệu giễu cợt, nhưng lại kìm chế không dữ dội: "Anh Hiên chấp nhận sự cầu xin của cô, còn tìm cách giúp cô che đậy, anh ấy nói không nhắc lại chuyện cũ, đợi cô sẽ không sai. Thẩm Quốc Minh đòi lấy không công, tên tù tội khốn khổ Trương Thành Nam gây phiền phức, khiến cho việc giam lỏng anh ta trở lên vô ích, không phải cô muốn kết quả như vậy sao?" Anh ta nhướn mày: "Nếu còn chút lương tâm, cô nên mượn việc này cắt đứt sạch sẽ với Trương Thành Nam, bảo đáp anh Hiền. Trong lòng cô cũng biết rõ, anh Hiện vì hoài bão của bản thân mà bày mưu tính kế bao lâu nay, năm năm, mười năm, mười lăm năm, cũng sẽ không dừng lại. Anh ấy đối đầu với Thẩm Quốc Minh, đến lúc này lại thất bại trong gang tấc, khốn khổ hồi sinh Đông Sơn, cô cũng biết mà." Tôi im lặng không lên tiếng nhìn ta, cười nhạt mấy tiếng, rồi phất áo bỏ đi. Điểm cuối của chuyến đi này không phải là khách sạn Bồ Hồng nữa mà là một khu biệt thự trên núi ởngoại ô phía Tây. Chạng vạng nửa đêm mờ mịt, ngọn đèn đường vàng mờ phản chiếu mặt hồ gợn sóng lăn tăn, làn nước xanh biếc, giống như cô gái lõa thể đang vội vàng tránh né, tràn ngập tầng tầng lớp lớp sự ngượng ngùng gợn sóng lăn tăn, trong sâu thẳm gợn sóng là pháo hoa đang rơi xuống, với vẻ đẹp vốn có, nhìn như vô tận. Sau vài phen lắc lư nhẹ, chiếc xe đỗ ở bên ngoài một trang viên, tên tay sai trong sân kính cẩn nghênh tiếp nói với tôi, anh Hiện đang bận họp trong quân đội ở Úc, tối nay anh ấy sẽ không về, anh ấy bảo tôi cứ yên tâm nghỉ ngơi. Tôi cười nói hiểu rồi, để cho anh ta không phải vất vå. Tôi lấy cái mũ treo ở mắc áo phía sau cửa, đi thẳng lên tầng hai, lúc đẩy cửa phòng ra, một người phụ nữ trung niên đang nằm bò trên sàn lau chùi bàn trang điểm, tôi chợt cảnh giác đứng im tại chỗ: "Bà là ai?" Bà ta nghe thấy câu hỏi của tôi, vội vàng quăng cây lau nhà ra đứng lên, lễ phép kh người: "Thưa cô, tôi là người mà giám đốc công an Thẩm sắp xếp để hầu hạ. Chỗ này mới thuê lúc gần tối, tôi vội vàng quét dọn, sợ làm ầm ĩ cô ở không quen." Tôi không phản ứng, không nói lời nào bước vào phòng ngủ, cửa sổ làm bằng lim mở toang, đối diện là hồ nước phản chiếu ánh trăng tròn đầy trong tòa nhà phía tây, phía nam Nam Sơn là giữa hè miền Bắc Quốc Hoa, chỗ đó không thấy biển hoa rực rỡ, cơn mưa ôn hoà, cho dù bình minh nhưng không tờ mờsáng, sương sớm không rơi, hoa cũng ùn ùn kéo đến, vô cùng vô tận. Đêm Ma Cao, tình dục tràn lan, phách lối say mê. Tội lỗi cuồn cuộn, đằng sau sự hào nhoáng là giấc mơ hoang đường. Tôi nhặt một chiếc lá đại quân tử màu xanh dài hẹp, Tổ Tông nhớ tôi thích xông hương, rảnh rỗi không có gì làm sẽ cắt tỉa đại quân tử, nuôi cá vàng, góc tường nhỏ tầm thường trong nhà, cũng là hình dáng yêu thích của tôi trước đây. Tôi dường như hiểu ra, lúc qua biên giới, Trình Bảo Ái trở nên hoàn toàn khác, có lẽ trong lòng cô vẫn cất giữ những vui buồn lúc ban đầu. Căm ghét chia sẻ tình yêu, căm ghét bị lợi dụng, khao khát cuộc sống không cần phải sống lang thang đầu đường xó chợ. Trương Thành Nam là điều ngoài ý muốn không thể cứu vãn trong 25 năm của tôi. Thời thế hung hăng, tấn công cướp đất. Tôi cũng sớm biết anh sẽ không thể cho tôi sự bình yên, anh chỉ có thể cho tôi sự kích thích của tình yêu, sức sống của quãng đời còn lại, là điên cuồng hận yêu. Trong vòng xoáy sát sinh cướp đoạt, bao nhiêu đồng nghiệp chờ cơ hội để tấn công vào điểm yếu của nhau, hai năm theo Tổ Tông, anh từ không bạc đãi tôi, thỉnh thoảng đánh chửi và thờ ơ, đột nhiên nhớ lại, tôi biết anh cũng có ý tốt. Anh từng âm thầm chịu đựng, kìm nén, tàn nhẫn,khi nóng khi lạnh. Tôi từng oán trách, buồn, đau khổ rất nghiêm trọng. Chúng tôi đều có sai lầm. Nhân duyên dở khóc dở cười, tạo hóa trêu đùa con người. Anh cố gắng bù đắp, nhưng hối hận vì bao năm qua đi. Anh đã nói với tôi, khắc cốt vẻn vẹn ba chữ Thẩm Hạo Hiên kia, ân ân oán oán kia, vui buồn li hợp, cuối cùng lại không trở về được. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, bọc mình trong chiếc chăn bằng gấm, trùm kín đầu, giọng khó chịu nói: "Bà đi ra ngoài đi." Bà giúp việc hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, tôi không ngừng buồn bực, thò đầu ra khỏi chăn: "Bà điếc sao! Cố tình giả ngủ để chọc tức tôi à? Không vui nữa, cút đi." Bà ta bị dọa không nhẹ, nơm nớp lo sợ xách thùng nước lui ra khỏi phòng. Tôi nằm vùi trên giường, tôi không có cách nào dự kiến được sau này sẽ thoát ra thế nào, khi nào sẽ thoát được, cũng không thể biết Tổ Tông đối diện với chuyện tôi phản bội ngày xưa như thế nào, vì Trương Thành Nam điên cuồng tôi như thế sẽ có cảm giác vừa khó chịu vừa thương xót như thế nào. Anh ta có cố chấp của anh ta, có suy nghĩ của anh ta, bây giờ tôi thuộc về anh ta giống như giành lại vật sở hữu đã bị mất vậy.imgwebtruyen