Hắn lúng túng phân bua: “Anh chỉ không nói gì, không nói đâu có nghĩa là đồng ý.” Đã sai lại còn tìm cách né, tôi hận: “Nhưng anh cũng không thể ích kỷ như thế chứ, để em phải phí hết thời gian để chăm trẻ con à.” Hắn kéo tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt: “Không phải là em nuôi, là anh nuôi hai mẹ con em.” Tôi bực mình: “Thế cũng không được, muốn sinh thì tự anh sinh đi, mai em đi bệnh viện!” Mặt hắn trầm xuống, còn kéo thêm nụ cười rất hắc ám: “Đi bệnh viện làm gì?” Gió lạnh thổi qua viu viu, tôi đúng là không có chí khí, nước mắt lã chã: “Đi bệnh viện mua thuốc dưỡng thai.” Lúc này mặt hắn mới khá lên, xoa đầu tôi: “Rất tốt.” Tôi uất nghẹn, ngồi cắn vỏ gối bực bội khóc ròng, tức nhưng không dám nói. Tám tháng sau, tôi nằm chờ sinh trên giường bệnh, bụng đau tới mức tức gì cũng dám nói ra miệng hết. Tôi nhìn hắn oán giận: “Tống Tử Ngôn, anh là thằng tồi!” Hắn nắm lấy tay tôi, nói hùa theo: “Phải, anh là thằng tồi.” Tôi còn chưa hả giận: “Anh là đồ vô sỉ!” Hắn rút khăn ra lau mồ hôi trên trán tôi: “Phải, anh vô sỉ.” Tôi bắt lấy tay hắn, cắn một cái: “Anh là thằng tồi vô sỉ!” Hắn vẫn để im cho tôi cắn: “Phải, anh là thằng tồi vô sỉ.” Bao nhiêu đòn tung ra như đánh vào cái bị bông, tôi cũng chẳng thèm cắn nữa. Nghe tiếng rên khổ sở từ phòng sinh bên cạnh truyền tới, xen vào đó là một, hai tiếng hét to, lại được cái bụng càng lúc càng đau, tôi sợ, yếu ớt nhìn hắn: “Tống Tử Ngôn, em sẽ không chết ở chỗ này đâu.” Hắn cau mày, mắng nhỏ: “Đừng nói bậy!” Làm sao tôi có thể không nghĩ nhiều được chứ, hồi còn bé tôi bị ngã xe đạp, khi đó máu chảy nhiều mà còn không đau như thế này, nhưng cứ phải chờ đợi thế này là chuyện tôi không chịu được nổi. Tôi tự biết mình là người kiên cường gì, lại siêu sợ đau, nhỡ may trên bàn phẫu thuật gặp chuyện gì đó thì đi chầu trời một lúc hai mạng mất! Tôi nhìn hắn mếu máo khóc: “Em còn chưa muốn chết…” Hắn vuốt tóc tôi: “Ngoan, xong ngay ấy mà, đừng nghĩ lung tung.” Tuy kiểu an ủi đó của hắn hiếm khi gặp, nhưng vẫn không thể đỡ nổi nỗi sợ chết và sự lưu luyến thế giới này của tôi. Tôi nhìn hắn khóc lóc: “Em không chết được, em còn phải làm một bà cụ, bà cụ đẩy xe lăn cho anh đi qua đường đá, khổ cho chết cơ.” Hắn cười dịu dàng: “Sẽ có ngày đó thôi.” Tôi lại nhìn hắn khóc: “Em không muốn chết, ảnh scandal em còn chưa được thấy hết mà.” Trên trán hắn chảy xuống một sợi dây đen… Tôi vẫn khóc lóc: “Em muốn sống, đội bóng đá Trung Quốc còn chưa tới world cup mà.” Trên trán hắn chảy xuống hai sợi dây màu đen… Tôi kiên trì khóc: “Em muốn sống cơ, Thần Châu số tám còn chưa được phóng mà.” Miệng hắn giật giật, lập tức