Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!
Chương 100
- Thế rồi sao? – Chi dán mắt vào Hân, miệng há to từ lúc Hân về phòng kể lại diễn biến, chưa khép lại được
- Sao là sao? – Hân tròn mắt nhìn Chi, nhỏ bạn bình thường thông minh dữ lắm cơ mà sao hôm may trí ốc trì trệ quá vậy?
- Mày nói thế hai người kia không có phản ứng gì à?
- Đồng ý thôi, chả nhẽ phản đối à? – Hân nhún vai
- Đáng nhẽ cũng phải níu kéo, thuyết phục gì đó chứ? – Chi khua tay khua chân, cố vẽ ra phản ứng nên có, diễn biến nên xảy ra
Hân im lặng không đáp. Nhớ lại lúc ấy, gom hết quyết tâm để nói được câu từ chối, khiến cả hai người đều buồn, đỡ thiên vị ai xong, Hân không còn đủ sức đóng vở kịch lạnh lùng nữa, chỉ biết cúi đầu soi kiến. Thế nhưng trái với dự đoán, cả Duy và Hải đều không ép buộc Hân đưa ra lý do cho quyết định của mình, chỉ chấp nhận, rồi cùng nhau nắm tay nói 1 câu gần như y chang: Hân không nhận lời, sẽ không mời ai hết!
Haizzzz, chả nhẽ Hân phải vặc lại, bắt cả hai kiếm mỗi người một partner để cô đỡ suy nghĩ chắc? Thế thì có mà Hân là đứa ngu nhất vũ trụ (chuẩn). Vậy nên, 3 người thống nhất trong hòa bình. Từ giờ đến hôm dạ hội, Hân còn kha khá thời gian để đưa ra quyết định cuối cùng, đúng không? Cô không thể dày vò Duy, Hải quá lâu thế được (dày vò độc giả nữa =_=).
- Chuyển chủ đề! Mày chuẩn bị đến đâu rồi? – Hân cười toe, háo hức quay sang Chi hỏi han
- Có chuẩn bị gì đâu mà đến! – Chi thở dài – công việc làm còn chưa đủ nhiều hay sao, mày bảo tao kiếm đâu thời gian mà làm điệu!
- Hầy, nhưng cũng không thể qua loa được, dạ hội cuối năm cơ đấy! Không xem nhẹ được đâu nha! – Hân nhíu mày, có ý không hài lòng với thái độ thờ ơ mũ phớt của Chi
- An tâm đi, như năm ngoái là được, có gì đâu! – Chi phẩy tay đuổi ruồi, uể oải nằm ườn ra thảm lót dưới sàn nhà
- Năm nay mày có Trần Duy nữa, phải khác chứ!
- Cùng lắm là có thêm vòng hoa đeo tay thôi! Mày đừng làm to chuyện nữa đi! – Chi bực bội càu nhàu
Dạ hội cuối năm mô phỏng theo các trường học ở nước ngoài. Cụ tỉ thì ai xem nhiều phim cũng biết. Mỗi nam sinh sẽ chọn một bạn nữ mời tham dự dạ hội. Tối dạ hội, nam cầm theo hoa đeo tay, cùng màu với màu váy của bạn nữ, rồi buộc cẩn thận ở cổ tay, dấu hiệu rằng thì là, người này có đôi có cặp. Ai đi sô lô đêm dạ hội đừng có xớn xác giành giật với nhau.
Dạ hội diễn ra ngay sau khi có kết quả thi cuối năm được một ngày. Công tác chuẩn bị đã đi vào giai đoạn cuối, chỉ còn chờ đến ngày chính thức. Dẹp qua một bên chuyện vui buồn điểm số. ai nấy đều háo hức chuẩn bị, xúng xính váy áo đủ màu.
Vốn bản tính không lo nghĩ nhiều về chuyện của mình, Hân cũng chả cần tốn cả tuần đi lùng đủ hiệu quần áo tìm bộ váy đẹp như Yến Nhi, và những nữ sinh bình thường khác, chỉ lo nâng cao hiệu suất làm việc.
Đêm trước ngày tổ chức dạ hội, trong văn phòng Hội sinh viên, hội trưởng xếp cuốn kỷ yếu cuối cùng vào thùng giấy, vỗ tay khen ngợi cả nhóm:
- Mọi người đã làm rất tốt! Kỷ yếu xong xuôi, hoàn hảo, không chút sai sót, lễ hội cũng đã sẵn sàng khai mạc, các CLB cũng vào vị trí. Ngày mai, cùng nhau tận hưởng lễ hội lớn nhất năm nhé! Sinh viên năm cuối, cố gắng lưu giữ lại kỷ niệm, ai còn ý định tỏ tình thì tranh thủ tiến hành ngay và luôn, kẻo ra trường lại hối hận!
