Chị à! đời này dành hết cho em

Chương 3 : ở đâu cũng gặp!.

Trường cao trung Tư Lập. Đó là Thế thiếu phải không? Ôi đẹp trai quá đi mất, nghe nói cậu ấy chuyển từ nhật về đó Đúng à! Vừa giàu có vừa đẹp trai như vậy, thì chết mất thôi!(một nữ sinh khác) Một nhóm nữ sinh đã bu lại khi thấy Thế Cẩn Tư đã bước xuống xe, những ánh mắt nhìn đến không chớp, say mê như điếu đỗ đó làm hắn chẳng chút mỉa mai mà quan tâm, thẳng bước mà tiến với hắn thì đây với là chuyện như cơm bữa nên chẳng có gì mà ngạc nhiên. Phòng học riêng. Thế thiếu gia! Ngài còn gì dặm dò không ạ Vẻ mặt nịnh nọt, hiệu trưởng nhìn hắn miệng đã kéo cao, Thế Cẩn Tư chỉ hờ hửng. Không! Dạ! Vậy tôi đi trước. Ngồi trên ghế, chân bắt chéo, hắn khẽ nhắm mắt, thì đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài vào. Vào đi(vẫn không mở mắt) Thiếu gia! Thẩm tiểu thư đã đến Ừ! Khẽ mở mắt, hắn như đang nghĩ gì, đến khi A Mạc đã hiên ngang bước vào, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Chị đến đây làm gì? Cong khóe môi, A Mạc tự nhiên ngồi xuống ghế. Đúng là Thế thiếu Vào vấn đề đi Ha ha! Được được! Thiệt không nghĩ cậu mới mười bảy tuổi đấy! Chuyện là... ================================== (Cái méo gì thế này không biết!) Cô Tần! Tôi nhìn lại là thầy Lâm, tôi mới vào trường dạy nên chẳng quen ai, tính ra thì thầy ấy là người thân thiện nhất. Dạ! Sao? Cô đang vào tiết dạy sao? Ngoài giờ cô rảnh không? Tôi mời cô một tách cà phê nhé! Tôi không biết từ chối thế nào, vì tôi thật có rảnh đâu, loay hoay còn chuyện khác phải làm kia mà. À! Tôi có chút việc bận Ờ! Tiếc thật(thất vọng) Vậy tôi đi trước đây! Nhanh cúi đầu tôi nhanh bước hơn, cái lý do quái quỷ gì tôi phải vào đây dạy cung đạo kia chứ! Tất cả là tại A Mạc, gì mà người quen, gì mà thiếu giáo viên cung đạo, rõ kiếp trước tôi mắc nợ cậu ta, nên kiếp này phải trả kia mà. Các em thay đồ đi, chúng ta chuẩn bị vào môn học Hướng những học sinh trẻ trung đáng yêu, tôi nở một nụ cười thân thiện khi bước vào phòng học, có vẻ hơi ngạc nhiên đều gì đó mà bầu không khí trở nên im lặng lạ thường, và sau đó. Là giáo viên mới ư? Giáo viên của chúng ta xinh quá(bàn tán) Ừ! Nhìn cứ như bằng tuổi mình vậy!(tiếp tục bàn tán) (Mấy đứa à! Ta đây đáng tuổi dì mấy đứa nhé!) Các em nhanh thay đồ đi, không có thời gian bàn tán đâu(tôi lớn giọng) Dường như có hiệu lực, bọn trẻ đã nhanh đi thay đồ cho buổi học. Mười phút sau tất cả đã có mặt đầy đủ, đứng trước các em ấy tôi khụ nhẹ một tiếng rồi vào nhanh vấn đề. Các em sau này phải chuẩn bị khi vào môn học của tôi nhé! Dạ! Thưa cô(đồng thanh) Sư phụ! Em đến trễ rồi! Tôi giật mình vì giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại thì là hắn, thằng nhóc Cẩn Tư. Ôi là Thế thiếu(một học sinh nữ đã bụm miệng ngạc nhiên) Là Thế thiếu đấy! Cậu ấy cũng học cung đạo Tôi thật không nghĩ là thằng nhóc đó lại học trường này cơ đấy!. Trong danh sách học, không có tên em Tôi vừa mở miệng thì hiệu trưởng ở đâu lại xuất hiện. Giáo viên Tần, từ hôm nay em Cẩn Tư sẽ học môn cung đạo, cô hãy chỉ dạy em ấy Môi giật giật, tôi thật cũng không biết là số mình có đen quá không mà đi đâu cũng gặp tiểu tử này, rõ là chiều về còn dạy hắn, vậy mà ở trường hắn cũng muốn học là sao?. Nhưng đều đáng nói ở đây là nữa tiếng sau bên ngoài phòng học đã tụ tập đông nghẹt nữ sinh, đây là chuyện gì chứ? Toàn bộ đều hướng về cái người có khuôn mặt đẹp đẻ kia, tôi cũng công nhận là khi hắn vương cung, khí chất đó đúng là làm say đắm lòng người thật, rất ngọc thụ lâm phong, với một bà cô già như tôi còn không rời mắt nổi, huống chi mấy nữ sinh mới lớn này kia chứ. Được rồi! Các em thu dọn cung tên của mình, hai ngày nữa, gặp lại các em sau... Tôi nhanh kết thúc buổi dạy, thật là phiền phức, nếu biết có tên nhóc đó học ở đây thì tôi sẽ không nhận lời A Mạc mà đến đâu. ========================= Khi bước ra đến ngoài cổng trường thì gặp ngay thầy Lâm, anh ấy hình như đang đợi tôi thì phải vì khi thấy tôi, anh ấy đã nở nụ cười thật tươi. Cô Tần! Sẵn tiện đường, có cần tôi cho cố quá giang một đoạn không? Thầy ấy thật tốt bụng, vừa đẹp trai lại ga lăng như vậy, chắc hẳn là một tay sát gái chuyên nghiệp cũng nên, nhưng đối với tôi thì vô dụng, đàn ông còn tốt, càng như thế này, tôi lại càng muốn tránh xa. À! Tôi muốn đi bộ, dù sao tôi cũng ở gần đây! Tôi nhanh từ chối nhưng thầy ấy hình như nghe không hiểu. Không sao đâu! Thân phụ nữ nên giữ an toàn thì hơn, để tôi đưa cô về Tôi rũ mặt, thật có lũ điên nào mới dám đụng đến tôi đấy!. Tôi... Sư phụ! Tôi đưa chị về Lại là hắn, tôi nhìn sang thì hắn đã đứng cạnh tự bao giờ, theo lời nói của hắn là đã có người mở cửa xe giúp tôi. Đi thôi! Chưa để tôi kịp phải ứng thì tay đã bị nắm lấy và kéo đi, nhìn thầy Lâm tôi khẽ cúi đầu cười gượng, thấy thầy ấy có vẻ hụt hẫng tôi cũng không biết phải làm sao.