Hết ngày nghỉ quay về trường học, Hà Gia Duyệt rõ ràng cảm thấy ánh mắt Kì Nhạc Chi nhìn cậu có chút kì quái, luôn né tránh, thường nhìn trái nhìn phải mỗi khi nói chuyện với cậu. Hừ! Khẳng định là đang cười nhạo mình bị chọn trúng vai “người đẹp” đáng xấu hổ chứ gì? Hà Gia Duyệt căm giận nghĩ. Kỳ thật trong lòng Hà Gia Duyệt làm sao chấp nhận nổi? Cứ tưởng tượng đến chuyện bị một đứa con gái xa lạ hôn là cậu đã tức giận rồi. Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cậu nha! Nụ hôn đầu tiên đấy! Chẳng lẽ cứ vô duyên vô cớ như vậy mà tặng không cho một đứa con gái không biết cao thấp mập ốm, xinh đẹp hay xấu xí sao? Hà Gia Duyệt rất là khó chịu. Tuy rằng từ nhỏ Hà Gia Duyệt luôn luôn hy vọng bản thân sẽ trở thành một đứa con trai thực thụ, thành tích tốt, thể thao xuất sắc, nhưng bởi vì thể chất đặc biệt, Hà Gia Duyệt sớm đã biết nửa kia của mình trong tương lai nhất định sẽ là một người đàn ông hàng thật giá thật, mà không có khả năng là phụ nữ. Cho nên từ sâu trong tâm lý mà nói, cậu có khuynh hướng chấp nhận nam nhiều hơn là nữ. Bây giờ lại bảo cậu đi hôn một đứa con gái, thật sự là rất không phù hợp với thiên tính của cậu. Mà lại là hôn môi a! Loại chuyệt tuyệt mỹ thần thánh như thế đương nhiên phải dành cho nửa kia của mình chứ, sao vậy có thể tùy tiện liền kính dâng cho kẻ khác? Hà Gia Duyệt không chịu thừa nhận, nhưng tính cách của cậu quả thật phi thường truyền thống, cảm thấy lần đầu tiên của mình, hẳn là cùng người yêu tương lai mới đúng. Nhưng cuối tuần này đã công diễn rồi, vậy cậu phải đi đâu mới tìm được chân mệnh thiên tử đây? Hà Gia Duyệt thực âu sầu. Nhất sau khi radio của trường truyền đến tin cuối cùng vai diễn “nam nhân vật chính” bị hội trưởng hội học sinh lợi dụng chức vụ lừa gạt cướp được về tay, Hà Gia Duyệt lại sầu càng thêm sầu. Cái ả đại ma nữ chết tiệt, âm hiểm lại gian trá kia, chính mình mạc danh kỳ diệu bị chọn vào vở kịch này khẳng định là ả phá rối sau hậu trường, nếu như mình rơi vào tay ả ta, không bị ả xơi tái đến xương cũng chẳng còn mới là lạ! Này…… Hà Gia Duyệt đã hiểu lầm hội trưởng đại nhân. Người ta thực sự là thiếu nữ đứng đắn ngây thơ dịu dàng đáng yêu, chẳng qua chỉ là muốn hôn nhẹ mỹ thiếu niên, hấp thu một chút thiếu nam tẩm bổ, đừng có nghĩ xấu về người ta thế chứ! Mặc kệ có buồn rầu đến thế nào, nhưng chuyện cần ứng phó thì phải đi ứng phó. Buổi chiều học xong, đến chỗ ban tổ chức lấy kịch bản, Hà Gia Duyệt vừa đọc đã phát cuồng! Kẻ nào dám bóp méo tác phẩm nổi tiếng thế này? Toàn bộ đều sửa thành kịch ngôn tình sến súa lúc tám giờ! Trong kịch bản lại còn nói người đẹp ngủ trong rừng là vì đã sớm cùng anh tuấn kỵ sĩ yêu nhau, bởi vì gia đình không cho phép, bức nàng gả cho hoàng tử nên mới uống thuốc ngủ. Sau đó kỵ sĩ, cũng chính là hội trưởng đại nhân siêu việt cùng quốc vương và hoàng tử xấu xa đấu trí so dũng khí, bày ra tài năng phi phàm cùng trí tuệ tuyệt vời, cuối cùng ôm mỹ nhân về. Đây đâu chỉ có nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm đều có! Đúng là nham hiểm, muốn ăn đậu hủ cũng đâu cần để lộ rõ ra như vậy chứ! Hà Gia Duyệt chỉ mới xem một nửa liền mặt không chút thay đổi đem kịch bản vứt đi,“Tôi không diễn!”. “Đây là……”. Hai chữ “dân ý” của hội trưởng đại nhân còn chưa ra đến miệng đã bị Hà Gia Duyệt lạnh lùng bác bỏ, “Cô thích dân ý thì mặc xác cô! Cùng lắm thì đuổi học tôi là được!”