Cả phòng cười vang rền trước câu nói đùa hóm hỉnh của Hội trưởng, cũng là sinh viên năm cuối. Buổi họp giải tán sau màn bầu chọn hội trưởng mới. Chi cùng Yến Nhi vui vẻ quàng tay nhau chạy dung dăng xuống CLB Nhiếp ảnh, nơi album ảnh đặc biệt cuối năm đang được tiến hành. Mỗi năm, CLB nhiếp ảnh đều xuất bản album riêng biệt với kỷ yếu dưới dạng tạp chí, được trợ giúp của CLB Báo chí cho phụ đề từng bức ảnh, chỉ cần chờ ngày mai, dạ hội diễn ra, những shot ảnh cuối cùng đưa vào album, sau đó sẽ phát hành trước ngày lễ tốt ngiệp của sinh viên năm cuối.
Thế cho nên, dù lễ hội đã gần kề, Hội sinh viên cũng được giải phóng, nhưng CLB nhiếp ảnh báo chí vẫn tất bật không thôi. Màn đêm đã phủ kín mọi ngóc ngách trong trường, làn sương đêm hờ hững rơi, làm ướt đẫm từng phiến lá nâu đỏ còn sót lại trên những tàng cây trơ trọi. Trong mỗi tầng lầu của đãy nhà CLB đều lác đác có ánh đèn sáng trắng giọi ra từ khung cửa sổ căn phòng nào đó. Tiếng gõ bàn phím, tiếng giấy sột soạt xen lẫn tiếng bàn tán nho nhỏ cứ thế vọng ra, hòa tan vào bóng tối đen đặc.
Hải mệt mỏi vặn vẹo người, dụi dụi đôi mắt đã nhức nhối vì nhìn máy tính quá nhiều. Sơ qua cũng đã xêm xêm bố cục cơ bản, Hải chuyển giao cho bên phụ trách ghi chú thích, rồi tiếp tục nhận sấp ảnh khác Thiên vừa khệ nệ bê về, cả hai lại chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho ca làm việc nữa.
Đồng hồ kêu boong boong báo hiệu 9 giờ tối. Hân dùng chân đạp cửa, cùng hai bạn nữ khác bê về cả khay đồ ăn, thức uống cao ngất ngưởng, vừa bê vừa réo gọi:
- Nghỉ tay ăn đêm! Ngày mai dạ hội rồi, mọi người giữ sức đi! Sau dạ hội làm tiếp!
Cả phòng ào ạt xông đến, bao nhiêu cánh tay vươn ra tấn công tháp thức ăn vặt cao ngất. Chỉ mới 5 giây, khay đồ to thế, nhiều thế giờ chỉ còn lại….vài gói snack cũng hai chiếc bánh mì ngọt. Hân cầm nốt số đồ ăn đấy, mon men đến bàn máy, đưa tận mặt cho hai người vẫn không thèm dịch chuyển
- Ăn đi này!
- Uhm, cám ơn bà! – Thiên gật đầu, với tay bóc gói bánh mì, ngoạm một miếng to, rồi tiếp tục thao tác, chỉnh vị trí, hiệu ứng cho từng tấm ảnh
Hân đứng bối rối bên cạnh, tay chân lóng ngóng, không biết nên làm gì, nói gì. Hải vẫn chú mục vào công việc, không liếc mắt đến gói bánh cô đưa dù chỉ một làn, chưa nói đến chủ nhân. Khẽ thở dài, Hân lặng lẽ quay người đi, về vị trí cũ, chậm chạp sàng lọc từng tấm ảnh.
Khi ấy, một ánh mắt rất nhanh nhìn lên, lướt qua gương mặt cô, với một nụ cười khẽ. Ngay sau đó, mọi thứ biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Ngày 24/12. Dạ hội chính thức bắt đầu
Dạ hộ diễn ra từ sáng với những hoạt động ngoài lề. Đó là cuộc thi diễn kịch thường nhật dành cho các khoa. Mỗi khoa đăng ký một phần biểu diễn. Nhạc kịch, kịch nói, hài kịch, bi kịch….muốn sao cũng được, miễn đúng chủ đề Giáng sinh và Tốt nghiệp là duyệt. Buổi tối sẽ là phần tổng kết.
