Bước vào tháng Tám, nắng nóng biến mất, cuối thu thời tiết quang đãng.   Tết Trung thu chưa tới, quán rượu lớn nhỏ trong thành Đông Kinh đều đã tân trang lại bên ngoài một lần nữa, dùng tơ lụa và hoa cầu dựng một cái lán lụa màu ở trước nhà mình, cắm tửu kỳ[1] lên. Màn đêm vừa buông xuống cửa hàng quán rượu hai bên bờ sông Biện lập tức lên đèn, tiếng người náo nhiệt. Trăng sáng lẳng lặng phản chiếu ở bên trong từng cơn sóng bạc của nước sông, cùng đèn đuốc hòa với ồn ào hai bên bờ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.   [1]Tửu kỳ: Cờ rượu. Nếu hay xem phim cổ trang TQ thì sẽ thấy trước quán rượu có treo cờ bay phấp phới.   Tiêu Đạc đứng ở trên cầu Châu, nhìn thấy cảnh này, rốt cục hạ quyết tâm.   Đây là giang sơn Cao Tổ gầy dựng, đây là thành Đông Kinh mấy đời người cố gắng mới kiến tạo ra. Nếu đất nước không lớn mạnh, cảnh nhà nhà đốt đèn, hoa trời gấm địa cũng sẽ trôi theo dòng nước.   Hắn cảm thấy vô cùng khinh thường hành động của Hán đế, thậm chí càng kiên định hơn lòng tin muốn lật đổ của hắn ta. Nhưng dù sao Hán đế cũng che chở bách tín một phương này, để bọn họ không phải sống đầu đường xó chợ, có chỗ yên thân gửi phận. Như thế, hắn mới nguyện bỏ lại thê tử và người nhà xuất chinh lần nữa. Không phải là vì Hán đế, mà là vì giữ vững cái thái bình và phồn hoa không dễ kiếm được này.   "Mậu Tiên, thì ra đệ ở chỗ này! Bắt ta tìm kiếm một hồi." Lý Trọng Tiến đi tới, lôi kéo Tiêu Đạc: "Đi, ta dẫn đệ đi uống rượu hoa quế tốt nhất Kinh Thành."   Lúc hắn ta kéo mới phát hiện mười ngón tay Tiêu Đạc gần như đều quấn lấy băng gạc, không khỏi buồn cười: "Tiêu Quân Sử, tay của đệ làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc xuống bếp lại cắt hết ngón tay?"   Tiêu Đạc lạnh nhạt hất tay của hắn ta ra, trả lời: "Không liên quan đến huynh."   Nụ cười của Lý Trọng Tiến cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như bình thường: "Không hỏi là được. Đi, mang đệ đi uống rượu!"   Quy Vân lâu bên bờ sông Biện, ban đêm càng thêm náo nhiệt hơn ban ngày. Kỹ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ đi qua đi lại tại đại đường lầu một để mời chào khách khứa, gặp được người quen biết còn bắt ngồi xuống uống vài chén rượu, nói cười vui vẻ.   Lý Trọng Tiến mang theo Tiêu Đạc trực tiếp lên lầu hai, nơi này yên tĩnh hơn lầu một rất nhiều, trong gian phòng trang nhã còn có thể nhìn ra xa cảnh đêm sông Biện, gió đêm thổi tới, vô cùng thoải mái.   Lý Trọng Tiến mời Tiêu Đạc ngồi xuống, dặn dò tiểu nhị dâng rượu thịt như cũ, có thể thấy được là khách quen của nơi này. Tiểu nhị thấy Tiêu Đạc diện mạo xuất chúng, khí độ bất phàm, nhưng rất lạ mặt, đoán không ra là quý nhân nhà nào trong Kinh, cố ý nhiều nhìn vài lần sau đó mới cẩn thận lui xuống.   