. Thật khí thế! Thật lạnh lùng bất phàm nga! Bất quá, vẫn là thật đáng yêu! Dùng sức mạnh bất thành thì dùng thủ đoạn vậy! Hội trưởng đại nhân lập tức thay đổi sắc mặt nở lúm đồng tiền như hoa, rất là ân cần đem kịch bản đưa trả,“Vừa rồi em xem là toàn bản, trên thực tế chúng ta chỉ biểu diễn cảnh cuối cùng. Nói cách khác, từ lúc em lên sân khấu thì chỉ cần nằm ngủ, mãi cho đến khi chị hôn cho em tỉnh lại, chuyện cổ liền chấm dứt.”. Hà Gia Duyệt cầm lấy kịch bản cẩn thận lật xem một lần, quả thật cậu chỉ cần thành thành thật thật ngủ một chỗ là được rồi, chỉ cần sau khi tỉnh lại nói một câu,“Tình yêu của em, cuối cùng chàng đã đến!” Hà Gia Duyệt vươn ngón tay thon dài trắng noãn chỉ thẳng vào chỗ đó, lạnh lùng hất hàm,“Bỏ câu thoại này đi thì tui diễn!” Hội trưởng đại nhân cứng đơ, ngay cả câu thoại, động tác cũng không có, từ đầu đến đuôi ngủ thẳng cẳng, vậy mà còn gọi là “nữ nhân vật chính” sao? Gọi là “nữ nhân vật ngủ rồi tỉnh” đi! Bất quá lén lút ngắm nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng do tức giận mà hơi chu ra đáng yêu vô cùng, tim hội trưởng đại nhân đập bùm một tiếng, cắn răng, vì nụ hôn đầu tiên kia, cô nguyện dùng bất cứ giá nào để đạt được mục tiêu! “Chúng ta bắt đầu tập luyện đi?”. “Ngủ còn cần tập luyện sao?” Hà Gia Duyệt nhướng đôi mi tinh tế lên, trong ánh mắt toát ra ý cười giảo hoạt, hai tay đút túi, nghênh ngang tiêu sái bỏ đi. Muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta? Không có cửa đâu! Hội trưởng đại nhân đứng đằng sau nghiến răng nghiến lợi, tiểu gia khỏa, tỷ tỷ nếu không hôn được ngươi, quyết không làm hội trưởng nữa! Hà Gia Duyệt tâm tình tốt đẹp trở lại ký túc xá, lúc này Kì Nhạc Chi đã mang đồ ăn nóng hầm hập về chuẩn bị sẵn. “Cậu đi đâu vậy?”. “Tập luyện !”. A? Kì Nhạc Chi mở to mắt,“Cậu….. cậu thật muốn diễn a?”. “Thì có cách nào khác đâu?” Hà Gia Duyệt nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả,“Dù sao chỉ cần nằm một chỗ ngủ một giấc.”. “Nhưng mà……” Còn nụ hôn quan trọng thì sao?! Kì Nhạc Chi xụ mặt không nói ra. Nhưng Hà Gia Duyệt cũng hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ âm trầm, thật sự là không biết nên nói thế nào! Thôi không để ý tới hắn ta nữa. Kì Nhạc Chi rầu rĩ rụt trở về, sao vậy chứ? Cún con dường như không quá chán ghét nụ hôn kia, không lẽ cậu ấy cũng thích nữ sinh thơm thơm mềm mại? Nhưng mà rõ ràng chính là không đúng! Cậu ấy cũng thơm thơm mềm mềm, sao vậy có thể hôn nữ sinh “đồng dạng” được chứ? Hà Gia Duyệt thì đang nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải đem nụ hôn đầu tiên kính dâng cho lão bà bà sắp tốt nghiệp, so với mình lớn hơn hai tuổi sao? Mới không cần! Vậy phải đem nụ hôn đầu tiên đưa cho ai đây? Cậu một mặt ăn đồ ăn Kì Nhạc Chi mua cho, một mặt suy tư. Hà Gia Duyệt luôn luôn kiêu ngạo, cho rằng chuyện nhân duyên tự nhiên chính là bình thường, nhất là nam sinh, Hà Gia Duyệt luôn luôn giữ khoảng cách nhất định là một thước, người duy nhất có thể đến gần cậu trong phạm vi này cũng chỉ có bức tường trước mặt này. Hay là đem nụ hôn đầu tiên hiến cho hắn? Hà Gia Duyệt theo bản năng rùng mình một cái, có cảm giác nguy hiểm. Nhưng trừ bỏ hắn, nào có ai khác? Kì Nhạc Chi thì đang cân nhắc, rốt cuộc là nên cường hôn cậu ta hay làm bộ như không cẩn thận