Hà Gia Duyệt vừa bước xuống khỏi máy bay đã lập tức yêu thích địa phương này không thôi. Hòn đảo nhỏ ven biển, thanh u yên tĩnh, ngôi biệt thự nho nhỏ ẩn sau những hàng cây cao lớn sum xuê trông thật thơ mộng và mát mẻ. Đi vào trong phòng, đập vào mắt chính là một bức tường thủy tinh hình bán nguyệt nhìn thẳng ra biển, bên hông là cửa sổ siêu lớn nhìn ra khu vườn đầy hoa tươi, chính giữa còn có một hồ tắm lộ thiên. Theo thang đi xuống, có một lối đi bằng gỗ nối thẳng đến bờ biển, có thể thả câu, có thể bơi lội, bờ cát trắng tinh trải dài, hoàn toàn là của bọn họ độc hưởng. “Nơi tuyệt vời như thế này, sao anh tìm được ?” Hà Gia Duyệt hoàn toàn bị cảnh đẹp nơi này hấp dẫn, hoàn toàn không để ý tới Kì Nhạc Chi lén lút giấu thứ gì đó vào trong tủ ở đầu giường. “Đây là nới trước đây cha thường lén mang ba ba đến, là anh nói muốn dẫn em đi chơi, cha mới chịu nói cho anh biết.” Vậy cũng đúng, nơi này chỉ thích hợp dành cho tình nhân song song đối đối, nếu mang theo một đám kì đà, vậy một chút không khí cũng không có. Hà Gia Duyệt tò mò đứng trên ban công nghiên cứu cái bể lộ thiên, “Thật sự có thể ở đây tắm rửa sao? Có ai nhìn lén không?” Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào trịnh trọng thanh minh,“Tuyệt không có khả năng! Tiểu đảo của chúng tôi đã được các kiến trúc sư thiết kế rất tỉ mỉ, bảo đảm mỗi một góc độ cũng không có khả năng bị khách từ phòng khác nhìn thấy. Huống hồ còn trang bị những hệ thống cảnh báo tiên tiến nhất thế giới, nếu như có người khác xâm phạm vào khu vực riêng của ngài, ra đa có thể nhanh chóng báo động trước đồng thời phát ra cảnh báo. Ngay cả chim chóc cũng không thể qua lọt, tất cả máy bay trực thăng đều phải đi đường vòng. Ngài có thể tận tình hưởng thụ tắm nắng trên bờ cát cùng các loại dịch vụ mà không cần phải lo lắng. Tất cả nhân viên phục vụ của chúng tôi trừ phi được các ngài gọi thì tuyệt đối sẽ không đến đây nửa bước.” Hà Gia Duyệt yên tâm, trong lòng cân nhắc xem ngày mai có nên tắm thử bể tắm lộ thiên kia không. Kì Nhạc Chi cũng đang có ý này, bất quá tối hôm nay vẫn là trước bảo thủ một chút đi! Cậu lặng lẽ suy nghĩ, âm thầm cười sung sướng. Suốt hai năm nay trời biết cậu nhịn có bao nhiêu vất vả, không phải nhờ định lực của cậu siêu cường, mà là cậu thật sự không muốn mang áo mưa mà cùng cún con lên đỉnh vu sơn. Cảm giác kia luôn kém một chút, mà nếu như không mang mũ thì cún con phải uống thuốc. Vị giác của Hà Gia Duyệt vốn không tốt lắm, uống thuốc tránh thai sẽ có chút tác dụng phụ, cậu cũng luyến tiếc. Huống hồ còn có lời hứa lúc trước của chính mình, Kì Nhạc Chi không muốn làm kẻ thất hứa. Cho nên Kì Nhạc Chi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhịn xuống. Nhưng mà thi cử đã xong rồi, vậy có thể xoá bỏ lệnh cấm đúng không? Kì Nhạc Chi sợ mình nhịn không được, cho nên mới vừa thi xong đã lập tức dọn về nhà. Vô luận