Mỗi khoa biểu diễn 20 phút. 10 khoa diễn xong đã đến giữa trưa. Ngần ấy con người đổ dồn về cantin theo tiếng gọi réo rắt của dạ dày, việc lấy thức ăn trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Hân nằm vật vờ ở bàn, chờ Chi ấy thức ăn về giúp mình. Mệt mỏi, thiếu ngủ, thiếu sức sống. Năm nào cũng chỉ muốn dẹp quách cái dạ hội lắm chuyện này đi. Từng người một trở về bàn với khay đồ trên tay. Hân uể oải ngẩng đầu, mắt còn ti hí nhìn lướt qua, chờ bóng dáng Chi.
- Cạch! Cạch!
Hai khay thức ăn cùng lúc hạ cánh xuống khu vực của Hân, cụ thể là trước mặt, cụ thể hơn nữa là đặt cạnh nhau, không có một khoảng cách, và cụ cụ thể hơn nữa, mỗi khay một thực đơn, không bên nào trùng bên nào.
Hân mở to mắt nhìn trừng trừng như muốn đốt cháy bàn ăn, rồi mới gượng gạo ngẩng đầu lên, yếu ớt nói vài câu:
- Cảm ơn hai người!
Duy, Hải kéo ghế ngồi xuống cạnh Hân, chỉ gật đầu rồi ai nấy lặng lẽ khều cơm trong bát, ăn từng hột (vầng, chính xác là đơn vị “hột”). Quá quen với cảnh ngày nào cũng diễn, nhưng người khác đều ngó lơ, vừa nói chuyện cùng nhau, vừa giải quyết phần ăn trưa. Hân cầm đũa, do dự, không biết nên….chọn khay nào! Khẽ liếc trộm hai người, Hân đụng phải ánh mắt hai người đó cũng đang lén lút nhìn mình, khi bắt gặp lại giật mình quay đi. Haizzzz, chỉ có thể thở dài trong lòng, chả nhẽ ngay cả bữa ăn cũng không yên, cũng phải lựa chọn sao?
Hân chuyển từ cái nhìn thăm dò sang lườm nguýt, soi mói, vạch tội Duy, Hải, dám để cô phải khó xử. Cuối cùng, cô dằn mạnh đũa, đưa tay với lấy 1 khay thức ăn, dồn hết đồ vào một góc, rồi vơ lấy khay kia đổ sạch thức ăn qua khay còn lại. Xong xuôi đâu đó, cô ngon lành cành đào trộn lẫn rau luộc với rau xào, thịt luộc với thịt kho, cơm với cơm, trứng rán với trứng ốp làm thành món “thập cẩm”, hồn nhiên lấy thìa xúc từng miếng to uỵch cho vào miệng.
Những người khác chỉ biết che miệng cười nhỏ tránh tình huống phun cơm phun canh khi thấy Duy, Hải đơ người dõi theo từng hành động của Hân, chỉ biết cắn đũa ngồi nhìn, không dám ý kiến.
Hân hếch mặt thách thức hai người con trai, như muốn nói có giỏi cứ làm khó cô nữa đi. Hải cắm mặt vào bát cơm, chọc chọc vô thức, Duy lại chăm chú nghiên cứu độ dài rộng của lá rau cải luộc đã sớm….teo về thành sợi. Hân liếc mắt nhìn, phía xa Hoàng đang bê hai bát canh bí phần đặc biệt tiến đến gần. Yến Nhi dị ứng với món rau cải, nên anh chàng bạn trai chịu khó chạy đi múc riêng hai bát canh bí đỏ cho cô bạn gái kén ăn. Hân chỉ biết lắc đầu chịu thua trước khả năng khiêm nhường mới được khai quật của Hoàng.
Hoàng tiến dần về bàn tròn nơi cả nhóm đang ngồi. Với hai bát canh đầy tận miệng, Hoàng di chuyển chậm còn hơn rùa, lê chân nhích từng centimet, hai mắt chăm chú nhìn thứ đang cầm trên tay.
Hân ngậm thìa trong miệng, mắt liếc từ trên xuống dưới, rồi giật mình hoảng hốt. Bàn bên cạnh bỗng dưng đẩy ghế lùi ra sau, khiến một chân ghế ngáng đường đúng tầm chân Hoàng đang đi tới. Mũi chân cậu nhẹ nhàng chạm phải đế cao su đen cứng của ghế sắt, khẽ nẩy lên. Hoàng dù đi khá chậm, nhưng với hai bát canh nặng trịch trên tay, chỉ một chút sẩy chân cũng có thể đánh rơi.
Trước mặt câu, Duy và Hải ngồi đó, lưng quay lại phía sau, không hề biết chuyện gì đang xảy đến. Lời nói vuột khỏi miệng Hân trước khi trí não kịp chỉ đạo. Cô hét thất thanh:
- Cẩn thận!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
19 chương
10 chương
41 chương
52 chương
58 chương