Lý Trọng Tiến vừa rót rượu vừa nói: "Vài ngày trước ta nghe được chuyện hiếm. Vào tháng Bảy, trên chợ đen có một khối ngọc thạch nghe nói là lấy từ Hòa Thị Bích, bị người ra giá cao mua được. Đến nay cũng không biết là ai có được khối ngọc bảo bối này. Hòa Thị Bích đó, ngọc tỉ truyền quốc mất tích kia chính là từ Hòa Thị Bích điêu khắc nên, danh xưng ngọc thích hợp với Vua, thiên hạ chí bảo. Ta thật muốn nhìn thấy nó một lần."   "Không phải Đỗ Quang Đình cũng viết rồi đó sao? Tinh chất như sao Mộc, rơi xuống núi Kinh hóa thành ngọc, nhìn chếch một bên là màu ngọc bích, nhìn chính diện là màu trắng." Tiêu Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút hứng thú.   Lý Trọng Tiến đẩy ly rượu đã rót đầy tới, nặn ra nụ cười: "Đây không phải nghe cữu phụ nói đệ sai người đi bốn phía muốn mua khối ngọc tốt, mới nhớ lại việc này nói với đệ. Nếu đệ không thích nghe, không nói là được. . . . Đúng rồi Mậu Tiên, cữu phụ muốn Trương Vĩnh Đức mang binh tiến đánh cánh trái Vĩnh Thanh Tiết Độ Sứ, đệ đi tiến đánh cánh phải Thái Ninh Tiết Độ Sứ, còn ông đi đối phó Bình Lư Tiết Độ Sứ, nhưng Tiền Bộ Đốc tiên phong còn chưa quyết định chọn người?"   Tiêu Đạc còn tưởng Lý Trọng Tiến êm đẹp tìm hắn đến uống rượu gì, thì ra là đang đánh chủ ý lên Tiền Bộ Đốc tiên phong. Tiên phong dễ lập công lên chức nhất. Chỉ cần dám giết dám liều, không sợ chết, cũng rất dễ dàng được chủ soái tán thưởng. Nhưng tiên phong đối với thắng bại của một trận chiến thường có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng, không thể có lòng dũng cảm nhưng lại không có mưu lược, không được tham sống sợ chết, nôn nóng dễ giận cũng không được. Phụ thân cũng đang đau đầu vì chuyện chọn người.   "Thế nào, huynh có ứng cử viên phù hợp?" Tiêu Đạc uống miếng rượu, lại không ngờ thấy uống ngon. Chất rượu đậm đà, hơi ngọt, nhàn nhạt, có mùi hoa quế. Lòng hắn lập tức mềm xuống, chỉ cảm thấy cực kỳ yêu thích hương rượu này, đặt ở dưới mũi hít sâu một hơi.   Lúc trước làm sao không cảm thấy rượu hoa quế này say lòng người như thế chứ?   Thân thể Lý Trọng Tiến nghiêng về phía trước một chút, giọng nói mang theo vài phần kích động: "Ta. . . Ta à! Ta hướng cữu phụ tự đề cử mình, ông bảo nhất định đệ phải gật đầu mới được. Mậu Tiên đệ xem, ta ở trong cấm quân lớn nhỏ cũng coi như đô đầu, võ nghệ cũng được, làm sao lại không thể làm Tiền Bộ Đốc tiên phong. Đệ nói có đúng hay không?"   "Lần này ta đánh Khiết Đan, ngoại trừ Ngụy Tự tiên phong ra, tất cả đều chết trận." Tiêu Đạc chuyển ly rượu, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc.   Lý Trọng Tiến hơi há mồm, giống như bị dọa sợ.   Tiêu Đạc mặc dù không thích Lý Trọng Tiến bợ đỡ, nhưng người ở chỗ thấp, nếu không có bản lĩnh vững vàng, cũng chỉ có thể thông qua những thủ đoạn này bò lên bên trên. Hắn không thể nói sai, chỉ là đường đi không giống mà thôi. Hiện tại trong quân đang vào lúc dùng người, nếu Lý Trọng Tiến có thể dùng, hắn sẽ dùng. Nói thực ra, võ nghệ của Lý Trọng Tiến thật là không tệ, cũng đọc qua chút binh pháp, nhưng làm người ích kỷ, lại tham sống sợ chết, nếu không cũng sẽ không dưới sự an bài của Tiêu Nghị, tiến vào cấm quân nhiều năm, vẫn chỉ là một cái đô đầu nho nhỏ.   "Tha thứ cho ta nói thẳng, biểu huynh không thích hợp." Tiêu Đạc không khách khí chút nào nói.    Lý Trọng Tiến xấu hổ, lập tức đứng lên, tay chống bàn nói "Đệ cũng còn chưa có thử qua, sao biết ta không được? Chẳng lẽ Thiên Hùng Quân thực sự do Tiêu Đạc đệ chuyên quyền, đệ nói cái gì thì là cái đấy! Ta không phục!"   Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hất cằm lên, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói ra: "Huynh dựa vào cái gì không phục? Ta đi đến hôm nay, tất cả đều là dựa vào chính đầu đao ta liếm máu mà ra, chứ không phải dựa vào phụ thân! Binh theo ta, tướng theo ta, không có một ai không phục ta! Huynh ngay cả Đô Ngu Hậu, Binh Mã Sử Đô thủ hạ của ta cũng đánh không lại, làm sao có thể làm tiên phong? Ta ở trong quân đội nhiều năm, biết người dùng người chưa từng nhìn bằng mắt. Nếu biểu huynh không phục, cứ việc nói với phụ thân, xin ông xem xét quyết định!"   Lý Trọng Tiến tức giận đến lật ngược cái bàn xuống một cái, chén bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, hắn ta sải bước rời đi. Cửa nhã gian bị hắn ta làm cho chấn động gần như muốn từ khung cửa rơi xuống, khách khứa hai bên đều tò mò chạy đến xem náo nhiệt.   Tiểu nhị núp ở cạnh cửa, cuối cùng biết vị đại nhân vật bên trong kia là người thế nào. Đại anh hùng đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Quân Sử, vừa đánh đuổi Khiết Đan chạy về phương Bắc! Khó trách khí thế như thế bức nhân!   Tiêu Đạc không động đậy, vẫn tựa lưng vào ghế ngồi như cũ, gọi tiểu nhị tới dọn dẹp.   "Mậu Tiên?" Chu Gia Mẫn đứng ở ngoài cửa, thấy trong gian phòng trang nhã một mảnh hỗn độn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.   Tiêu Đạc nghiêng đầu nhìn nàng ta, trang dung thanh lịch, trên tóc chỉ cắm trang sức hồ điệp điêu khắc tinh mỹ, trong tay cầm quạt lụa, một thân áo lụa trắng, không một chút hoa văn, lại có vẻ thanh lệ thoát tục, giống như Hằng Nga dưới ánh trăng. Tiêu Đạc nhíu mày, gần như muốn hoài nghi đây không phải vô tình gặp phải, thì lại nghe được có người gọi nàng ta một tiếng: "Gia Mẫn tỷ, tỷ mau tới."   "Đến ngay! Chờ ta một chút." Chu Gia Mẫn đáp, bước vào trong gian phòng trang nhã của Tiêu Đạc, "Cái này là sao vậy?"   Tiêu Đạc vô thức đứng lên, lơ đễnh nói: "Vừa rồi ta và biểu huynh xảy ra tranh chấp. Không có chuyện gì."   Chu Gia Mẫn cũng không có hỏi đến cùng, mà là đứng xa mấy bước, cố gắng giữ vững khoảng cách: "Biết chàng đã đến Kinh Thành, công việc bận rộn nên còn chưa qua phủ bái phỏng. Sao rồi, tất cả vẫn thuận lợi chứ? Nếu có gì cần ta hỗ trợ, đừng ngại mở miệng. Dù sao chàng cũng là đi cứu phụ thân của ta."   Tiêu Đạc gật đầu một cái: "Vẫn thuận lợi. Ta cũng không kiếm được cơ hội đi bái phỏng nhạc mẫu. Xin thay ta chuyển lời, chúng ta nhất định sẽ đem cứu nhạc phụ trở ra an toàn."   