Buổi tối ngày đầu tiên, vì phải ngồi trên xe quá nhiều nên Lục Hoài Nhu ngủ như lợn. Nhưng những buổi tối sau thì Lục Hoài Nhu thường bị mất ngủ, anh thường lấy điện thoại ra lướt Weibo, đăng nhập nick clone của Lục Chúc Chúc cãi nhau với anti fan. Lục Chúc Chúc rất thông minh, cô bé tạo vài nick clone rồi đi choảng nhau với đám anti fan, anti fan mua tài khoản quảng cáo đi bôi đen hoạt động của anh liền bị Lục Chúc Chúc phản pháo lại, mấy nick clone của cô bé hoạt động còn nhanh nhẹn hơn công ty truyền thông của anh. Đúng lúc Lục Hoài Nhu đang chăm chú lướt xem tin tức thì phía bên ngoài truyền tới tiếng động kì quái, nghe tiếng vang thì có vẻ là tiếng bước chân, người này đi lại khá thong thả và nhẹ nhàng. Trong bóng đêm, giác quan của con người càng nhạy bén hơn. Anh chú ý lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, tiếng động đó như gần như xa, tựa như đã đi xuống cầu thang rồi lại vòng lên trên, cuối cùng dừng lại hẳn ở ngoài cửa phòng Lục Hoài Nhu. Lông tơ trên người anh dựng ngược. Tiếng động này không giống tiếng bước chân của Lục Chúc Chúc hay Lục Tuyết Lăng, hai người này đã quá quen thuộc với anh. Chẳng lẽ lại là Dương Duệ? Anh nghĩ cậu ta sẽ không rảnh rỗi đến vậy. Lục Hoài Nhu nghĩ có thể là tổ tiết mục muốn dọa ma người chơi, nhưng bây giờ đã là đêm khuya, nếu còn chơi mấy trò dở hơi này thì hơi quá đáng. Lục Hoài Nhu càng nghĩ càng thấy sởn hết cả tóc gáy, anh run run lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Chúc Chúc: “Con ngủ chưa?” Nếu con nhóc kia còn chưa ngủ, khi nhìn thấy tin nhắn này của anh sẽ ngu ngơ nhắn lại: “Con ngủ rồi.” Lục Chúc Chúc không trả lời, vậy là cô bé đã ngủ rồi. Lục Hoài Nhu xoay người đứng lên, đi tới mở cửa hé ra một khe hở nhỏ, ló đầu ra ngoài nhìn. Hành lang trống trơn vắng vẻ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Không đúng, cũng không hẳn là không có cái gì, vừa nãy anh nhìn thấy một bóng trắng biến mất ở cầu thang. Lục Hoài Nhu liên tục lùi vào phòng, sợ đến mức sắp bay mất nửa cái mạng. Anh chạy nhanh tới phòng của Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc, định đánh thức hai người rồi xuống cầu thang xem thử. Nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn thì có lẽ là do thần kinh anh quá nhạy cảm nên mới nghĩ nhiều, nếu để con nhóc Lục Chúc Chúc kia biết được thì anh sẽ bị cười nhạo đến suốt đời mất. Lục Hoài Nhu quyết định không đánh thức hai người, đi tới trước cửa phòng Dương Duệ, gõ cửa: “Cậu ngủ chưa?” Có vẻ Dương Duệ còn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng động đã mở cửa. “Đã muộn lắm rồi, tiền bối Lục còn có chuyện gì thế?” “Vừa nãy cậu có ra ngoài đi dạo không?” Dương Duệ nhấc chiếc Kindle trên tay lên: “Tôi chỉ ở trong phòng đọc sách