là ở nhà mình hay là ở Hà gia, cậu đều cảm thấy không thể hoàn toàn tận hứng làm lần đầu tiên của họ, cho nên cậu mới dụng tâm đi tìm một nơi không khí tươi mát, phong cảnh như họa hảo hảo thả lỏng một chút, cũng thuận tiện chế tạo tiểu bảo bảo. Phần tâm tư này của Kì Nhạc Chi, Hà Gia Duyệt không thể nói là hoàn toàn đoán được, nhưng nhìn hào quang cháy bỏng thỉnh thoảng hiện lên trong ánh mắt Kì Nhạc Chi, Hà Gia Duyệt vẫn là có thể hiểu được một chút . Ở loại địa phương này tiến hành lần đầu tiên của họ, ách, kỳ thật Hà Gia Duyệt cũng rất nóng lòng chờ mong a! Nhưng trước khi làm, dường như vẫn là có chút thẹn thùng. Hai người ai cũng xấu hổ không dám phá vỡ bức tường ngăn cách mỏng manh, vẫn là một trước một sau đi tắm, khi Hà Gia Duyệt sấy khô tóc, nằm ở trên giường làm bộ xem ti vi, Kì Nhạc Chi rất nhanh cũng tắm xong đi ra. Nhịn không được ý cười nhìn gương mặt mang vài phần khẩn trương phía trước, mặt Hà Gia Duyệt bất giác đỏ lên, vẻ mặt vẫn là cao ngạo,“Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi sấy tóc đi!”. “Nga!” Kì Nhạc Chi cầm máy sấy rồi mới nhớ tới, tóc cậu vốn ngắn cụt thì sấy làm cái gì? Bình thường đều là lấy khăn mặt lau lung tung một hai cái là tốt rồi, nhưng mà cún con bảo cậu sấy thì cậu cứ sấy một chút đi! Không đến hai phút tóc đã khô. Trong phòng tuy rằng quanh quẩn tiếng ti vi, nhưng hai người vẫn là cảm thấy yên tĩnh đến mức làm cho người ta ngượng ngùng. Kì Nhạc Chi xấu hổ lần mò đến bên giường, Hà Gia Duyệt ba một tiếng tắt đèn, rầu rĩ nói một tiếng,“Ngủ!”. Vậy sao em ấy không tắt ti vi đi? Cún con cũng đang hồi hộp đi? Kì Nhạc Chi hắc hắc ngây ngô cười, nhấc chăn chui vào. Hà Gia Duyệt đưa lưng về nhau phía Kì Nhạc Chi, cả người cứng ngắc vô cùng khẩn trương. Kì Nhạc Chi cố lấy dũng khí đưa tay chạm vào lưng Hà Gia Duyệt, ôn nhu gọi,“Tiểu Duyệt…… Tiểu Duyệt!”. “Cái gì?” Hà Gia Duyệt hung hăng hỏi, cũng không dám quay đầu. Kì Nhạc Chi lén lút để ý đến thái độ của cậu, đơn giản đem hơn nửa thân mình áp sát,“Quay qua đây đi!” “Đừng có náo loạn! Ngủ!” Hà Gia Duyệt đỏ y như trứng tôm, đem mặt vùi sâu vào trong chăn. Kì Nhạc Chi cười giảo hoạt,“Nếu em không quay qua đây, anh thọt lét à!” Kì Nhạc Chi đưa tay chọc vào nách Hà Gia Duyệt. Hà Gia Duyệt liền nhịn không được cười khanh khách xoay người lại,“Không được chọc nữa, em sẽ tức giận!”. Kì Nhạc Chi nhân thể cả người đều ghé vào trên người Hà Gia Duyệt, ngượng ngùng gọi,“Tiểu Duyệt……”. “Cái gì nữa?” Hà Gia Duyệt không dám nhìn thẳng vào Kì Nhạc Chi, mặt càng lúc càng nóng, ngay cả cổ cũng đỏ một mảnh. Kì Nhạc Chi chậm rãi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hà Gia Duyệt,“Anh muốn làm.”