Ngày thứ bảy, Đường Vực và Đường Hải Trình tới, bọn họ lặn lội ngồi một chuyến máy bay khác đến, đáp xuống Ca Lợi Á đã là giữa trưa, mười mấy người trong Đoàn làm phim toàn bộ chờ trong đại sảnh khách sạn, Minh Chúc cùng Đường Hinh ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu xem điện thoại, Lục Trác Phong vẫn chưa có chút manh mối nào là nhắn tin lại cho cô. Làm nhiệm vụ sao? Đường Hinh duỗi cổ nhìn ra phía cổng, “Đã tám giờ rồi, từ sân bay đến đây lâu dữ vậy sao?” Minh Chúc nhìn cô một cái, cười, “Phải hơn một tiếng, cũng không quá lâu.” Vừa dứt lời, hai mắt Đường Hinh liền sáng lên, “Đến rồi.” Ngoài cửa, Đường Vực và Đường Hải Trình mang theo hai người trợ lý bước vào, Đường Vực tháo kính mát xuống, Đường Hải Trình không cần chống nạng, bước chân rất vững vàng. Khương đạo tiến lên trước, cười nói: “Đường tổng, Đường đội trưởng, tất cả mọi người đều chờ hai người tới cùng ăn cơm, hai người đi cất hành lý trước chứ nhỉ?” Đường Vực gật đầu, “Ừ.” Trợ lý đi làm thủ tục nhận phòng, hai người đi cất hành lý, một đoàn người lại đi nhà hàng gần đó ăn bữa tối. Đây là một nhà hàng địa phương, ngồi bên trái Minh Chúc là Đường Hinh, bên phải là Đường Hải Trình, cô ảnh chụp phong cảnh trong điện thoại cho Đường Hải Trình xem “Nơi này có thể quay cảnh cảnh đầu tiên của cô bé mặc sườn xám cùng cha mẹ, đến chỗ này, là điểm tập trung của công dân Trung Quốc, …” Cô chỉ vào một toà cao ốc cũ nát, “Đội cứu viện đột kích từ nơi này, có vấn đề gì không ạ?” Đây đều là những điểm mà Minh Chúc đã thảo luận qua với Khương đạo và Đỗ Hồng. Đường Hải Trình nghe rất chuyên chú, cười cười: “Không có vấn đề, những vị trí mà mọi người chọn đều rất tốt, nghe nói mọi người còn dự định đi Man Môn, chú khuyên mọi người không nên đi, bên kia súng ống không được quản lý chặt chẽ như Ca Lợi Á, đến lúc đó quay phim còn phải bố trí máy móc xe tăng, đều rất khó sắp xếp.” Khương đạo ngồi bên cạnh Đường Hải Trình cũng gật đầu tán thành, “Chúng tôi cũng đã thảo luận qua chuyện này, mấy ngày nay quan sát xung quanh, cảm thấy Ca Lợi Á vô cùng thích hợp.” Đường Hải Trình hỏi vào vấn đề trọng tâm nhất, “Chiến trường chính ở đâu?” Minh Chúc đặt di động lên trên bàn, Khương đạo nói: “Ngày mai mới qua đó nghiên cứu địa hình.” Mấy ngày trước, Đoàn làm phim đã nghiên cứu địa hình rồi lấy cảnh xong hết ở những địa điểm phụ cận nội thành, còn lại những địa điểm quay phim quan trọng là cảnh chiến trường chính trong kịch bản của phim <<Chống Khủng Bố>>, địa điểm quay chụp của chiến trường chính tương đối vắng vẻ, chỉ có thể quay tại mấy đỉnh núi cách ngoại ô vài dặm. Bên đó bão cát lớn, khắp nơi toàn là núi đất vàng, cũng tương đối hoang vu ít người, cách nội thành khoảng hơn ba giờ đi xe. Rất nhiều cảnh chiến trường chính của các phim chiến tranh, quân sự đều quay ở nơi đó. Sáng sớm hôm sau, một đoàn người liền xuất phát. Minh Chúc cùng Đường Hinh Đường Vực và Đường Hải Trình ngồi chung một chiếc xe, Minh