Chết! Sập Bẫy Rồi
Chương 52
Câu gì?
Anh yêu em.
Quả nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ, mà có lẽ toàn bộ phụ nữ trên đời này đều đang chờ đợi ba chữ ấy.
Không cần nghi ngờ, không cần bất an.
Bởi vì câu nói này là đáp án cho tất cả những câu hỏi.
Có cảm giác như trước giờ bản thân vẫn luôn mệt mỏi, nhưng nghe được ba chữ ấy thì cơ thể hoàn toàn thả lỏng, rồi tôi khóc.
Tô Á Văn xoay tôi lại, hôn lên nước mắt, hỏi: “Lần này đừng ai đi lạc, đừng ai hồ đồ nữa, về sau cứ như thế này thôi, được không em?”
Chúng tôi chậm rãi thả bộ đi về.
Trên trời có sao, ven đường có đèn, bên cạnh có người yêu.
Ừm, thật an tâm.
Tôi tự tâng bốc, cái này không gọi là tha thứ, cái này gọi là khoan dung.
Dù sao anh không phản bội tôi, dù sao anh không lăng nhăng, trước khi anh phản bội và lăng nhăng đã nói cho tôi biết, sau đó mới bay vào vòng tay của người khác. Tỷ lệ của yêu đơn phương là bao nhiêu, tỷ lệ của tình yêu được hồi đáp là bao nhiêu? Tôi không phải đức mẹ, chỉ hy vọng rằng sau này lúc mồm móm mém, mặt nhăn nheo thì không phải ngồi than vãn, nếu năm đó mình XXX, thì giờ đã XXX, giờ chỉ có thể ngồi nhớ lại
XXX thôi…
Chuyện quá phức tạp tôi không dám mó tới, chỉ cố đơn giản hóa mọi chuyện đi một chút mà thôi.
Tôi yêu anh, anh yêu tôi.
Không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức. Không e dè người khác.
Tại sao không thể yêu nhau?
Thậm chí giờ còn chẳng có tác nhân cản trở, tại sao bản thân cứ phải cố chấp tự ngăn cản mình chứ?
Tôi không phải Lưu Tường [1], tôi chỉ thích tìm con đường bằng phẳng nhất mà đi thôi…
Hai người chúng tôi không nói với nhau câu nào, kiểu xa nhau lâu năm giờ gặp lại có chút không quen, nhưng thứ tình cảm được trải qua một thời gian dài vẫn có thể cảm nhận được. Đã tới ký túc xá, tôi dừng lại nói:
“Anh về trước đi, buổi tối lái xe không an toàn lắm đâu.”
Anh đưa tay lên sửa lại áo tôi: “Anh nhìn em đi vào.”
Tuy rất buồn nôn nhưng cũng rất hạnh phúc, mà dù có rất hạnh phúc nhưng vẫn buồn nôn như thường, giờ tôi đã là lão làng của cái trường này rồi, nhìn mấy đôi tình nhân trẻ đang đứng trước cửa ký túc xá lưu luyến chia tay anh anh em em, nghĩ ngược lại đến khuôn mặt già quắt của mình thì không kìm được, vội đẩy đẩy anh: “Anh về trước đi, em xấu hổ lắm.”
Anh đề nghị: “Không thì em đi trước, anh đi sau nhé?”
….Giống như gián điệp ấy, khóe miệng tôi giật giật: “Thôi đi, cứ công khai một lần, cho chúng nó thấy chúng ta già đầu còn cưa sừng làm nghé.”
Anh cười cười: “Được, vậy mang con nghé đực này đi hóe người nào.”
Vừa nghe thấy từ “hóe”, tự dưng tôi lại nhớ tới câu nói của Tiêu Tuyết: “Mang lão Tống nhà mày ra hóe chúng nó đi.”
Tự nhiên tâm trạng chùng xuống, nhưng tôi tự thấy mình chưa từng làm gì mắc nợ hắn, nghĩ thế mới thấy khá hơn đôi chút, nhưng tim tôi cứ trầm trầm xuống, có làm gì cũng không vực lên nổi.
Tôi cố không nghĩ nữa, mang bất an đi vào ký túc xá, bỗng nhiên cảm giác thân mình Tô Á Văn cứng lại, đứng như trời trồng ở đó, giọng hơi lạc đi: “Anh…anh ba.”