. Hà Gia Duyệt chợt nghe những lời này, nhất thời cảm thấy như có luồng điện từ bên tai chạy khắp thân thể, cả người như bị điện giật, máu huyết toàn thân như bị đun sôi. Hà Gia Duyệt không dám hé răng, ngay cả mí mắt cũng không dám động một chút, đầu gắt gao xoay qua một bên, lại không nhúc nhích, chỉ có hơi thở hơi dồn dập bán đứng cậu đang khẩn trương. Biết cậu ngầm đồng ý, Kì Nhạc Chi từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nho nhỏ mẫn cảm của Hà Gia Duyệt. Hà Gia Duyệt chịu không nổi khẽ run rẩy, gắt gao cắn môi dưới, rất nhanh liền quay mặt lại. “Đáng ghét……” Nói còn chưa hết từ, đã bị một đôi môi nóng như lửa ngăn chận. Ôn nhu mà lại bá đạo, nhiệt tình mà lại lý trí. Suốt hai năm qua, bọn họ đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần giao triền đều giống như cửu biệt gặp lại, quấn lấy nhau cùng rơi vào lốc xoáy ***. Đặc biệt hôm nay, đã không còn gì cố kỵ lẫn ràng buộc, hai người hôn càng triền miên so với bình thường, càng khó tách nhau ra, thậm chí còn phát ra những âm thanh khiến cho người khác phải ngại ngùng, nhưng lại càng làm cho người ta muốn phóng túng. Nhận thấy Kì Nhạc Chi muốn dừng lại, Hà Gia Duyệt vội vàng đưa tay giữ chặt đầu Kì Nhạc Chi, chủ động tiến lên. Lại thêm một lần nữa triền miên, tay Kì Nhạc Chi dời xuống, kéo vạt áo Hà Gia Duyệt, xoa lên làn da nóng bỏng. Lúc này bất cứ thứ gì còn tồn tại, đều là chướng ngại vật lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến trình. Cố gắng tách ra một chút khoảng cách, Kì Nhạc Chi khàn khàn nói,“Cởi quần áo ra!” “Ngô……” Cổ họng Hà Gia Duyệt phát ra thanh âm mị nhân, một đôi mắt xếch đong đầy nước, vẫn là bất động. Kì Nhạc Chi đã hiểu, ôm Hà Gia Duyệt nâng người lên một chút, nhanh chóng cởi hết quần áo ngủ của Hà Gia Duyệt ném xuống đất, rồi mới kéo nốt chiếc quần lót nhỏ xíu, nhất tịnh bỏ ra. Cảm giác hoàn toàn trần trụi vẫn là làm cho người ta có chút ngượng thùng, thừa dịp Kì Nhạc Chi quay sang cởi quần áo của mình, Hà Gia Duyệt nhanh chóng cuộn mình vào trong chăn. Mà chỉ trong chốc lát, một khối thân thể trẻ trung cường tráng vô câu vô thúc đè lên. Lại một lần nữa đem Hà Gia Duyệt đặt ở dưới thân, lần này hôn vẫn là bắt đầu từ trán, nhưng bất quá dừng lại lâu hơn, hơn nữa thuận theo hai gò má một đường uốn lượn, trọng điểm vẫn là tấn công vành tai mẫn cảm. “Ngô……” Tiếng rên rỉ không nhịn được thoát ra khỏi khóe miệng Hà Gia Duyệt, càng thêm khiến cho Kì Nhạc Chi dục hỏa đốt người, rất nhanh vỗ về chơi đùa một chút hai khỏa thù du nho nhỏ mẫn cảm, trong khi đó, phân thân cương đến cực đại đã trực tiếp áp sát đóa mật hoa ở hạ thân Hà Gia Duyệt. Nơi đó đã muốn ẩm ướt, nhưng còn chưa khai mở toàn bộ, vẫn chưa được chuẩn bị tốt tiền hí. Kì Nhạc Chi không còn là chú gà giò ba năm trước lần đầu tiên được nếm trái cấm hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm, không hề gấp gáp, mà đưa tay bắt đầu an ủi tiểu Duyệt Duyệt ở phía trước. Hai năm nay, bọn họ đã âu yếm nhau rất nhiều lần, đương nhiên biết cách làm sao để đối phương cảm thấy thoải mái nhất. Chưa được vài phút, Hà