Chúc chuyên chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đề chắc chắn rằng phong cảnh phù hợp với kịch bản. Đường Hinh nhìn về phía Minh Chúc, nói: “Tớ đã đếm rồi, lì xì tớ thu được cùng với chuyển khoản cũng phải được hai vạn tệ.” Minh Chúc có ý đồ nói: “Vậy cậu không phải là nên mời Đường tổng ăn cơm sao?” “Sao vậy?” Đường Vực ngồi ghế sau lười biếng hỏi. Đường Hinh quay đầu nhìn về phía ghế sau, cười híp mắt nói: “Đường tổng, nhờ hồng phúc của anh, tôi đã thu được chút tài lộc, trở về tôi mới anh ăn cơm nhé.” Đường Vực dựa vào ghế, nhíu mày: “Có ý gì đây?” Đường Hinh giải thích một lần sự việc trên vòng bạn bè, “Bởi vì anh nói câu kia, họ hàng nhà tôi cứ tưởng là tôi rất nghèo, nên cho một chút tiền an ủi, cộng lại cũng rất nhiều, hẳn là nên mời anh ăn cơm.” “Họ hàng nhà cô cũng thật là dễ lừa gạt.” Đường Vực cười nhạo. Đường Hinh: … Cô quay sang, hừ một tiếng: “Đó là lương thiện.” Đường Vực: … Mấy chiếc xe dừng ở chân núi, cuốn lên bụi đất đầy trời. Minh Chúc nhìn thoáng qua bốn phía, gần đó có một trấn nhỏ, từ xa nhìn tới, còn có thể nhìn thấy nhà cao tầng thưa thớt, nhìn có chút rách nát, chân núi có một đám thanh niên và trẻ em đang ngồi, nước da đen nhẻm, quần áo rất cũ kỹ, trên người cũng có chút bẩn, đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi đã mong đợi từ lâu. Đường Hinh bị bọn họ nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi, dán sát vào Minh Chúc nhỏ giọng hỏi: “Những người này ở đây làm gì vậy?” Minh Chúc nhớ tới Lục Trác Phong, nhấp môi dưới, “Xem chừng là muốn cướp bóc?” “Cướp bóc, còn dẫn trẻ em đi cùng sao?” Đường Hải Trình chống nạng xuống xe, híp mắt nhìn một chút, hạ giọng nhắc nhở: “Cách xa bọn họ ra một chút.” Lái xe Đoàn làm phim thuê là người địa phương, bọn họ tương đối có kinh nghiệm, cẩn thận nhắc nhở: “Không có việc gì đâu, chúng ta nhiều người, bọn họ sẽ không dám đâu, chỉ là dân nghèo ở cùng lân cận, phần lớn thời gian toàn đi ăn cướp rồi trấn lột chút tiền, bình thường cũng không dám làm bậy.” Một người tài xế khác nói: “Bọn tôi ở lại đây trông xe, mọi người cứ đi thôi.” Minh Chúc hỏi: “Chỉ có bốn người các anh sẽ không sao đấy chứ?” Tài xế nói: “Chúng tôi ngồi trên xe, với lại chúng tôi đều là dân địa phương, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.” Chỉ mong là như vậy. Nhóm người không dám buông lỏng, luôn đứng chung một chỗ, hôm nay cùng đi nhiều thêm Đường Vực và Đường Hải Trình còn có thêm hai người trợ lý, phải hơn hai mươi người, đám người địa phương kia không tính trẻ em tổng số ít hơn bọn họ cũng phải mấy người, đoán chừng bọn chúng cũng không dám làm loạn. Cậu nhân viên khiêng camera quay phim nghe theo sự sắp xếp của Khương đạo, bắt đầu lấy cảnh. Minh Chúc cùng Khương đạo Đỗ Hồng bọn họ vừa đi vừa thảo luận việc lấy cảnh sử dụng cảnh, Đường Hải Trình mặc dù có cái chân giả, dù sao cũng là thể chất của người từng đi lính, nhìn qua vẫn khoẻ mạnh như thường, đi đứng