quay người đi kêu y tá: “Cô ơi, phiền cô gây mê miệng cô ấy một chút.” Miệng còn chưa được gây mê, tôi đã bị đẩy vào phòng giải phẫu rồi. Thực ra cũng chẳng khổ như tôi vẫn tưởng, chỉ kịp gào được hai tiếng đã bị đẩy ra ngoài rồi. Nhưng cả người mệt rũ ra, không nhấc nổi mí mắt lên, chỉ có thể nghe hai bà mẹ, một ông bố, một ông nội, một bà nội xuýt xoa mừng rỡ liên hồi: “Thằng nhóc này bụ bẫm kháu khỉnh quá trời.” “Ối trời, đôi mắt giống mẹ nó như đúc này.” “Trán cao quá, chắc chắn là thông minh như bố nó.” “Cái mũi này nhìn có phúc ghê…” Nghe mọi người vui vẻ thế, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, người vĩ đại nhất trên thế giới này là người mẹ. Một người khổ, hai nhà vui! “Thằng cu này xinh quá!” Ngay cả y tá đứng bên cũng nói hùa theo. Khen ngợi cứ tới tấp khiến tôi cũng ngạc nhiên, không lẽ mình thực sự đã sinh được một báu vật sao?! Thế nên tôi cố hết sức mở mắt ra, động đậy tay, còn chưa kịp nói thì Tống Tử Ngôn đã tinh ý bế con tới bên. Tôi nhìn qua gương mặt gương mặt thằng con đã hành hạ tôi tới tận chín tháng trời đang được bọc trong chăn, ậy, mặt nhăn nheo như con chuột con ấy. Lại nhìn nét mặt vui mừng của mọi người xung quanh, tôi bực mình, cúi đầu hỏi Tống Tử Ngôn: “Mặt con mình nhăn nheo, còn chưa lớn lên, sao mấy người họ nhìn ra nhiều thứ thế? Đúng là…cũng bốc phét quá trời…” Mắt còn chưa mở ra này, thế mà đã phát hiện ra giống mắt tôi như đúc, không lẽ mắt tôi cũng híp lại như thế này? Không ngờ Tống Tử Ngôn tự nhiên cúi đầu cười cười: “Không chỉ mấy người họ đâu, anh cũng nhìn ra mà, con trai chúng ta thông minh lại đẹp, vừa giống em lại vừa giống anh.” Tôi lườm hắn một cái, bình thường anh cứ nói mình là người có chỉ số thông minh cao, sao giờ lại ngu muội như thế kia chứ! Nhưng nhìn ánh mắt không giấu nổi sự tự hào và xúc động của hắn, mắt tôi cũng hơi ươn ướt. Nhìn lại con chuột con trong lòng hắn, tự nhiên cũng nhận ra vài điểm… Không chỉ là đẹp, thông minh gì đó, mà điều quan trọng nhất là: Tần Khanh, chuột con, Tống Tử Ngôn là một gia đình may mắn hạnh phúc ~~~ Thực ra là một đại gia đình, vào hôm nào đó, trong lúc gọi điện thoại, tôi vô tình nói ra chuyện chuẩn bị làm lễ trảo chu [2] cho thằng bé, thế là hôm sau cả hai bên nội ngoại cùng tới. Mấy thứ đồ trong lễ trảo chu hôm ấy vô cùng kỳ quái. Trừ mấy thứ rất bình thường do bên tôi chuẩn bị, bà ngoại thằng nhóc còn mang tới một viên xúc xắc, ông ngoại mang tới bộ bài tây, ông nội mang tới một con dấu, bà nội mang một bộ quần áo, cụ ông mang tới một cái tai nghe, cụ bà là người bình thường nhất, mang theo một cuốn sách. Nhưng vừa nhìn cuốn sách ấy, tôi mém