Cơm ở cữ rất dinh dưỡng, Tế Tế ăn chực ở nhà Tử An hai bữa cơm, cảm thấy trong người khoan khoái hơn hẳn. Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Tế Tế tinh thần phấn chấn, khoác lên người chiếc áo khoác màu đỏ mới mua trước đó không lâu, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn, trông rất có tinh thần, hoàn toàn chẳng giống một kẻ vừa mới xuất viện chút nào. Chuyên đề lẩu đã được các đồng nghiệp khác trong tổ hoàn thành, đề tài được chọn đợt này là đồ ăn sáng trong các khu phố cổ. Với lịch sử lâu đời, thành phố N có nền văn hóa ẩm thực vô cùng đặc sắc, mặc dù đồ ăn sáng không được phong phú tới mức có thể ăn cả tháng không trùng lặp bữa nào như Vũ Hán hay Tây An, nhưng vẫn đủ độc đáo đặc sắc, khiến người ta ăn mãi không ngán. Tế Tế và đồng nghiệp Tiểu Dư lên diễn đàn mỹ thực địa phương thu thập tư liệu, xem xem những cái gì nhất định phải viết, rồi có cái gì mới mẻ trong mấy năm gần đây, quan trọng nhất là phải xác định xem tương ứng với món nào thì tiệm nào là chính cống nhất, đáng để đứng xếp thành hàng dài chỉ để thưởng thức trong vòng mấy phút. <img alt="" src="https://static./chapter-image/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/87f308222e5c45f9f2fc6049f3362bd0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2329685533 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhìn ảnh chụp mà đám dân mạng khoe khoang, rõ ràng chỉ là hai bát cháo thịt nạc trứng muối nhưng cũng đủ khiến Tế Tế phải chảy cả nước miếng. Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi tới, cô nghe máy, rất lễ phép đáp lại một cách máy móc: “A lô, xin chào.” “Hồ Tế Tế.” Giọng nói có phần xa lạ, nhưng lại giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó. “Là tôi, xin hỏi ngài là ai?” “… Cô nói xem?” Đối phương bình tĩnh cứ như thể cho dù trời có sập xuống thì cũng không hề suy suyển. Dạo này có rất nhiều kẻ lừa đảo, chỉ tính từ đầu năm tới giờ Hồ Tế Tế đã nhận được không dưới năm cuộc điện thoại kiểu “đoán xem tôi là ai” như thế này rồi, thường thường người bị lừa sẽ cho rằng đối phương là một người bạn cũ đã lâu không liên lạc, chỉ cần bạn nói ra tên, bọn lừa đảo sẽ lập tức giả mạo người đó để vay tiền bạn. Ngoại trừ lần đầu tiên hơi luống cuống ra thì mấy lần còn lại Tế Tế đều có thể ung dung đáp lại. Có lần, Tế Tế tới vùng núi phỏng vấn một người nông dân bán thịt xông khói tự làm trên mạng, trên đường xuống núi sau khi kết thúc công việc thì nhận được một cuộc gọi như vậy, Tế Tế đi đường núi còn đang thấy buồn chán, nhận được điện thoại thì bắt đầu nói chuyện phiếm với một tên lừa đảo, nói từ thi từ ca phú nói tới triết học nhân sinh, từ trên núi xuống tới chân núi chừng một tiếng đồng hồ, tất cả đều là tiếng nói chuyện lải nhải của Tế Tế, cuối cùng tên lừa đảo kia không gánh nổi phí điện thoại đường dài, tức giận cúp máy. “Anh là… Giang Túy Mặc.” Không biết tại sao trong lúc Tế Tế đang cố gắng bịa ra một cái tên thì ba chữ này đột nhiên thốt ra khỏi miệng, Tế Tế nghĩ, có lẽ là vì cô cảm thấy cái tên này rất hay nên vẫn luôn nhớ kĩ. “Là tôi.” Quả nhiên là một kẻ lừa đảo! Tế Tế hừ lạnh một tiếng, với chút mánh khóe này của các người mà đòi lừa một người sáng suốt thông tuệ như tôi sao? Tế Tế cũng chẳng để ý sau đó đối phương nói cái gì, cô cười lớn một tiếng lấy thêm can đảm: “Tiểu Giang đấy à, nghe nói vợ cậu bỏ chạy theo người ta rồi, cậu cũng bệnh nặng nằm viện nợ hơn mấy