Chu Gia Mẫn thi lễ một cái, lại nghĩ tới chuyện gì, từ trong tay áo móc ra một trang giấy, đưa cho Tiêu Đạc: "Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ chàng. Có thể giúp ta để ý một người sinh tại Lạc Dương, tên là Triệu Nguyên Lang. Người này võ nghệ cao cường, một lòng muốn tòng quân. Trước mắt, Thiên Hùng quân đang ở tứ phía chiêu mộ binh sĩ, y có lẽ sẽ tìm tới chạy chàng. Phía trên này có hình lúc y còn nhỏ, có thể thời gian trôi qua lâu, chẳng giống nữa."   Tiêu Đạc nhìn tờ giấy một chút, rồi nhìn về phía Chu Gia Mẫn: "Vì sao muội muốn tìm người này?"   Chu Gia Mẫn dùng quạt lụa nhẹ nhàng che lại cái mũi, ánh mắt cụp xuống, hình như có mấy phần muốn nói lại thôi: "Ta. . . Không tiện nhiều lời, tóm lại nếu có tin tức của y, phiền báo cho ta biết một tiếng. Bằng hữu của ta còn ở bên kia chờ đợi, cáo từ trước." Nói xong nàng ta liền thi lễ rời đi, cũng không dây dưa nhiều, dường như trở về dáng vẻ danh môn khuê tú kiêu ngạo lúc trước.   Trong lòng Tiêu Đạc sinh ra nghi ngờ, lại tiếp tục mở giấ ra nhìn một chút.   "Quân Sử!" Gã sai vặt trong phủ tìm đến, bám vào bên tai hắn vội vã nói vài câu. Sắc mặt Tiêu Đạc thoáng chốc trầm xuống đen như sắt, nói ra: "Hồi phủ!"   ***   Mấy ngày nay, người bên trong Tiêu phủ cảm thấy bất an. Sài Thị hạ lệnh trông coi Vương Tuyết Chi cùng với thị nữ vú già ở trong viện, lại nhốt Chu thị vào kho củi khóa lại, bất kỳ người nào cũng không được thăm hỏi.   Biết rõ tình hình thì im lặng không nói, không biết rõ tình hình như lọt vào trong sương mù, chỉ nói có đại sự xảy ra.   Vi Nhiễm ngâm mình ở trong thùng tắm, nhắm mắt lại suy nghĩ. Trong phòng tràn ngập hơi nước, mùi thuốc dày đặc. Trong thùng này bỏ vào đều là thảo dược, nàng giống như đặt mình vào chảo dầu, mồ hôi đầm đìa. Cố Thận Chi nói muốn triệt để khử trừ độc tố trên người nàng, chỉ có thể liên tục ngâm nước thuốc bảy ngày. Nếu không độc tố lưu lại trong người, sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh đẻ sau này.   Vi Nhiễm vẫn luôn dùng thuốc Cố Thận Chi làm, thứ nhất bởi vì nhỏ tuổi, không muốn mang thai sớm. Thứ hai nguyệt sự không cho phép, muốn chữa trị thân thể trước. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu rằng sau này nàng không muốn làm mẫu thân, không muốn đứa nhỏ.   Vi Nhiễm không tin Chu thị hận nàng đến như vậy, muốn hại nàng không mang thai. Nhưng thời điểm Chu thị bị tóm, một mực chắc chắn, tất cả mọi chuyện đều là một mình bà ta gây nên.   Vậy liền về tới hoài nghi ban đầu của Vi Nhiễm. Có người nắm thóp Chu thị, muốn bà ta không thể khai ra chủ sử đứng sau màn. Vi Nhiễm vô thức nghĩ đến Chu Gia Mẫn. Nhưng nếu không chứng cứ, chỉ trích lung tung, chỉ sợ dựa vào nữ tử thông minh kia, ngược lại đá cầu trở về.   Trong chiến tranh của nữ nhân, không đánh mà thắng, chưa chắc đã không tàn khốc.   