ngất, là một cuốn sách phê bình chú giải Hồng Lâu Mộng đóng gáy buộc chỉ của Chi Nghiễn Trai [3]!! Vừa lúc Tóc Vàng ở trong nước, đem tới một đĩa CD phim kinh dị mới nhất… Nói tóm lại, giữa mấy thứ đồ kỳ dị, thằng bé nhà tôi bắt đầu bò đi. Dưới N ánh nhìn sáng rực chăm chú, nó bò bò bò, bò thẳng tới bên cạnh Tóc Vàng, rồi nắm lấy quần cậu ta, không buông ra… Trảo chu lần thứ nhất thất bại, chúng tôi tách hai chú cháu nhà đó ra, bắt đầu lần thứ hai. Dưới N ánh nhìn sáng rực chăm chú, nó bò bò bò, lại bò thẳng tới bên cạnh Tóc Vàng, rồi lại nắm lấy quần cậu ta, không buông ra… Trảo chu lần thứ hai lại thất bại, lại tách hai chú cháu nhà đó ra, bảo Tóc Vàng thay đổi vị trí, bắt đầu lần thứ ba. Dưới N ánh nhìn sáng rực chăm chú, nó bò bò bò, lần thứ hai bò tới bên cạnh Tóc Vàng, lần thứ hai nắm lấy quần cậu ta, không buông ra… Mọi người cùng nhìn nhau, chả ai hiểu gì cả, chỉ duy có mặt Tống Tử Ngôn là hơi đen đi, một ý nghĩ bắt đầu trỗi dậy trong đầu tôi, tôi không dám nghĩ tới, lại bảo với Tóc Vàng: “Cậu tới chỗ tường đứng đi…” Dưới N-1 ánh nhìn sáng rực chăm chú, nó bò bò bò, phá tan vòng vây của mọi người, bò tới chỗ Tóc Vàng…. Mọi người sững người ngạc nhiên, còn ý nghĩ trong đầu tôi càng lúc càng rõ ràng, rõ tới mức đáng sợ. Dường như Tống Tử Ngôn cũng hiểu được ý nghĩ trong đầu tôi, mặt chuyển sang màu xanh đen đáng sợ…. Ông cụ là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyện…chuyện gì đây?” Mẹ tôi cũng hỏi: “Con gái này, cháu ngoại mẹ không phải là do con ngoại tình với Tóc Vàng sinh ra đó chứ…” Tôi lườm cho bà một cái, đằng hắng: “Con nghĩ…hình như mình biết nguyên nhân rồi.” Mọi người đổ dồn vào tôi, còn Tống Tử Ngôn thì trợn mắt nhìn tôi. Dưới N-1 ánh nhìn chăm chú sáng rực, tôi chọt chọt hai ngón tay vào nhau, cuối cùng đánh bạo, yếu ớt mở lời: “Thì…thằng cu nhà chúng ta, có thể là một…phi công trẻ…” Ngoại truyện – Quy trình H Thời gian: đêm khuya. Địa điểm: phòng ngủ nhà nào đó. Nhân vật: đôi nam nữ giống Tống Hắc Ám, Tần Dâm Ô. Đạo cụ: quần áo, giường. Bầu không khí: kỳ lạ. Nhạc nền: bài “Không sành điệu không cần tốn tiền” của Lâm Tuấn Kiệt, trong đó có một câu là “xin đừng gõ khắp nơi~ “ =))))))))))))))) Màu sắc sự việc: H ~~~ Tiến trình tình cảm kể ngắn gọn lại là hai người đã xây được móng, đang tiến hành xây nhà. Còn đây là nội dung cơ bản chi tiết: trước tiên, gã hôn vào xxx của nàng (xxx ở đây là từ ngữ đã được kiểm duyệt!), đầu lưỡi vươn vào, lúc này có thể đùa giỡn, có thể khuấy đảo, có thể mút, thái độ có thể hùng hổ, có thể nhẹ nhàng, có thể tham lam vội vã, có thể từ tốn bình thường, nhưng cuối cùng đều khốn nạn như nhau thôi. Sau