- Duy! Đi chậm chậm thôi! Tôi mỏi lắm rồi! – Hân nhăn nhó kéo Duy lại để giảmtốc độ hết mức có thể. Làm sao mà 1 tên chân dài lại nỡ hành hạ người chân ngắn như Hân phải bắt kịptốc độ của hắn chứ! Một bước của Duy cũng đã bằng hai bước của Hân, giờ còn bắtcô phải chạy theo thì….có là Hec quyn cũng chịu thua. Duy ngoảnh lại nhìn, có lẽ thấy….thương thương vì cái bản mặt méo xệch củaHân nên đừng chân lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay Hân - Ông kiếm tôi có việc gì? – Sau khi lấy lại hơi, Hân mới hỏi câu hỏi đáng lẽphải hỏi từ lâu nhưng….không có dịp - Hả? việc gì? – Duy hỏi bật ngược với ánh mắt ngạc nhiên, càng làm Hân khóhiểu - Nãy ông nói có việc tìm tôi nên mới lôi tôi đi còn gì nữa! – Hân bực mìnhgắt gỏng - Tôi có nói thế à? – Duy đảo mắt – thế thì…tôi quên rồi! - Ông bị ấm đầu à? – Hân đưa tay đập 1 phát vào gáy Duy, to và mạnh – tôi gâythù oán gì mà ông hành hạ thế hả? - Tôi hành hạ cái gì? – Duy đưa tay ôm gáy, cũng to tiếng theo - Kéo tôi chạy hết hơi, chân mềm nhũn, hỏi lý do lại bảo quên rồi! Đứa nàotin ông có việc thật thì đúng là bị thiểu năng! - Là tôi quên thật, ai thèm lừa đứa ngốc như bà! - Nói ai ngốc hả? Hai đứa chí chóe qua lại, từ nói chuyện bình thường vô tình chuyển thành totiếng với nhau. mãi đến khi…. - Ông định cầm tay tôi đến bao giờ? – Hân liếc xuống tay mình vẫn bị Duy nắmchặt – Trả đũa cái chân tôi là đủ, không cần hành hạ tay nữa đâu! Duy giật mình nhìn xuống, sau đó buông tay vội vàng, điệu bộ lúng túng nhìnHân. Hân vừa xoa xoa cổ tay đã đỏ lừ, làu bàu - Lần sau đừng hòng nhờ tôi cái gì, nghe chưa? Bỏ lại câu cảnh cáo, Hân quay lưng chạy đi tìm Chi gấp, để lại Duy ở đấy ngơngẩn như người ở trên kia xuống, miệng lẩm bẩm khe khẽ: - Sao khi ấy mình lại kéo nhỏ đi nhỉ? *************** Buổi học chiều hôn đó, Hân vẫn hành động bình thường. Hân đã thông báo chiChi rằng ngày hôm nay bất kể thế nào cũng phải bắt đầu chăng lưới bẫy Trần Duyvào tròng, bắt đầu “Gậy ông đập lưng ông”. Nhưng Hân không nói đến việc hai tênkia đã nhầm cô với Chi, chỉ âm thầm thực hiện. Sau hai tiết học, đến giờ giải lao, Hân quay qua Chi: - Mày ngồi vào chỗ tao 1 lát được không? Tao ra ngoài chút! - Mày cứ việc đi, sao phải bảo tao vào chỗ mày làm gì? – Chi thắc mắc - Cứ ngồi đi, đừng thắc mắc, lát về tao sẽ nói! – Hân bắt đầu cuống, khôngrời khỏi đây thì không kịp mất - Mày có bị làm sao không thế? đến “15 phút” rồi à? – Chi châm chọc - Ừ, đến rồi! – Hân tỉnh bơ, không thèm tranh cãi vì chuyện nhỏ, chỉ để tâmchuyện lớn – ngồi vào đây, cầm quyển truyện này đọc cho tao, không chẳng may Duyqua không thấy ao cuỗm mất thì tao hết đòi! – Hân dúi quyển truyện vào tay Chi,đẩy Chi qua chỗ của mình, sau đó vọt lẹ ra ngoài hành