Bất luận đối thủ là ai, muốn đuổi mình ra khỏi bên người Tiêu Đạc thì chính là cất giấu tâm tư muốn gả cho Tiêu Đạc. Nàng biết Tiêu Đạc là người có thói quen chọc hoa đào, thật không nghĩ đến hoa đào chọc phải một đóa khó đối phó hơn đóa hoa trước. Nàng là kiểu người có làm như thế nào cũng không kích được. Càng có người nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi nàng đi thì nàng càng phải cố gắng ở lại.   Dương Nguyệt cầm vải tiến đến, nói khẽ: "Tiểu thư, đến giờ rồi."   Vi Nhiễm đứng dậy, Dương Nguyệt đỡ nàng ra khỏi thùng nước tắm, cầm miếng vải bọc lấy thân thể của nàng, lại sai bọn thị nữ tiến đến đổi nước. Vi Nhiễm đứng ở bên cạnh, nhìn hai thị nữ kia, không khỏi nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Nguyệt Nương, mẫu thân thật sự đã bán Tú Trí rồi sao?"   Dương Nguyệt sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Vâng. Hôm sau ngày xảy ra chuyện đã bán mất. . . Ta nghe Thu Vân nói, dựa vào tướng mạo của nàng ta, còn phạm tội ở Tiêu giai, những nhà khác chắc chắn sẽ không muốn nữa. Chắc sẽ bị bán đi hoa lâu."   Vi Nhiễm than nhẹ một tiếng, mặc dù biết không nên thông cảm cho Tú Trí nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở. Nàng nhớ Tú Trí từng nói, trong loạn thế mạng người như cỏ rác, chỉ cầu có người che chở, có thể sống tốt. Nàng ta nảy sinh ý nghĩ như vậy, mình cũng có mấy phần trách nhiệm. Nhưng nàng ta vốn có thể lựa chọn một con đường khác. Vi Nhiễm thậm chí không ngại để nàng ta hầu hạ Tiêu Đạc. Nhưng nàng ta lại làm sai quá sai.   Đột nhiên, một trận tiếng bước chân nặng nề lộn xộn truyền đến, Vi Nhiễm ngước mắt nhìn lại, trông thấy Tiêu Đạc mặc áo choàng màu đen đứng ở cửa ra vào tịnh thất, thở hổn hển như trâu, giống như là vừa mới về đến nhà, vẻ phong trần mệt mỏi nhuốm đầy gương mặt. Cái bóng cao lớn của hắn gần như chiếm hết khung cửa, hơi nước đều bị hắn ngăn lại chỉ có thể lơ lửng ở trong phòng, không cách nào tán đi.   Dương Nguyệt cùng thị nữ đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng quỳ trên mặt đất hành lễ, đồng thanh hô lên: "Quân Sử."   Trước đó, bọn họ hoàn toàn không nhận được bất cứ tin tức gì, nói Tiêu Đạc tối nay sẽ đến!   Ánh mắt Tiêu Đạc chỉ nhìn chằm chằm Vi Nhiễm, cất bước đi tới.   Đêm tối đi gấp, trèo non lội suối, dường như làm chiến mã chạy đến mệt chết. Một khắc cũng không chợp mắt. Hắn không ở trong phủ, không ở bên cạnh nàng, cái người đáng chết kia dám tính kế lên mẫu thân của hắn, thê tử của hắn như vậy. Bên trong cái túi thơm người kia đưa cho hắn nhét đồ hại nàng, cứ như vậy mỗi ngày không chút kiêng kỵ đặt ở bên cạnh nàng.   Cái gì tự tay may, một châm một tuyến.   Lúc hắn rời nhà còn muốn nàng cố gắng bao dung người hại độc nàng!   Đáng chết, quả nhiên là đáng chết!   Chờ hắn đến gần, Vi Nhiễm suýt giật nảy mình. Tóc Tiêu Đạc bị gió thổi trở nên lộn xộn, mặt đầy bụi đất tất nhiên không nói, đôi mắt ngày thường sắc bén như ưng, giờ phút này phủ đầy tia máu, tích góp mỏi mệt, đủ loại cảm xúc phẫn nộ và đau khổ.   "Phu. . ." Nàng còn chưa kêu xong, đã bị Tiêu Đạc dùng sức ôm chặt lấy.