hôn trúng ? Cường hôn cậu ta cũng không phải là không được, nhưng dường như tác dụng phụ khá lớn, sẽ gây phản cảm cho cún con, vạn nhất cậu ta phát giận thì không tốt lắm. Nhưng mà làm sao “không cẩn thận” hôn được đây? Đúng là khó khăn mà! Mấy ngày kế tiếp, Hà Gia Duyệt thấy Kì Nhạc Chi cứ luôn lúc ẩn lúc hiện, có đôi khi buổi sáng vừa mở mắt, đã thấy bức tường kia ngơ ngác ngồi ở bên cạnh nhìn mình, một khi bị phát hiện, lại giật bắn mình hốt hoảng như thỏ con mà đỏ mặt chạy biến. Thần kinh! Hà Gia Duyệt mặc kệ hắn ta, nhưng thật ra thủy chung cũng không nghĩ ra một biện pháp nào để tránh được nụ hôn đầu tiên này. Bất quá nếu phải chọn giữa hội trưởng với bức tường ngốc này, cậu thà là để cho bức tường hôn một cái. Dù sao bức tường này rất ngốc, hôn một chút cũng sẽ không sao đi? Tiểu Duyệt ngây thơ đã phạm phải sai lầm như Tiểu Hiên đơn thuần năm xưa. Hôn nhẹ thật sự không sao cả sao? Nếu heo ở đây, khẳng định sẽ lắc đầu cảm khái, ngốc nghếch a! Đúng là người mang thể chất phượng hoàng đều đặc biệt ngây thơ! Vận Phúc a, con trăm ngàn lần không được học theo bọn họ! Hôn nhẹ cũng là rất nguy hiểm ! Đảo mắt đến ngày thứ năm, buổi tối chính là lúc biểu diễn, buổi chiều chỉ học có hai tiết, sau đó trường cho nghỉ để các câu lạc bộ có thời gian chuẩn bị cho tiết mục của mình. Hà Gia Duyệt học xong, tâm thần không yên đứng ở ngoài ban công ngẩn người. Kì Nhạc Chi thì ngay cả học cũng học không vô, khắp đầu chỉ là ý nghĩ, cún con của mình sẽ bị người khác hôn! Ô ô! Từng phút từng giây trôi qua, buổi biểu diễn càng lúc càng tới gần. Hà Gia Duyệt căm giận hóa bi phẫn thành sức ăn, gặm hết mấy cái cánh gà bức tường mang đến, súc súc miệng, hạ quyết tâm,“Ai! Ngươi lại đây!” Áo khoác đồng phục được Hà Gia Duyệt cởi ra khoác một bên vai, tựa vào cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với Kì Nhạc Chi. Kì Nhạc Chi lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Hà Gia Duyệt, thanh âm rầu rĩ ,“Cậu đến chỗ biểu diễn à?”. Cảm giác chẳng khác nào mình tự tay dâng cái bánh ngọt thật to của mình cho kẻ khác ăn. Hảo luyến tiếc a! Hà Gia Duyệt tà nghễ đánh giá Kì Nhạc Chi từ trên xuống dưới, được rồi! Tên gia khỏa này miễn cưỡng mà nói thì bộ dạng coi như thuận mắt, coi như hôn chó con nhà mình, rất nhanh sẽ qua thôi! Lười cùng hắn vô nghĩa,“Đầu cúi thấp một chút!”. Ân? Kì Nhạc Chi thực khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hà Gia Duyệt, để làm chi? Ngốc! Sao tên này lại có thể làm cán bộ học sinh được nhỉ? Hà Gia Duyệt tiến sát lại từng bước, bỗng nhiên đưa tay kéo áo Kì Nhạc Chi, chân kiễng lên, nhanh chóng như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên môi Kì Nhạc Chi một cái. Tốt lắm, nụ hôn đầu tiên xong rồi! Trên mặt Hà Gia Duyệt có chút nóng, hiếm khi được một lần cúi đầu, rầu rĩ nói,“Việc này không được nói với ai! Lập tức quên đi!” Cậu xoay người định mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà…… đi không được ! Đằng sau có một đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm lấy cậu, gắt gao áp vào trên cửa, cậu chưa kịp thấy rõ khuôn mặt kia, đôi môi đã một lần nữa bị cướp lấy . Nóng bỏng, nóng cháy, lo lắng, khát cầu, đôi môi mạnh mẽ kia quấn lấy môi cậu, liếm hút, nhấm nháp, gặm cắn, liếm lộng, nhiệt tình khiến cho đầu óc trở nên mơ hồ, thế này mới chính là ── hôn.