cũng không tốn sức, lúc bọn họ bàn bạc nếu gặp phải vấn đề mang tính chuyên nghiệp, đều sẽ tham khảo ý kiến của Đường Hải Trình. Đường Hải Trình dừng bước, đứng lưng chừng trên sườn núi nhìn lướt qua, cười thành tiếng, “Nơi này thế mà thật thích hợp, thật sự có một chút phong vị của nơi đó năm nào.” Khương đạo cười cười: “Bởi vì lúc phỏng vấn, các vị cũng đã miêu tả rất rõ ràng, nơi này quả thật là rất thích hợp với bộ phim.” Đường Hải Trình bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Minh Chúc, cười nói: “Đúng rồi, cháu và Lục Trác Phong đã đến với nhau rồi sao?” Ông cũng là nghe Đường Vực nói, tên nhóc kia khoảng thời gian gần đây bị thất tình, cũng buồn bực không ít, sau này nhìn lại, tên nhóc Đường Vực kia đang cùng Đường Hinh đấu võ mồm. “Dạ.” Minh Chúc liếm môi dưới, cô và Lục Trác Phong hẹn hò cũng không phải là chuyện bí mật gì, người trong Đoàn làm phim đều biết. “Tốt lắm, tên nhóc đó năm nay cũng đã 30 rồi, lãnh đạo trên dưới đều gấp thay cho nó.” Đường Hải Trình cười thành tiếng, “Chú chờ uống rượu mừng của hai đứa.” Minh Chúc có chút xấu hổ, nở nụ cười, “Vâng.” Bữa trưa chỉ ăn tuỳ tiện qua loa, buổi chiều lại tiếp tục công việc. Chạng vạng tối sập xuống, Khương đạo đứng trên sườn núi, giẫm lên một khối đá lớn tiếng hô: “Được rồi, hôm nay cứ vậy trước đi, trời tối đi đường không an toàn.” Trở lại chân núi, đám người kia cùng mấy đứa trẻ vẫn đang ở đây. Minh Chúc hỏi lái xe: “Bọn họ vẫn chưa đi sao?” Tài xế nói: “Có đi, lúc chiều có náo loạn một trận, bọn đàn ông và mấy đứa trẻ vây quanh xe đập cửa sổ xe, may là bọn họ không dùng đá đập lên cửa kính, mọi người mau lên xe đi.” Sau khi mọi người lên xe, đám người kia cũng đứng lên. Tài xế vội vàng lái xe ra ngoài. Minh Chúc nhìn chiếc xe chạy thẳng về phía trước, cô dựa vào cửa sổ, nhìn xem mấy người đàn ông và mấy đứa trẻ từ bên trong kính chiếu hậu, luôn có chút dự cảm không tốt, đột nhiên, hai chiếc xe từ bên trong kính chiếu hậu lắc lư mấy lần, rồi ngừng hẳn. Hình như là bị bể bánh xe. Cô hoảng hốt, lớn tiếng hô: “Tài xế, dừng xe.” Xe đang lên dốc, chuẩn bị rẽ vào đường lớn, bốn phía đều là nham thạch đất vàng, mấy hôm trước vừa mới mưa, bị lún sâu vào vũng bùn khó đi, đất đá lại nằm tán loạn trên đường, tài xế hẳn cũng đã nhìn thấy tình hình phía sau, vừa mới ngoặt vô lăng, đang định một cước đạp chân ga lên dốc, đột nhiên ‘Phụp, phụp’ hai tiếng, hai bánh xe bên phải đều bị bể bánh cùng một lúc. Thân xe liên tục lắc lư không khống chế được, hai bánh xe nhanh chóng xẹp xuống. Minh Chúc và Đường Hinh không chịu được mà hét lên, lúc xe bị nghiêng về phía bên phải, Đường Hải Trình hét lớn: “Ôm lấy đầu!” Minh Chúc lập tức ôm lấy đầu, lúc chiếc xe nghiêng qua đột ngột, trong một giây cuối cùng cô ra sức xoay người, đưa lưng về phía cửa kính. Thân xe mạnh mẽ đổ sập xuống, cửa kính nên lên đất đá vỡ tan, mẩu thuỷ tinh văng ra, Minh Chúc cảm giác được lưng mình bị từng đợt từng mãnh vỡ bén nhọn