Gia Duyệt đã không nhịn được mà “Ư a a” kêu lên. Kì Nhạc Chi khẽ cười, cúi người đem tiểu Duyệt Duyệt ngậm vào miệng. Hành động này trước kia bọn họ chưa từng làm. Trong đầu Hà Gia Duyệt nổ tung một tiếng, phân thân sưng lên khó chịu bỗng dưng đi vào một địa phương ấm áp ẩm ướt, còn bị dùng sức hút, đầu lưỡi thô ráp linh hoạt liếm lộng, loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên làm cho Hà Gia Duyệt quả thực thích đến cực điểm, chỉ cảm thấy trong đầu bạch quang chợt lóe, liền nhanh chóng ── tiết. Mà cùng lúc đó, mật hoa ở hạ thân cũng trào ra một lượng lớn xuân thủy, giống như một đêm xuân phong đến, Hà Gia Duyệt tự mình thúc giục mở đóa mật hoa kia ra. Kì Nhạc Chi không chút nào ghét bỏ nuốt xuống bạch trọc của Hà Gia Duyệt, không có lập tức buông ra, vẫn là hút một trận, để cho Hà Gia Duyệt hảo hảo hưởng thụ dư vị sau cao trào, sau đó mới cười nói,“Em dở quá nha! Mới có nhiêu đó đã cho ra sữa rồi!”. Hà Gia Duyệt thẹn quá thành giận,“Thì anh cứ thử xem?” Đáng tiếc vừa mới trải qua cao trào cổ họng khàn khàn, hoàn toàn không có chút lực uy hiếp, ngược lại càng giống đang làm nũng, có loại dụ hoặc nói không nên lời. Kì Nhạc Chi ha ha cười,“Tốt! Vậy lần tới em làm cho anh nhé. Bất quá hiện tại, anh muốn đi vào nơi này cơ!”. Bàn tay đã dính đầy xuân thủy đưa vào hạ thể thăm dò, cảm giác đã muốn không sai biệt lắm, liền đem phân thân của mình đưa vào trong. Mở đầu không quá khó khăn, nhưng càng tiến sâu vào, hoa kính nhỏ bé cho tới bây giờ chưa từng chứa vật cực đại như thế, vẫn là thực không dễ dàng đi vào. Hà Gia Duyệt đau quá hít một ngụm khí,“Ngu muốn chết! Nhẹ chút coi! Đầu heo!”. Kì Nhạc Chi bị mắng sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, “Ba anh cũng thường xuyên mắng cha là heo! Nếu em muốn mắng anh thì chỉ được mắng là đồ heo con thôi nha?!” Hà Gia Duyệt không biết nói gì,“Ngừng ở chỗ đó vui lắm hả? Nếu anh không phải là heo thì thu nhỏ lại mà đi vào!” Này dường như hơi bị khó à nha! Kì Nhạc Chi nghĩ nghĩ, mình vẫn là làm heo thì tốt hơn. Dù sao có heo cha, mình là heo con cũng chả có gì đáng sợ. Nếu thực sự nhỏ lại thì mới đáng sợ đó! Cúi xuống vừa hôn vừa trấn an Hà Gia Duyệt, một mặt thong thả tiếp tục đẩy về phía trước,“Ngoan đi! Lần đầu tiên đều sẽ bị đau một chút, em ráng nhịn, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng!” Hà Gia Duyệt trề môi, nhưng cũng biết Kì Nhạc Chi nói đúng, đành phải cắn răng nhẫn nại, trong đầu lại tràn ngập hoài nghi. Trong sách đều nói làm loại sự tình này như thế nào mất hồn, hoàn toàn không phải như vậy a! Đương nhiên, làm công vẫn là thích hơn, nhưng mà nhìn đến hắn ta hiện tại, hoàn toàn một chút cũng chưa thể hiện được sự ưu việt của công! Nhưng mà thực sự như vậy sao? Đều không có thể nghiệm qua, sao biết không ưu việt chứ? Hà Gia Duyệt rất nhanh sẽ hiểu được, cái gì gọi là muốn ngừng mà không được.