lang - Con nhỏ này dạo này kỳ lạ vậy nhỉ? – Chi lẩm bẩm, rồi cũng ngồi im đọctruyện. Ngoài cửa lớp bắt đầu vang lên những tiếng xôn xao nho nhỏ, sau đó thì todần, rồi lại trở nên im bặt. Những chuỗi âm thanh kỳ lạ đó không làm Chi tò mò,vì co biết chuyện gì sắp xảy ra cũng như đã quen với những tiếng ồn ấy cả tuầnrồi, chỉ ngồi im chờ đợi, suy nghĩ nên làm thế nào dể diễn cho “ngọt” Một bóng người che mất ánh sáng của Chi, Chi bình thản ngẩng đầu lên nhìn,vẫn con người ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn hành động ấy, nhưng lần này trên tay khôngphải hoa hay quà mà chỉ đơn giản là….1 tấm thiêp. Trong lòng Chi thầm thắc mắc,không hiểu lần này hắn giở trò gì Trần Duy, hơi cúi người, đặt nhẹ tấm thiệp lên bàn Chi: - Nếu bạn đồng ý, mình đợi ở cổng trường sau giờ học! Nói đúng 1 câu, khuyến mãi nụ cười tỏa nắng, sau đó Trần Duy đi thẳng rangoài cửa lớp. Chi ngạc nhiên nhìn theo đến khi Trần Duy khuất bóng ở đầu hànhlang, khi ấy mới nhìn xuống tấm thiệp. Hình bìa là hai chú thỏ trắng đang cùngnhau chia sẻ củ cà rốt với trái tim bay xung quanh, rất dễ thương. Hân từ ngoài cửa chạy xộc vào lớp, hỏi Chi tới tấp: - Sao? Hắn nói thế nào? Mày trả lời chưa? hắn lần này bày trò gì? Cái gìđây? Không đợi Chi trả lời cho loạt câu hỏi, Hân nhanh tay lấy tấm thiệp trên bàn,mở ra đọc. Sau 1 hồi liếc đi liếc lại, Hân phá ra cười như nắc nẻ, sau đó chìacho Chi - Mày đọc đi, để rồi còn biết trả lời người ta há há! Chi chậm rãi mở tấm thiệp. Bên trong là….. ” Ánh mắt em khiến trái tim anh tan chảy, nụ cười của em khiến cuộc sống thêmphần tươi đẹp, mái tóc em làm anh nhớ thương khôn nguôi, mọi hành động của emđều khiến anh thấy yêu đời, yêu cuộc sống, và hơn hết, em đã đánh cắp trái timanh từ khi nào anh cũng không biết! Em phải đưa trái tim của em cho anh, để athế chỗ lồng ngực đang trống rỗng vì nhớ em từng ngày” Chi ngẩn người đọc tấm thiệp, sởn da gà, lạnh gáy, cả người run lẩy bẩy. Hânnhìn Chi, sau đó chỉ biết bò ra cười trước biểu hiện của bạn mình. Thật sự đọcnhững dòng ấy đến cô cũng phải rùng mình ớn lạnh. May mà người đó không phảiHân. - Tan học đi cùng tao, hắn nói hẹn nhau ở cổng trường! – Chi lạnh lùng tuyênbố - À….cái này – Hân lúng túng – chiều nay xong tao có việc ở câu lạc bộ mấtrồi! - Sao lần nào mày cũng không trực tiếp có mặt khi tao đối diện với hắn? – Chitỏ ra nhạy bén bất ngờ, tra hỏi - Đâu phải tao không muốn, mà là….khi ấy tao toàn ó việc đấy chứ! Thậy đấy! –Hân khẳng định chắc chắn Chi vãn liếc nhìn nghi ngờ, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ cất tấm thiệp vàotrong cặp, đầu có nghĩ mông lung, Hân thì thở phào nhẹ nhõm. Ngoài cửa lớp, 1 ánh mắt dõi theo chỗ ngồi của hai nhỏ, ánh mắt lóe lên nhamhiểm.