đó, ngón tay ma quái lên sân khấu. Lướt qua xxx rồi xxx, rơi trên xxx rồi xxx, xxx, xxx, xxx, xxx. Rồi hạ xuống dưới, bỏ qua những cái run kháng cự của nàng, mạnh bạo chiếm lấy xxx rồi xxx, sau đó chui vào xxx làm xxx, liên tục xxx, xxx, xxx, xxx. Lúc này, cái miệng của gã cũng phát huy uy lực mạnh mẽ của mình, thổi nhè nhẹ bên tai nàng, hôn lên vành tai rồi cắn vào cái cổ xinh đẹp. Khi đã làm xong hết mớ động tác trên, có thể tiếp tục, vấn vít không rời trên cái xxx của nàng, xxx, xxx, xxx, xxx, xxx. Cái miệng còn có thể thay thế ngón tay ma quái, ở chỗ xxx nói ra xxx, xxx, xxx, xxx Chú ý, xxx xong một cái, chắc chắn nàng sẽ tê dại toàn thân, liên tục rên rỉ, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt ướt át, khiến người vừa nhìn vào bèn muốn xxx chết cái vẻ ấy đi. Lúc này, quần áo trên người cả hai đương nhiên sẽ được cởi từng cái một, vứt trên mặt đất. Kịch tới đoạn cao trào, gã kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tới chỗ xxx của mình, cười tà/quyến rũ/cuồng điên: “xxx xxx xxx xxx không?” Nàng nửa thấy xấu hổ, nửa thấy lạ lẫm, chậm rãi bắt đầu xxx xxx của gã, cả người gã căng lên, ánh mắt trầm xuống, hầu kết di chuyển lên xuống liên tục, giọng khàn khàn như rên rỉ: “xxx của cưng đúng là xxx!” Nàng tiếp tục xxx rồi xxx, có lúc còn chơi đùa với xxx, kết quả là chơi với dao có ngày bị đứt tay, bị gã đè lên. Chi tiết cụ thể như sau, gã tách xxx của nàng ra, đỡ xxx của mình đi vào. Sau đó bắt đầu xxx từ trước ra sau, từ chậm tới nhanh, từ nông tới sâu, bắt đầu xxx xxx rồi xxx. Xxx lại xxx, xxx nhiều xiết bao, chỉ một mực chơi đùa xxx, mọi sự đều đổ bể hết. Lại xxx, xxx khôi phục lại xxx, gã đang ở cao trào, không nghe thấy gì, chỉ có nàng thở dài. Cuối cùng, trên mặt gã xuất hiện vẻ vừa đau khổ, vừa vui sướng tới cực độ, vặn vẹo, xxx phóng ra xxx xxx, hết lực ngã xuống. Ngón chân nàng xxx, người căng lên, ngửa cổ ra sau, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ra trải giường, cảm giác xxx xxx có xxx xxx, hét lên một tiếng, cũng hết sức. Kết quả tốt nhất là, hai người nắm tay nhau tung tăng lên núi Vu. Những điều trên là cơ bản, những động tác ngàn năm qua nhân loại vẫn tin xài. Chỉ có thứ không giống duy nhất là phản ứng sau đó. Sau khi hết sức gã bắt đầu nghĩ, ai dà, sau này nên uống thuốc rồi. Nàng khẽ lùi ra sau bắt đầu nghĩ, ai dà, sau này nên đi ngoại tình rồi. = = Hai đứa con nhà tớ cũng là đồng sàng dị mộng. Tống Hắc Ám nhìn Tần Dâm Ô rồi thở dài, ai dà, cô ấy nên đi chạy luyện tập thể lực rồi. Tần Dâm Ô nhìn cái xxx của hắn bằng ánh mắt u tối, khốn, cứ cắt quách nó đi, cái thứ khốn lịn ấy cứ làm khổ mình quài!