Việc Lâm Nhu Nhi tỉnh lại cũng đã có nhiều người biết đến. Thẩm Thiên Hương cũng sắp xếp đến thăm Lâm Nhu Nhi, tuy bầu không khí có chút ngại ngùng nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi nên tất cả mỉm cười cho qua. Thẩm Thiên Hương quay sang nhìn anh trai mình rồi nói: “Anh đó, phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt đấy.” “Anh biết rồi, anh không để Nhu Nhi chịu uất ức đâu.” Thẩm Hưng mỉm cười. “Thế em không làm phiền hai người nữa, em về nhà đây nếu không Giang Thành lại lo lắng.” Thẩm Thiên Hương đứng lên bảo. Thẩm Hưng cũng đứng dậy nói muốn tiễn cô về, Lâm Nhu Nhi nằm đó vẫy tay chào tạm biệt cô. Cả hai rời đi, tâm trạng Lâm Nhu Nhi liền trùng xuống, cô bỏ mền ra nhìn đôi chân của mình, muốn dùng sức nhấc nó lên nhưng lại không thể, cô đưa tay đánh mạnh vào chân mình nhưng lại không thấy đau. “Tại sao…” Lâm Nhu Nhi lẩm bẩm, không lẽ cả đời này cô phải sống như thế này sao? Cô không muốn… cô không muốn bản thân mình phải ngồi im một chỗ như vậy. Ở bên ngoài, Thẩm Thiên Hương nhìn anh hai mình rồi nói: “Anh ấy nên chú ý đến cô ấy một chút. Việc cô ấy mất khả năng đi lại là một đả kích rất lớn, Nhu Nhi chịu tổn thương như vậy tâm trạng sẽ không tốt chút nào. Còn nữa thời gian này chăm sóc cô ấy cũng nên để ý hơn, làm cho cô ấy vui vẻ chứ đừng để người ta buồn rầu đấy.” “Anh biết mà, anh sẽ tìm cách giúp cô ấy đi lại được.” Thẩm Hưng xoa đầu cô. “Vậy nhé, em về đây.” Thẩm Thiên Hương bước ra ngoài, xe của Ninh gia đã đến đợi cô sẵn rồi. Nhìn em gái mình ra về, Thẩm Hưng đóng cửa rồi xoay người về phòng. Anh đi đến bên cửa thì nghe tiếng động bên trong. “Tại sao… tôi muốn bước đi mà…” Nghe tiếng khóc của cô bên trong Thẩm Hưng khựng lại, anh nhìn cánh cửa đắn đ không biết có nên vào lúc này hay không. Suy nghĩ một hồi anh đẩy cửa đi vào, Lâm Nhu Nhi đang khóc nhìn thấy anh lúng túng quay mặt đi chỗ khác. “Em khóc sao?” Thẩm Hưng hỏi. “Không có… không có khóc…” Lâm Nhu Nhi đáp. “Đừng chối, tôi đã nghe hết rồi.” Thẩm Hưng đi lại bảo. Lâm Nhu Nhi vẫn không có can đảm quay đầu lại nhìn anh, Thẩm Hưng thấy thế liền tiến đến ôm lấy cô từ phía sau: “Không sao đâu, tôi sẽ giúp em bước đi như trước mà. Chỉ cần em không nản lòng chúng ta sẽ cố gắng đến cùng có được không? Nhu Nhi, đừng sợ, em còn có tôi bên cạnh.” “Hưng…” Lâm Nhu Nhi nắm lấy áo anh rồi òa khóc, từ lúc tỉnh lại cô đã kìm nén chuyện này lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể khóc thật to cho bản thân thoải mái hơn. “Ngoan, đừng sợ, tôi bảo vệ em.” … Cứ thế Thẩm Hưng ngày ngày bên cạnh cô chăm sóc cho cô. Lâm Nhu Nhi được ở cùng anh cũng thấy hạnh phúc làm sao, cả đời cô không thể ngờ được rằng mình sẽ bên cạnh anh như thế này. Thẩm Hưng ngày ngày đẩy cô đi dạo, cùng cô ăn tối cùng cô xem phim, cả hai có khoảng thời gian thật là đẹp và hạnh phúc biết bao. Lâm Nhu Nhi thật sự muốn ở bên cạnh anh như thế này mãi mãi. Hôm nay Thẩm Hưng không có nhà, anh phải ra ngoài đến tận tối mới về được. Lâm Nhu Nhi đành ở nhà một mình, tuy anh rất lo lắng cho cô nhưng cô bảo có thể tự lo được. Từ khi tỉnh lại được anh chăm sóc sức khỏe của cô đã tốt hơn rồi, chỉ là không bước đi được mà thôi. Lâm Nhu Nhi di chuyển xe lăn, vì bất tiện trong việc đi lại nên Thẩm Hưng và