thôi.” “Vậy cậu có nghe thấy tiếng động kì quái nào không?” “Không có.” “Tôi nghe thấy rõ ràng là có người đi lại ở ngoài hành lang! Kẻ đó còn dừng lại trước cửa phòng tôi một lúc, sau đó tôi thấy một cái bóng trắng nữa!” Dương Duệ nhìn ra vẻ sợ hãi thấp thoáng trên khuôn mặt Lục Hoài Nhu, anh nhếch miệng cười: “Tiền bối Lục có cần vào phòng tôi ngủ cùng không?” “Không… không cần!” Lục Hoài Nhu chột dạ giải thích: “Tôi sợ có kẻ trộm đột nhập nên định gọi cậu xuống tầng xem thử, dù sao ở đây cũng có trẻ con.” “Có lý.” Dương Duệ quyết định cùng Lục Hoài Nhu xuống tầng kiểm tra thử. Để tránh bứt dây động rừng, Lục Hoài Nhu không bật đèn, rón rén đi xuống tầng một. Phòng khách không một bóng người, nhưng trong bếp lại có động tĩnh. Dương Duệ nói thầm với Lục Hoài Nhu: “Tôi nghĩ là con chuột thôi.” Lục Hoài Nhu: “Con chuột làm sao mà có tiếng bước chân được!” Hai người lén lút một trước một sau đi vào bếp. Trong phòng bếp tối đen như mực, có tiếng kẽo kẹt như thủy tinh bị nghiền nát, chắc chắn không phải chuột! Đúng lúc này, ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng vào nơi Lục Hoài Nhu đang đứng. Da đầu Lục Hoài Nhu tê dại, hét ầm cả lên: “Aaaaaaaaa.” Lục Chúc Chúc đang cầm đèn pin soi cũng gào lên: “Aaaaaaaa.” Dương Duệ bật công tắc trên tường, căn phòng lập tức sáng rực. Lục Hoài Nhu nhìn cô bé mặc váy ngủ màu trắng đứng cạnh cửa tủ lạnh, cô bé đang ôm một gói khoai tây chiên trong lòng, sợ sắp xỉu đứng nhìn anh. “…” A. Lục Chúc Chúc bị bắt quả tang, đang định quay đầu bỏ chạy thì đã bị Lục Hoài Nhu túm cổ lôi về. Anh thở hổn hển nói: “Ai cho con đang giữa đêm chuồn ra ngoài giả thần giả quỷ hả!” “Con đói bụng nên mới xuống lầu tìm đồ ăn.” Lục Chúc Chúc tủi thân nói: “Không có giả thần giả quỷ.” “Ăn gì mà ăn, thế thì con đứng ở trước cửa phòng ông làm gì!” Lục Chúc Chúc giải thích: “Con phải đi kiểm tra xem ông nội đã ngủ chưa, ông không cho con ăn khoai tây chiên, ông bảo đây là thực phẩm rác mà.” Lục Hoài Nhu đưa tay ra, Lục Chúc Chúc đành giao “công cụ gây án” gồm đèn pin và nửa gói khoai tây chiên. Dương Duệ mỉm cười xoa đầu Lục Chúc Chúc: “Cuối cùng cũng phá được án khiến Lục tiền bối không dám ngủ, hóa ra là tiểu quỷ nghịch ngợm này gây ra.” “Ai… ai không dám ngủ chứ!” Lục Hoài Nhu chột dạ nói: “Tôi không sợ, chẳng qua là lo cho an toàn của mọi người nên xuống xem xét chút thôi.” Dương Duệ: “Ờ.” Lục Chúc Chúc: “À.” Lục Hoài Nhu xách Lục Chúc Chúc lên lầu: “Ông nhắn tin cho con mà sao con không trả lời?” “Thế ông nghĩ con sẽ ngốc đến mức giả vờ ngủ lại còn trả lời tin nhắn, chưa đánh đã khai á?” “…” Đúng là anh đã nghĩ như vậy. Lục Chúc Chúc bất mãn nói: “Ông quá coi thường chỉ số thông minh siêu việt của cháu gái, lại còn bị chính mình dọa sợ chết khiếp.” Lục Hoài Nhu: “Ông nói rồi, ông không có sợ! Cũng không bị dọa chết khiếp!” Bình luận nổ tung giữa đêm khuya – [Đã chụp lại màn hình làm bằng chứng.] [Ai đó sợ đến nỗi suýt thì nhảy lên giường người đối diện.] [Đàn ông sợ ma không có lỗi.] … Sáng sớm hôm sau, chị gái ở tổ đạo diễn báo với bọn họ rằng hôm nay sẽ có khách quý ghé thăm. Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng không để ý nhiều, chỉ có Lục Chúc Chúc là hào hứng, kéo chị đạo diễn: “Là ai vậy ạ? Em có biết người đó không? Là một bạn nhỏ bằng tuổi em sao?” Chị gái tổ đạo diễn giải thích: “Không phải người quen của Chúc Chúc đâu, là một ngôi sao nổi tiếng đó.” “Nhưng em không biết nhiều minh tinh lắm.” “Vậy coi như Chúc Chúc làm quen bạn mới thôi.” “Chị nói cũng đúng!” Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Đó là nam hay nữ vậy ạ, có đẹp bằng ông nội của em không?” “Là một anh rất trẻ, về phần ai đẹp hơn thì…” Chị ở tổ đạo diễn xấu hổ cười cười: “Không cùng độ tuổi nên không so sánh được.” “Vâng ạ, mỗi người đều có sự quyến rũ riêng, không nên so sánh với nhau.” Lục Chúc Chúc gật đầu: “Còn ở trong lòng em thì ông nội là đẹp nhất và tốt nhất trên đời này.” Lục Hoài Nhu cười sung sướng, khuôn mặt đầy vẻ tự hào. Anh không nghĩ tới Lục Chúc Chúc lại tiếp tục lải nhải: “Còn có anh Cảnh Tự, anh Dương Duệ, cả Trương Hổ nữa.” Lục Hoài Nhu: “?” Cho hỏi sao lại có cả tên khác chen vào đây thế? Lục Chúc Chúc ở trong sân chờ đợi cả một buổi sáng, cuối cùng vào buổi trưa thì vị khách quý thần bí đã tới nông trang của họ. Fans bắt đầu điên cuồng gửi bình luận – [Em trai! Em trai! Em trai!] [Phó Sanh! Mẹ đây sẽ cổ vũ con!] [Trời má, sao chương trình này lại mời được Phó Sanh tới vậy!] [Thứ cho tôi nói một câu, sao lại mời Phó Sanh tới vậy? Tên này không thể quay show giải trí, lẽ ra nên mời Phương Tầm tới mới phải, lượt tương tác với Chúc Chúc sẽ nhiều hơn.] [Tôi cũng thấy là show này nên mời Phương Tầm.] [Quả nhiên đúng là người được nâng đỡ, tội nghiệp Phương Tầm.] [Mấy người xéo đi.] [Fan của Phương Tầm cút đi đi, hãy nhìn xem đây là sân chơi của ai.] [Đúng là không có mắt nhìn.] … Phó Sanh mặc một chiếc áo hoodie sặc sỡ, rộng thùng thình, trên cổ đeo tai nghe, chiếc quần bó ôm sát lấy đôi chân dài của cậu ta, có lẽ chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đúng là khí chất thanh xuân rực rỡ. Lục Chúc Chúc trợn mắt, anh trai này có thần thái đỉnh quá! Làn da cậu ta rất trắng, môi hồng nhạt, trên người như tỏa ra hào quang xán lạn. Thế giới này còn ai đẹp hơn anh trai này không! Lục Hoài Nhu thấy trong lúc Phó Sanh kéo hành lý vào nhà, ánh mắt của Lục Chúc Chúc dán chặt lấy cậu ta. “Sao con háo sắc thế?” Anh nhích người chặn lại tầm mắt của Lục Chúc Chúc: “Chưa thấy ai đẹp trai à?” