Vương Tuyết Chi và Chu thị vừa chạm mặt nhau, phát hiện hai bên đều không biết Sài Thị giấu chìa khóa kho vàng ở nơi nào. Dựa theo tính cẩn thận của Sài Thị, đồ vật quan trọng như vậy sẽ không đặt tại nơi khác, nhất định cất ở một chỗ thích hợp trong phòng mình.   Hai người đi vào nhà chính, Chu thị làm như sốt ruột cao giọng hô: "Ôi, nha đầu Thu Vân, ngươi mau ra đây!"   Thu Vân đang ở bên người Sài Thị chăm sóc, nghe vậy từ giữa phòng đi tới, hỏi: "Chu ma ma, thế nào rồi?"   Chu thị tiến lên kéo lấy tay nàng ấy muốn đi ra ngoài: "Vừa rồi ta đến phòng bếp, có một nha đầu tay chân vụng về, trộn chung mấy bao thuốc lại với nhau. Ngươi mau cùng ta đi xem thử!"   "Ai mà tay chân vụng về như vậy?" Thu Vân nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua buồng trong: "Chúng ta đang lau người thay quần áo cho phu nhân, đi không được. . ."   Vương Tuyết Chi tới nói: "Ngươi đi theo Chu ma ma đi, chuyện thuốc thang của mẫu thân không qua loa được. Nơi này đã có ta hỗ trợ, không có việc gì. Sao vậy, ngươi không tin ta?"   "Nô tỳ không dám." Thu Vân bất đắc dĩ đi theo Chu ma ma ra ngoài.   Vương Tuyết Chi lập tức đi vào buồng trong ngồi xuống, hai người thị nữ Sài Thị ở sau tấm bình phong bận rộn, cũng không chú ý bên ngoài. Vương Tuyết Chi cho đưa mắt ra hiệu cho thị nữ kia một cái, thị nữ kia hiểu ý gật đầu, đi trước đến trên bàn đọc sách lật qua lật lại. Nàng ta vừa lật, đồng thời ánh mắt còn chú ý đến động tĩnh bức bình phong bên kia.   Thị nữ kiểm tra bàn đọc sách, nhìn Vương Tuyết Chi lắc đầu. Vương Tuyết Chi lại kiểm tra giá đỡ Bát Bảo một chút, thị nữ qua đó rút sách ra, dùng tay mò thử bên trong có tấm ngăn hay hốc tối nào không. Động tác của nàng ta rất nhẹ nhàng và cẩn thận, ngay cả thở cũng không dám quá mạnh. Dù sao cũng là được huấn luyện chuyên biệt ở trong cung, làm những chuyện này là xe nhẹ đường quen.   Trái tim Vương Tuyết Chi đang đập điên cuồng, nói thế nào cũng là tiểu thư thế gia, mặc dù trơ trẽn làm loại hành vi cướp gà trộm chó nhưng mà Sài Thị và Tiêu Thành Chương ép nàng ta đến nước này, nàng ta đã không dừng tay được nữa rồi.   Lúc này, đầu kia của bức bình phong có một thị nữ nhỏ giọng nói ra: "Ngươi nhẹ một chút, đừng tháo cái chìa ngọc này của phu nhân ra."   Chìa ngọc? Vương Tuyết Chi cảnh giác đứng lên, vòng qua bình phong, nhìn thấy một thị nữ ngồi sau lưng Sài thị, đang cởi quần áo cho bà. Hai thị nữ thấy nàng ta đột nhiên xuất hiện thì giật nảy mình, Vương Tuyết Chi khoát tay áo: "Các ngươi cứ lo cho mẫu thân, không cần đa lễ."   Thị nữ liền tiếp tục bận rộn.   Vương Tuyết Chi nhìn thấy trên cổ Sài Thị có một cái dây rất mảnh màu đỏ, trên dây đỏ hình như treo một cái chìa khóa bằng ngọc thạch màu trắng.   Hô hấp của nàng ta cứng lại, mắt sáng lên, giống như di chuyển trong rừng cây ngập tràn sương mù, rốt cuộc tìm được lối ra. Nàng ta vội vàng đến gần chút, muốn nhìn rõ ngọc thạch kia, nhưng thị nữ chặn tầm mắt của nàng ta. Nàng ta nhận lấy khăn từ trong tay thị nữ: "Hay để ta làm cho."   