cô đã chuyển xuống phòng ngủ dưới nhà. Cô vừa rời khỏi phòng của mình thì nghe tiếng chuông cửa, lúc này là ai đến chứ, hay là Thẩm Hưng về sớm hơn dự định? Cô di chuyển xe lăn ra bên ngoài rồi mở cửa. Đứng trước mặt cô lại là Thẩm Đại Hải. “Thẩm… Thẩm lão gia…” Lâm Nhu Nhi có chút sợ, khi không ông đến đây làm gì vậy chứ? “Tôi đến tìm cô để nói chuyện, chúng ta vào nhà rồi nói được chứ?” Thẩm Đại Hải hỏi. … Ông đã biết chuyện Lâm Nhu Nhi tỉnh lại, nhưng con trai ông vẫn nhất quyết ở lại đây mà không chịu rời đi. Ông không muốn Thẩm Hưng cứ vì chăm sóc cho Lâm Nhu Nhi mà từ bỏ tất cả. “Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi rất biết ơn cô đã cứu con trai tôi một mạng, nhưng bây giờ cô cũng đã tỉnh lại rồi, tôi mong cô có thể rời xa thằng bé để cho Hưng nó quay về tiếp tục cai quản sự nghiệp của mình.” Thẩm Đại Hải nói. Lâm Nhu Nhi nắm chặt váy của mình, cô cúi đầu không dám nhìn ông. “Cô là ân nhân cứu mạng con trai tôi, tôi biết điều đó. Chỉ cần cô rời xa thằng bé tôi sẽ giúp cô trị liệu cũng như tìm cách cho cô bước đi trở lại. Tôi xin lỗi vì ích kỷ, nhưng tôi không muốn con trai mình chôn chân ở đây như thế này được, Thẩm Hưng còn sự nghiệp còn tương lai, biết bao nhân viên Thẩm thị đều trông chờ vào thằng bé.” Thẩm Đại Hải tiếp tục nói. Lâm Nhu Nhi vẫn không ngẩng đầu lên, cô biết chứ, cô biết Thẩm Hưng vì chăm sóc mình mà bỏ cả sự nghiệp chống lại ba mình. Cô chỉ là muốn ở bên cạnh anh lâu một chút… nhưng có vẻ không được rồi. “Được rồi, cháu đồng ý với bác. Cháu… sẽ rời xa Hưng.” … Sau một ngày dài trở về nhà, Thẩm Hưng thật sự lo lắng cho Lâm Nhu Nhi nên anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lúc này mà thôi. “Nhu Nhi.” Thẩm Hưng vào nhà, anh bật đèn lên nhìn ngó xung quanh. Nếu là mọi ngày cô sẽ ngồi xem ti vi ở phòng khách mà, sao hôm nay lại không thấy ai nữa rồi? Thẩm Hưng có chút lo lắng, anh chạy vào phòng ngủ tìm cô nhưng vẫn không thấy người đâu. Lúc này Thẩm Hưng cảm thấy hoảng sợ, cô… đã đi đâu được chứ? “Nhu Nhi…” Thẩm Hưng nhìn căn nhà không một bóng người, anh đứng đơ ra đó. “Em đi đâu rồi?” … Thẩm Đại Hải ngồi nhìn Lâm Nhu Nhi bên cạnh. Cô đã đồng ý đi cùng ông và ông đã lập tức đưa cô rời khỏi biệt thự đó. Nếu đã quyết định thì nên làm nhanh một chút tránh để dây dưa rồi sinh ra thêm phiền phức. Bất ngờ chiếc xe dừng lại, Thẩm Đại Hải cau mày hỏi: “Sao không đi tiếp?” “Ông chủ, chiếc xe phía trước…” Tài xế xoay đầu lại nói. Thẩm phu nhân bước xuống xe, bà đứng trước xe của Thẩm Đại Hải. Nhìn thấy vợ mình, ông nhăn mặt không hiểu chuyện gì đành mở cửa ra ngoài nói chuyện. “Bà thế này là sao đây?” Thẩm  Đại Hải hỏi. “Ông định đưa con bé đi đâu?” Thẩm phu nhân hỏi. Bà vô tình nghe được kế hoạch của Thẩm Đại Hải từ thư kí của ông, không ngờ người đàn ông này lại… “Thẩm Đại Hải, tôi đã bảo ông đừng xen vào chuyện của con trai rồi mà.” Thẩm phu nhân nói. “Ông không có quyền đưa con bé đi, ông không có quyền chia cắt hai đứa nhỏ.” Bà lại bảo tiếp. “Tôi đâu có đưa con bé đi, là con bé tự nguyện đi cùng tôi mà?” Thẩm Đại Hải bình tĩnh đáp. “Ông…” Đúng lúc này xe của Thẩm Hưng đã đuổi kịp đến, bà đã gọi và báo tin cho anh, khi biết được anh liền lái xe nhanh chóng chạy đến đây. "Nhu Nhi, em muốn đi là đi như thế sao?".