Một chiếc xe đậu trong góc tối nơi cổng ký túc xá, Tống Tử Ngôn tựa người cạnh xe, chỉ có một đốm lửa nhỏ giữa những ngón tay, ánh mắt tối đen lẫn vào bóng đêm.
Đã tự thấy mình không mắc nợ gì hắn, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại giật mình, khi đưa mắt qua thấy hộp bánh sinh nhật trên nắp xe thì cái giật mình đó lại trở thành nỗi khổ sở khó gọi tên.
Tôi vô thức lui ra sau lưng Tô Á Văn.
Ánh mắt Tống Tử Ngôn càng đáng sợ hơn, hắn đứng đó gọi tôi: “Qua đây.”
Chân tôi theo thói quen mà bước đi tới đó, nhưng Tô Á Văn đã kéo tôi lại.
Giọng anh nghe như đang cầu xin: “Anh ba, anh nghe em nói…”
Tống Tử Ngôn không nhìn anh, chỉ nhìn thằng vào tôi: “Qua đây.”
Tôi cúi đầu.
Có tiếng rất kỳ lạ, tôi đờ người ra nghe mãi mới nhận ra là Tống Tử Ngôn đang cúi đầu cười…hắn cười khó nghe thế sao.
Tôi rất sợ, thứ xúc cảm đang không ngừng tuôn lên trong lòng này chắc chắn là sợ hãi, tôi sợ hắn sẽ xông tới đây, nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn tôi, vẫn bướng bỉnh nói một câu duy nhất: “Qua đây.”
Tôi không qua đó được, từ lúc anh nói tôi không đáng, tôi đã không bước qua đó được nữa rồi.
Có lẽ nên nói rằng, cho tới tận lúc này tôi vẫn chưa từng qua đó.
Tôi lúng túng nói: “Tổng giám đốc, anh…về trước đi, cũng muộn lắm rồi…”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tôi tới nói cũng không nói nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Cánh tay đột nhiên nhói lên, hóa ra hắn đã qua chỗ tôi, Tô Á Văn cũng đờ người ra, mãi tới khi tôi bị kéo đi mấy bước mới giật mình, chạy tới chắn trước mặt hắn.
Đường chẳng phải hẹp, nhưng Tống Tử Ngôn cũng không muốn lách qua, chỉ nhìn Tô Á Văn nói: “Anh đưa cô ấy về.”
Tô Á Văn không nhân nhượng: “Em biết anh rất mạnh mẽ, nhưng cũng có những thứ không do anh quyết định, không thể làm theo cách của anh được. Anh có hỏi tới ý kiến cô ấy không?”
Tống Tử Ngôn hơi sững người, trầm mặc một lát rồi cúi đầu nhìn tôi: “Tôi chỉ hỏi em một câu, cũng là câu cuối cùng, có muốn theo tôi về nhà không?”
Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, trong ánh mắt còn ánh lên tia khẩn cầu, còn tôi hôm nay như người bị bệnh tim, tim cứ nhói nhói lên khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tống Tử Ngôn, tim tôi thắt lại vô cùng đau đớn.
Nhìn sang Tô Á Văn đang đứng cạnh, tôi chậm rãi lắc đầu.
Sắc mặt Tống Tử Ngôn thoáng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trong nháy mắt rồi trở lại như bình thường.
Là vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên, kiêu ngạo.
Hắn từ từ buông tay tôi ra.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn dần xa, trên cánh tay hãy còn lưu hơi ấm từ bàn tay hắn.
Bỗng nhiên hiểu ra câu nói của Tô Á Văn:
Khi em bước qua cánh cửa này, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Khi Tống Tử Ngôn buông tay tôi ra, sẽ không còn nắm lại nữa.
Ngoại truyện: Con trai
Hơn chín giờ tối, khi Tống Tử Ngôn chậm rãi lật xem tạp chí thì tôi giả bộ chăm chú xem TV, thực ra là lén liếc mắt ngắm hắn mấy cái, tới tận hơn mười giờ, hắn vẫn chả có động tĩnh gì, tôi thấy chán.
Đằng hắng giả vờ thản nhiên thông báo: “À…từ tuần này trở đi, chiều nào em cũng phải ra ngoài.”
Hắn không thèm chớp mắt, thuận miệng hỏi lại: “Làm gì?”
Tôi nóng máu: “Em đăng ký một lớp rồi, giảm cân!”
Cuối cùng hắn cũng chịu nhìn tới tôi: “Giảm cân?”
Tôi khóc: “Giờ em càng ngày càng béo, bụng càng lúc càng to, bị anh ghét rồi.”
Hắn cau mày: “Ai ghét?”
Tôi lườm: “Ai đó đấy.” Còn không phải người nào đó vì dáng người đây biến đổi mà chẳng thèm động vào đây tới những nửa tháng à.
Hắn im lặng một lát, ánh mắt mang theo ý cười: “Không cần giảm.”
Tôi hầm hừ: “Tại sao?!” Không lẽ hắn có người khác rồi?!
Hắn không đáp, chỉ đứng dậy mở ngăn kéo cạnh giường, đưa một tờ giấy cho tôi coi.
Hóa ra là kết quả kiểm tra của tôi ở bệnh viện, vì ông nội Tống Tử Ngôn rất quan tâm tới sức khỏe riêng của hai cháu nên cứ yêu cầu hai đứa phải tới bệnh viện khám định kỳ ba tháng một lần, sau này tôi lười coi kết quả kiểm tra, không ngờ hắn lại mang nó ra. Tôi cẩn thận chăm chú ngó ngó nét chữ rồng bay phượng múa của bác sĩ, rồi đưa lại cho hắn, mặt rất là thành thật: “Chả hiểu gì cả.”
Hắn cầm lấy rồi thả vào ngăn kéo, chậm rãi giải thích: “Em không béo, chỉ đang mang thai thôi.”
Tôi còn chưa hồi phục trước tin mình không béo thì đã bị cái tin tiếp theo bắn phá cho không còn mẩu thịt.
“Em…em…sao em lại mang thai được chứ?!” Tôi không tin!
Hắn thản nhiên nhìn tôi, còn tốt bụng nhắc: “Đại khái là vì em làm vài chuyện có thể dẫn tới việc mang thai chứ sao.”
Tôi khóc, im lặng nhìn hắn: “Anh biết từ khi nào?”
Hắn ngẫm nghĩ một lát: “Hai tuần trước.”
Ra là thế, chẳng trách nửa tháng liền hắn biến thành Liễu Hạ Huệ… [1]
Tôi ủ rũ: “Nhưng rõ ràng là chúng ta có phòng mà, sao có chuyện trúng thưởng được chứ…” Hắn ho khù khụ, bộ dạng hơi lúng túng, đầu óc tôi quay mòng mòng, tức mình: “Em phải kiện công ty kia!”
Hắn an ủi: “Không có chuyện gì được bảo đảm tuyệt đối đâu, xác suất bảo đảm cũng chỉ tới 99,7% thôi.”
Tôi khóc tiếp: “Có 0,03% mà em cũng bị dính, khéo quá chừng đó, hơn nữa lại đúng lúc anh bảo muốn có con, ông trời thiên vị anh quá!!”
Ối trời? Ối trời? Cũng đúng ngay lúc tôi vừa nói chưa muốn có con chứ!!
Nhìn cái dáng rõ ràng là đang lúng túng của hắn, da đầu tôi đột nhiên lạnh buốt.
Tôi vội vàng lấy mấy bao cao su ở dưới gối, xé ra rồi phồng mang trợn má thổi.
Cái thứ nhất, không lên.
Cái thứ hai, không lên không lên.
Cái thứ ba, không lên không lên không lên.
Nhìn thật kỹ vào đầu những bao cao su này thì thấy mấy dấu kim châm rất nhỏ.
Rõ ràng là thủ đoạn đê tiện vô sỉ hạ lưu của hắn, tôi nổi giận! Tôi đứng bật dậy, từ trên giường cao nhìn xuống hắn: “Em đã bảo trước hai mươi sáu tuổi thì không sinh con, anh cũng không phản đối cơ mà? Sao giờ lại làm chuyện đểu cáng thế này hả?!”
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
11 chương
71 chương
56 chương
20 chương
410 chương