triệu phải không? Thế nào, dạo này có ổn không? Phải nghĩ thoáng một chút, dù sao thì chúng ta cũng phải sống tiếp mới có thể gặp được chuyện còn xui xẻo hơn. Có việc thì cứ nói đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu, ai bảo tôi là mẹ nuôi của cậu chứ?” Đối phương im lặng một lúc lâu khiến Tế Tế không khỏi cười khẩy, đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh, cô cúp điện thoại, nói với Tiểu Dư: “Bây giờ mấy tên lừa đảo cũng chẳng biết thay đổi mánh lới một chút, cứ giở mãi cái trò đoán xem tôi là ai, kẻ lừa đảo mà không biết sáng tạo thì không phải là một kẻ lừa đảo tốt.” Vừa dứt lời thì lại có một cuộc gọi đến, Tế Tế nhìn, hình như vẫn là dãy số vừa rồi. “Lừa đảo thời giờ còn rất cần cù đấy!” Tế Tế nói xong, lại nhận điện thoại: “Ài, Tiểu Giang à, đã tìm được số tài khoản chưa, nói cho mẹ nuôi nghe, mẹ nuôi sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu ngay.” “Tôi là Giang Túy Mặc.” “Tôi biết mà, cho nên mẹ nuôi mới hỏi số tài khoản của cậu đấy.” “80C.” “Cái gì cơ?” “Số đo vòng ngực, đêm hôm đó tôi nhìn ra được.” Chờ đã… Lần này tới lượt Hồ Tế Tế yên lặng, bởi vì hoạt động nội tâm của cô hiện giờ đang rất vô cùng rối ren phức tạp, nào, chúng ta hãy phân tích một chút. Thứ nhất, vòng ngực của cô đúng là 80C; thứ hai, rõ ràng đêm hôm đó Giang Túy Mặc rất thong dong bình tĩnh nói với cô rằng trong mắt anh ta thì động vật giống cái nào cũng như nhau, cho nên cô không cần phải ngạc nhiên; thứ ba, hình như người bên kia điện thoại đúng là Giang Túy Mặc; thứ tư, cô cho rằng anh ta là kẻ lừa đảo, cho nên hết nguyền rủa anh ta vừa bị vợ cắm sừng vừa bị bệnh nặng, lại đi giả bộ làm mẹ nuôi anh ta. “Giang Túy Mặc??” Hồ Tế Tế dè dặt xác nhận lại. “Chào cô, Hồ Tế Tế.” Hồ Tế Tế nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng vừa khô vừa chát, vội nhấp một ngụm trà rồi tiếp lời: “Ha ha ha! Chào bác sĩ Giang, à, gì nhỉ… Có chuyện gì sao?” “F0 của cô có ổn không?” “À… Ổn.” Tới tiệm 4S tu sửa một chút, mà thôi đừng nhắc tới chuyện này, rõ ràng là cô tông vào xe người ta, thế mà hình như F0 còn bị thương nặng hơn cả Land Rover, mất cả mấy trăm tệ tiền sửa xe, thật là đau lòng. “Hình như Land Rover không được ổn lắm, xin hỏi là tại sao đây nhỉ?” “Tại vì…” Lúc này Hồ Tế Tế mới hết cả hồn, chẳng lẽ chiếc xe bị mình đụng phải là của Giang Túy Mặc sao? Sao mà lâu như vậy rồi anh ta mới gọi điện thoại cho mình? “Có cần tôi báo số tài khoản cho cô không?” Giang Túy Mặc hỏi một câu như vậy, Tế Tế nghẹn họng không trả lời được. Cô không hiểu xe cộ cho lắm, nhưng cũng biết là Land Rover Range Rover không giống như mấy chiếc Kim Bôi trên đường mà bạn muốn đụng sao thì đụng, nó rất đắt rất rất đắt. “Bác sĩ Giang… Anh xem, anh xem bây giờ nên làm thế nào?” “12 giờ 30 phút, cửa hàng 4S Land Rover ở quận Cổ Lâu.” Tế Tế đau lòng cúp điện thoại, Tiểu Dư quay đầu sang nhìn cô: “Tại sao ánh mắt của cậu lại đau thương đến thế?” “Bởi vì tớ yêu nhân dân tệ một cách sâu sắc.” Tế Tế thở dài. Tế Tế à, phấn chấn lên, như lúc nãy mày bịa chuyện ấy, phải nghĩ thoáng một chút, con người ta phải sống tiếp thì mới có thể gặp được những chuyện còn xui xẻo hơn. ╮(╯▽╰)╭ 12 giờ rưỡi, Tế Tế lái chiếc F0 khiêm tốn của mình tới cửa hàng 4S chuyên dành cho Land Rover ở quận Cổ Lâu, không hề dám chậm trễ dù chỉ một giây. Giữa một đoàn Land Rover oai phong to lớn, chiếc F0 của cô trông có vẻ mỏng manh yếu ớt như một bông