cắt vào, đau đến mặt mũi trắng bệch, thân xe lắc lư mấy lần rồi bất động. Đường Vực ôm đầu, run rẩy, lập tức la lên: “Mọi người sao rồi.” Đường Hinh khóc lên: “Tôi không sao, nhưng mà Minh Chúc hình như …” Cô dựa sát vào bên người Minh Chúc, lập tức chống tay lên, nhìn thấy sắc mặt Minh Chúc tái nhợt, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, cô ngửi thấy mùi máu tanh, hét lớn, “Minh Chúc cậu bị thương ở đâu vậy?” Mắt Minh Chúc đỏ ngầu, giọng nói run rẩy, “Mảnh kính cắt lên vai …” “Làm sao bây giờ…” Đường Hinh gấp đến độ rơi nước mắt. Đường Vực muốn mở cửa xe, kéo khoá lại không động đậy, anh trầm giọng: “Tài xế, mở khoá.” Tài xế cũng không dám chậm trễ, anh ta cũng bị đập đầu và tay, toàn bộ cánh tay đều tê dại, ấn nút mở khoá. Lúc này, mấy người đàn ông và trẻ em đã trực chờ cơ hội nhanh chóng vây tới, bọn chúng nói chuyện tiếng địa phương, cũng không dùng tiếng Anh, nhưng tài xế lại nghe hiểu được, bọn chúng đòi tiền, tất cả tiền. Ngoại trừ Minh Chúc trên chiếc xe này, những chiếc xe khác đều không bị lật, một đám người đều xuống xe, vây quanh trước chiếc xe này. Trong đám người đàn ông kia còn có người rút dao ra, “Bọn tao chỉ cần tiền và đồ ăn.” Khương đạo cùng Đỗ Hồng nhanh chóng mở cửa xe, sau khi Đường Vực và Đường Hải Trình thoát được ra ngoài, lại kéo thêm Đường Hinh ra. Sau cùng, mới cẩn thận từng chút từng chút một ôm Minh Chúc ra, trên lưng và trên vai Minh Chúc bị hai mảnh kính đâm vào, đang chảy máu đầm đìa, một mảng lớn áo len màu trắng trên lưng đều bị nhuộm đỏ. Nhìn thôi cũng đã đau hết cả người. Khương đạo nhíu mày, “Đường tổng, làm sao bây giờ?” Tình hình hiện giờ không tốt lắm, không chỉ Minh Chúc, tài xế cũng đã bị thương, năm chiếc xe ba chiếc đều đã bị nổ lốp, nhất là chiếc của bọn họ, hiện giờ cơ bản là không thể đi được, cũng không thể dây dưa với bọn chúng ở nơi này, nhất định phải nhanh chóng quay về. Đường Vực vừa rồi bị đập đầu, nhưng cũng không bị thương gì quá nặng, bình tĩnh trở lại, anh đi đến phía trước, cùng thương lượng với tài xế: “Nói với bọn họ, tiền thì có thể đưa, nhưng sẽ không đưa thêm gì cả, chỉ có thể đưa tiền mặt.” Tài xế đem lời của Đường Vực truyền đạt lại cho bọn chúng. Đám người kia nhìn chằm chằm vào bọn họ, hiển nhiên là có chút không vừa lòng, la lối om sòm rồi lại nói thêm một tràng, tài xế truyền lại: “Bọn chúng muốn có tất cả đồ ăn.” Trên xe có hộp y tế, Minh Chúc dựa vào xe, Đường Hải Trình xem xét vết thương cho cô, nhíu mày, nếu như người bị thương là một chiến sĩ thì vài mẩu thuỷ tinh này có thể trực tiếp rút ra, cầm máu rồi trở về xử lý là được. Nhưng Minh Chúc là một cô gái, xử lý không tốt lưu lại sẹo thì không được. Đôi mắt Đường Hinh vẫn hoen đỏ, hỏi Minh Chúc: “Cậu sao rồi?” Minh Chúc đau đến miệng cũng cũng không muốn mở, lắc đầu, “Không sao đâu, chỉ đau chút thôi.” Đường Vực vừa thương lượng, vừa dặn dò tài xế thay lốp xe. Không có xe, bọn họ không thể trở về. - Hết Chương 66-