Thị nữ kia vội vàng ngăn lại nói: "Nhị thiếu phu nhân, việc này không được!"   Vương Tuyết Chi trừng nàng một cái: "Có cái gì không được? Con dâu hầu hạ mẹ chồng chẳng lẽ là chuyện kinh thiên động địa sao?" Nói xong liền ngồi ở bên giường, cầm khăn cẩn thận lau người cho Sài Thị.   Tay của nàng ta lau tới xương quai xanh của Sài thị thì cố ý đụng phải chìa ngọc kia, cẩn thận quan sát, không khỏi nói ra: "Thứ này thật là đặc biệt, giống chìa khoá, ngay cả ta cũng là lần đầu tiên trông thấy ngọc thạch điêu khắc tinh xảo đến như vậy."   Thị nữ ngồi ở sau lưng Sài Thị nhỏ giọng nói: "Đó là đương nhiên. Nô tỳ nghe Thu Vân tỷ tỷ nói qua, đừng nhìn thứ này nhỏ bé, nhưng bỏ ra ngọc tượng tốt nhất trong thành Nghiệp Đô mất hết một tháng mới khắc xong đó, nó có thể mở ra. . ."   "Lắm miệng!" Một thị nữ khác vội vàng trách nàng ta một tiếng.   Thị nữ nói chuyện kia cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.   Vương Tuyết Chi tiếp tục giả vờ làm như không có việc gì lau người cho Sài thị: "Nàng ta cũng không nói sai cái gì. Chẳng lẽ ta không phải người Tiêu gia, không xứng biết những thứ này? Làm gì phòng ta như phòng tặc."   "Nô tỳ không dám."   Chờ đến khi lau sạch thân thể Sài thị, thay một bộ quần áo mới, Vương Tuyết Chi lau mồ hôi trên đầu, đứng dậy sai bảo: "Các ngươi đem nước và áo bẩn đi đi, nơi này có ta trông nom là được rồi." Đời này nàng ta còn chưa hầu hạ người khác, nhưng vì muốn cầm được đồ nên cuối cùng lại chăm sóc cho Sài thị. Cũng coi như trước khi đi, cố gắng làm trọn đạo hiếu.   Hai thị nữ kia liếc mắt nhìn nhau, nghe lời mang đồ đi ra ngoài. Vương Tuyết Chi sai thị nữ của mình ở cửa ra vào trông chừng, mắt nhìn Sài Thị nằm ở trên giường, nhịp tim lại tăng tốc. Gương mặt Sài Thị rất bình thản, không chút nào giống kẻ sắp chết. Mà Vương Tuyết Chi nhớ tới, trước kia tổ mẫu qua đời vừa khéo cũng chính là bình thản như vậy.   Trong phòng chỉ có một mình nàng ta, trong nội tâm nàng ta vẫn còn có chút sợ, giữa ban ngày, phía sau lưng lại rét căm căm, giống có cỗ gió tà thổi tới. Tiễn đã lên dây, không bắn không được, huống chi chìa khoá ở ngay chỗ nàng ta có thể lấy dễ như trở bàn tay.   Nàng ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, tưới nhuần cổ họng khô ráo, sau đó hít một hơi thật sâu, đi đến trên bàn trang điểm cầm kéo. Nàng ta tự an ủi mình, nàng ta cũng không phải là muốn tính mệnh Sài Thị, chỉ muốn bạc, thuận lợi cùng Trương Dũng cao chạy xa bay. Là Tiêu Thành Chương có lỗi với nàng ta trước, bây giờ tất cả chẳng trách nàng ta.   . . .   Phòng thu chi bên trong Tiêu phủ, ở gần bên cửa thùy hoa có hai người tiến vào trong tiểu viện, Vương Tuyết Chi cùng Chu thị mang theo hai vú già cùng hai người thị nữ qua đó, để hai thị nữ ở ngoài cửa trông chừng, chỉ dẫn theo vú già đi vào.   Một vị tiên sinh thu chi đang ở trong phòng vùi đầu tính sổ sách, nhìn thấy Vương Tuyết Chi cùng Chu thị tiến đến, liền vội vàng đứng lên chào đón: "Nhị thiếu phu nhân, Chu ma ma, các ngươi đây là. . . ?"   "Ta phụng lệnh mẫu thân, mở kho vàng lấy chút bạc." Vương Tuyết Chi lấy chìa ngọc ra, đặt lên bàn.   Tiên sinh thu chi cầm lên quan sát kỹ càng một chút, xác định là chìa ngọc của Sài Thị, nhưng hắn ta lại cẩn thận nói ra: "Cái chìa ngọc này là chìa khóa kho vàng không sai, nhưng từ trước đến nay kho vàng đều là phu nhân đích thân đến mở, tiểu nhân không dám tự tiện làm chủ. . ."   "Mẫu thân ngã bệnh. Nhị công tử phái người trở về nói, ngoài thành quân doanh cần dùng bạc gấp, thời buổi đặc biệt, ngươi không thể tuỳ cơ ứng biến? Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm được hết hay sao hả?" Vương Tuyết Chi bày ra tư thái, tiên sinh thu chi do dự nói: "Cái này. . . Ít nhất phải có Cao tổng quản đến nói với tiểu nhân. . ."   Vương Tuyết Chi nhíu mày, nhìn hai vú già phía sau. Vú già tiến lên, trực tiếp bắt lấy tiên sinh thu chi.   Chu thị hù dọa: "Mau thức thời nói cho chúng ta biết mở kho vàng như thế nào, nếu không. . . Chúng ta sẽ không khách khí!"   Tiên sinh thu chi kinh ngạc, nói: "Các ngươi. . . Đó căn bản không phải mệnh lệnh của phu nhân! Các ngươi muốn làm gì! Có ai không! Ưm. . ."   Chu thị tiến lên một tay bịt miệng của hắn ta, quát lớn: "Cái đồ không biết tốt xấu. Ngươi chính là tiên sinh cái phòng thu chi này, cần phải trung thành với Tiêu gia như thế sao? Chúng ta muốn bạc, không muốn mệnh của ngươi. Nhanh mở kho vàng ra, nếu không hôm nay cũng đừng nghĩ từ nơi này đi ra!"   Tiên sinh thu chi vẫn lắc đầu, mặt Chu thị lộ vẻ vẻ dữ tợn, cho hai tên vú già làm mắt gió.   "Không cần làm khó hắn, vẫn là ta đến nói cho các ngươi biết mở thế nào kho vàng đi."   Ngoài cửa vang lên một giọng nữ, người trong phòng vội vàng quay đầu lại, trông thấy Tiết Cẩm Nghi đỡ Sài Thị ăn mặc chỉnh tề đứng ở nơi đó!   Chu thị lảo đảo mấy bước, tay bối rối bắt lấy mép bàn, mới không ngã sấp xuống. Bà ta trợn tròn hai mắt nhìn Sài Thị, hoảng sợ như gặp phải quái vật. Còn Vương Tuyết Chi thì cả người như là rơi vào hầm băng, hai chân như bị đóng chì ở trên mặt đất, nhất thời không cách nào động đậy. Nàng vô ý thức nghĩ đến, xong rồi!   Sài Thị vịn Tiết Cẩm Nghi chậm rãi từ bên ngoài đi tới, sau đó mười vú già cường tráng cùng gã sai vặt cũng vọt vào trong phòng, vây quanh Vương Tuyết Chi cùng Chu thị. Một gian phòng ốc nho nhỏ, lập tức nhét đầy người.   Hai vú già Vương Tuyết Chi mang tới đã sớm dọa sợ đến quỳ trên mặt đất liên thanh cầu xin tha thứ.   Sài Thị khí định thần nhàn ngồi vào ghế trong phòng, nhàn nhạt nhìn về phía Chu thị, sau đó lại quét mắt nhìn Vương Tuyết Chi, ngữ điệu như thường: "Nói đi, hai người các ngươi vội vã muốn bạc như vậy để làm cái gì?"   "Phu nhân, ngài. . ." Cằm Chu thị run lên, rốt cuộc khắc chế không được sợ hãi bao phủ toàn thân, lập tức quỳ nằm rạp trên mặt đất, run rẩy kịch liệt. Mặc dù trước đó bà ta vẫn luôn hoài nghi, luôn cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi, giống như có người đang cố ý dẫn dắt, nhưng bà ta bị ma quỷ ám ảnh, căn bản không có nghĩ lại. Trước mắt xem ra, Sài Thị căn bản là mở miệng túi ra, chờ đợi các nàng chui vào bên trong đây mà!   Vương Tuyết Chi cố gắng đè lại bàn tay run rẩy, chỉ vào Chu thị trên đất, đột nhiên hô: "Mẫu thân, là bà ta! Tất cả chuyện này đều là bà ta sai khiến ta!"   Sài Thị nhịn cười không được lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm nghị quát: "Đừng gọi ta mẫu thân! Ngươi đường đường là nhị thiếu phu nhân Tiêu gia, thiên kim Vương gia dạy dỗ, thế mà làm ra loại chuyện cướp gà trộm chó này. Huống chi chỉ là một nhũ mẫu làm sao có thể sai khiến được ngươi? Vương Tuyết Chi, chuyện đến nước này, ngươi còn không nói thật với ta!"   Vương Tuyết Chi bị khí thế trong lời nói của Sài Thị hù dọa, hai chân mất lực, cũng quỳ trên mặt đất, dọa đến khóc lên.   . . .   Vi Nhiễm gục xuống bàn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Đợi nàng bị người lay tỉnh, tia sáng trong phòng đã trở nên rất tối, ánh tịch dương tỏa ra ánh sáng màu vàng le lói. Nàng vô thức kêu lên: "Mẫu thân!"   Dương Nguyệt ngồi ở bên cạnh nàng, nói khẽ: "Tiểu thư, không sao."   "Nguyệt Nương, mẫu thân bà. . ." Vi Nhiễm quay đầu, ôm lấy bả vai Dương Nguyệt. Lúc này mới phát hiện Cố Thận Chi cũng đứng ở nơi đó. Tia sáng mờ nhạy chiếu vào sườn mặt trắng nõn tuấn tú của y, hình dáng ôn nhu mà có chút mơ hồ.   Cố Thận Chi ngồi xổm ở trước mặt Vi Nhiễm, đưa tay đặt lên trên cổ tay của nàng, vừa bắt mạch vừa nói: "Phu nhân không có việc gì. Hai ngày trước ta đã lặng lẽ vào phủ xem cho bà, bà nói bộ dạng Chu thị khả nghi, chỉ sợ có mưu đồ khác. Chúng ta bèn thương lượng một kế, hôm nay rốt cục để hai người kia chó cùng rứt giậu, lộ ra cái đuôi."   "Là kế?" Vi Nhiễm thả lỏng trong lòng đồng thời, lại rõ ràng những khác thường trong phủ, đều do Sài Thị cố ý gây nên. Sau khi nàng vui mừng, cảm thấy cả người khí lực đều tan hết, hỏi Dương Nguyệt: "Cái túi thơm kia đã tìm được chưa?"   Dương Nguyệt gật đầu một cái, từ trong tay áo lấy ra túi thơm, tức giận nói: "Cố tiên sinh đã xem, trong đây chứa mấy vị thuốc, làm người khác không thể mang thai. May mắn phát hiện đến sớm, nếu không nô tỳ cũng không biết. . . Tiểu thư biết túi thơm là từ đâu tìm được không?"   Vi Nhiễm lắc đầu, Dương Nguyệt cắn răng nói: "Thứ này thế mà bị nhét từ bên trong khe hở tiến vào chính giữa gối, mỗi ngày đều bị tiểu thư ngủ ở dưới người!"   Vi Nhiễm cầm túi thơm kia qua, đường may kỹ càng, phía trên thêu sư tử sinh động như thật. Tiêu Đạc nói đây là Chu ma ma tự tay may, cho nên vô cùng trân quý, mỗi ngày đều đeo ở trên người. Nếu hắn biết Chu ma ma dùng cái túi thơm để hại người, còn không biết sẽ khổ sở như thế nào. . .   "Nguyệt Nương, đi đem cái này túi thơm giao cho mẫu thân, còn có Tú Trí. . . Đều mời bà định đoạt đi." Vi Nhiễm vô lực nói.   Dương Nguyệt gật đầu, cầm túi thơm đi ra.   Trong phòng bỗng nhiên chỉ còn lại Vi Nhiễm cùng Cố Thận Chi. Mặc dù là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân, nhưng cũng là một nam một nữ. Vi Nhiễm cũng không nghĩ gì, thoải mái ngồi, nhìn Cố Thận Chi: "Tam thúc công, ngoài thành quân doanh thế nào rồi?"   "Đã điều tra, không phải dịch bệnh. Binh sĩ chỉ là ăn nhầm đồ hỏng."   Cố Thận Chi tránh ánh mắt nàng, chỉ cúi đầu chăm chú bắt mạch. Từ khi quen biết nàng, nỗi lòng chưa bao giờ phức tạp giống như lúc này. Mặc dù không biết được tình hình bọn họ đã sắp xếp nhưng biểu hiện của Vi Nhiễm, đã hết sức xuất sắc. Trên người nàng nhàn nhạt mùi hoa quế, giống như ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, hai bên tóc mai của y đều đổ mồ hôi.   "Tam thúc công, người rất nóng sao?" Vi Nhiễm khó hiểu mà hỏi thăm.   Cố Thận Chi có chút xấu hổ, vội vàng buông tay ra đứng lên, cố gắng lui ra mấy bước để giữ khoảng cách, cau mày nói: "Túi thơm này bên trong mặc dù không phải độc, nhưng tương khắc với dược hoàn ta làm cho ngươi, mấy loại thảo dược trộn chung trong cùng một chỗ, chậm rãi sinh ra độc tính, rót vào da và máu của ngươi. Muốn bài xuất những độc tố này đi, chỉ uống chén thuốc khả năng không được. Còn phải. . ." Y còn chưa có nói xong, chỉ thấy thân thể Vi Nhiễm đổ về phía trước.   Y vô thức tiến lên, quỳ một chân trên đất, vươn ra tay tiếp được Vi Nhiễm.   "Tiểu Nhiễm?" Y cúi đầu kêu.   Gương mặt nhỏ bé gần như hoàn mỹ, một sợi sợi tóc rủ xuống ở trên mặt, màu da trắng nõn đến trong suốt, lông tơ trên mặt đều có thể thấy rõ. Dáng người mềm mại của nàng dán ở trong ngực của y, giống như một một đám lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống. Toàn thân Cố Thận Chi cứng ngắc giống như hòn đá, vô ý thức cảm thấy càng thêm nóng. Trước kia y chỉ biết mình là người bán thuốc, là thầy thuốc hành y tế thế. Giờ khắc này mới tỉnh ngộ, mình cũng là nam nhân.   Khi nàng còn bé y đã từng ôm rồi. Khi đó, nàng hơn một tuổi, được Lâm Đào ôm ngồi trên chân, trắng trắng mập mập, như nắm gạo nếp vừa bóp xong. Y không thích trẻ con, nhưng Lâm Đào lại cố gắng nhét đứa bé cho y ôm. Vì chuyện này khiến Vi Mậu làm lão đại không vui.   Y bất đắc dĩ ôm tiểu nữ anh (bé gái nhỏ). Tiểu oa nhi rất thích cười, y y nha nha bắt chước nói chuyện, còn bôi hết nước miếng lên trên vạt áo của y. Y ghét bỏ dùng tay chọc chọc gương mặt mũm mĩm của nàng, nàng lại "Ha ha ha" cười lên.   Chỉ chớp mắt, nắm gạo nếp kia, lớn lên thành thiếu nữ xinh đẹp như thế.   Mà y sống hơn ba mươi năm, đứa trẻ đầu tiên ôm là nàng, nữ nhân đầu tiên ôm cũng là nàng.