hoa xinh đẹp, ai mà ngờ được một chiếc xe cà tàng như vậy lại dám đụng hỏng một chiếc Land Rover rồi nhẹ nhàng chuồn thẳng cơ chứ. Phía sau cửa sổ sát đất của phòng khách VIP, Giang Túy Mặc trong một bộ tây trang màu đen khiến anh trông có vẻ cao mà hơi gầy, hai chân bắt chéo, nhàn nhã ngồi trên chiếc sofa đơn cạnh bàn trà, tay cầm một quyển tạp chí, trên bàn đặt một tách cà phê, ánh mặt trời rơi vãi trên chiếc ghế đối diện chỗ ngồi của anh. Tế Tế tìm một vòng, cuối cùng may mà nhờ có cô nàng tư vấn bán hàng nhiệt tình dẫn đường nên cô mới tới được phòng khách VIP, vừa tới nơi, toàn bộ ánh mắt của cô đã lập tức bị thu hút bởi khu vực cung cấp trà bánh miễn phí, cô yêu cầu một cốc nước ép kiwi và một phần nước dừa sagu, dùng khay đựng hai chiếc su kem, một phần bánh pho mát, một chiếc dorayaki, bốn chiếc bánh quy vị chanh, một chiếc bánh xốp chocolate và một phần bánh pudding, vui vẻ bưng tới đặt trên chiếc bàn trước mặt Giang Túy Mặc. <img alt="" src="https://static./chapter-image/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/1c8658c7f393f82869c30f688351f382.jpg" data-pagespeed-url-hash=1825508391 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Tôi cho rằng tôi đã cho cô đủ thời gian để ăn trưa.” Giang Túy Mặc ngước mắt lên nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó lại cúi đầu xuống đọc tạp chí: “Nếu không thì tôi đã yêu cầu cô tới đúng 12 giờ rồi.” “Tôi đã ăn rồi.” Tế Tế không kịp chờ nữa, cho một chiếc su kem vào miệng, liếm bơ trên khóe môi, đáp lại: “Đây là điểm tâm sau bữa ăn.” “Xem ra cô cũng không phải là không có chỗ nào tốt, trên người cô còn có một sở trường mà người khác không thể nào có được.” “Sở trường gì?” Hồ Tế Tế đã bắt đầu dùng thìa xúc bánh pudding cho vào miệng. Giang Túy Mặc bưng tách cà phê lên nhấp một hơi: “Rất có sức ăn.” “Ăn được là phúc, loài người chúng ta trải qua bao đắng cay vất vả mới leo được lên đỉnh của chuỗi thức ăn, lại trải qua ba cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật, phát triển lực lượng sản xuất chính là để có thể muốn ăn gì thì ăn đó.” Tế Tế mỉm cười hạnh phúc, miệng vẫn không ngừng nhai nuốt, thoạt nhìn hệt như sóc mùa đông, hoàn toàn quên sạch lý do tại sao mình lại tới đây: “Đúng rồi, bác sĩ Giang ăn rồi chứ? Có cần gọi một chút không?” “Không cần.” Tế Tế chỉ dùng mười lăm phút đã xử gọn toàn bộ đồ ăn trong khay, toàn bộ số đồ ngọt mà một người không thích ăn ngọt như Giang Túy Mặc đã ăn trong suốt ba mươi mốt năm qua còn chẳng bằng những gì cô đã ăn trong mười lăm phút vừa rồi. Tới lúc nhấc ly nước dừa sagu lên hút xoàn xoạt thì Tế Tế mới nhớ ra hành vi tội lỗi của mình. “Bác sĩ Giang, xe của anh…” “Thay thanh chắn phía trước và bảo dưỡng lại cần khoảng một tuần.” “Sao lại có thể lâu như vậy chứ, xe của tôi sửa một buổi là đã xong rồi.” “Bởi vì xe của cô không cần tới những linh kiện được gửi từ trụ sở chính.” Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn ra ngoài, giữa một hàng Land Rover, chiếc F0 kia vô cùng nổi bật. Tế Tế cảm thấy chiếc F0 của mình thật là tốt. Giang Túy Mặc lại nói tiếp: “Điều này có nghĩa là trong vòng một tuần tới, tôi đi làm hay ra ngoài có việc riêng đều rất bất tiện.” “Anh ở đâu?” “Khu Giang Hoài.” Tế Tế lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên bản đồ rồi tính toán một chút, chỗ xa nhất của khu Giang Hoài cách bệnh viện Bát Nhất tầm mười cây số. “Cũng đâu tới mức đó, đi xe buýt và tàu điện ngầm đều rất tiện mà, anh xem, tàu điện ngầm tuyến số 2 có một trạm ở ngay bệnh viện Bát Nhất…” Giang Túy Mặc tự động bỏ qua lời của cô: “Một tuần tới, cô chịu trách nhiệm đưa đón tôi đi làm.” “Hả?” “Không phải cô có xe sao?” “Nhưng mà…” “Cô đụng vào xe tôi.” “Ài…” Khí thế của Tế Tế yếu đi, dù sao thì cô cũng đuối lý, nhưng mà vẫn phải cò kè một chút: “Có cách bồi thường nào khác không?” “Cô nói xem?” “Chắc có mà.” Giang Túy Mặc gật đầu, vẫy tay, một nữ nhân viên bán hàng lập tức đi tới, hỏi anh có gì cần giúp đỡ. Giang Túy Mặc nhỏ giọng nói mấy câu, cô nhân viên kia gật đầu, một lúc sau, một anh chàng mặc âu phục đi tới, đưa tờ hóa đơn trong tay ra: “Chào Giang tiên sinh, tổng cộng chi phí sửa chữa và bảo dưỡng xe của ngài lần này là 12700 tệ.” Tế Tế hết hồn, Land Rover làm bằng giấy đấy à? Chỉ đụng một cái như vậy mà tiền sửa chữa đã hơn một vạn rồi?! “Được rồi, cảm ơn.” Giang Túy Mặc nhận hóa đơn, ký tên lên, chờ nhân viên phục vụ đi rồi, anh mới nhìn Tế Tế: “Cách bồi thường khác chính là gửi 12700 tệ vào tài khoản ngân hàng của tôi.” Tế Tế trả lời rất kiên định: “Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ tài xế của anh trong một tuần tới!” “Vậy thì bây giờ đưa tôi về bệnh viện.” Giang Túy Mặc đứng dậy, coi như đã thỏa thuận xong. “Chờ một lát, tôi còn chưa ăn no đâu.” Tế Tế lại bưng khay lên, đi tới khu cung cấp đồ ăn miễn phí, biến nỗi đau thương thành cảm giác thèm ăn. Trong lúc cô đang bận chọn bánh ngọt thì Giang Túy Mặc tới bên cạnh người cô, dùng giọng điệu trầm thấp nhưng khiến người khác dễ dàng nghe thấy, nói với cô: “Tế Tế, em nhanh lên một chút, lát nữa vợ anh tới đây mà thấy em thì anh phải làm sao bây giờ.” Hồ Tế Tế gắp một phần bánh black forest cho vào trong khay, đột nhiên phát hiện ra người phục vừa rồi còn đang rất nhiệt tình bây giờ lại đang liếc xéo cô với ánh mắt khinh bỉ, trên mặt ngoài vẻ hâm mộ và ghen tị thì còn viết rõ bốn chữ to đùng “tiểu tam đáng chết”. Thì ra là anh ta kết hôn rồi, may mà mình không có suy nghĩ bậy bạ gì với anh ta… Tế Tế bưng mặt chạy ra ngoài, ngồi vào xe mình, mãi hồi lâu sau vẫn không dám ngẩng đầu lên. <img alt="" src="https://static./chapter-image/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/fb7b9e762116bc8a92b3ba9debb8007f.jpg" data-pagespeed-url-hash=2528242078 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Vị trí bên cạnh ghế lái lún xuống, Giang Túy Mặc ngồi vào chỗ, không gian chật hẹp khiến anh rất khó chịu. Tế Tế buồn rười rượi hỏi: “Vợ anh biết chuyện tôi đụng phải xe anh chứ?” “No.” “Cô ấy không biết sao?” “Tôi chưa kết hôn.” Tế Tế tức giận trợn mắt lên lườm anh ta, cái người này vì ngăn cản cô ăn đồ ngọt miễn phí mà dám dùng tới mọi thủ đoạn tồi tệ, có thể thấy là trình độ nham hiểm ngang hàng với Giản Kỳ mang tôm hùm ngũ vị hương tới bệnh viện ăn cho cô coi. “Buổi sáng anh đi làm vào lúc mấy giờ?” Tế Tế vừa lái xe vừa hỏi. “Tám giờ. Trừ lúc trực ban.” “Nói vậy tôi phải dậy sớm hơn một tiếng để đón anh đi làm…” Tế Tế tự lẩm bẩm một mình: “Mà thôi vậy cũng được, tuần này chúng tôi đang làm chuyên đề đồ ăn sáng, sáng sớm đi dạo một chút xem có đồ ăn gì ngon cũng là chuyện tốt.” Giang Túy Mặc nói tiếp: “Được, vậy bữa sáng của tôi cứ giao cho cô.” “Này, anh…” “12700.” “Được rồi, dù sao thì cũng chỉ có một tuần.” Tế Tế oán hận cái miệng mình, tại sao lại tiết lộ cho kẻ địch một tin tức quan trọng như vậy chứ.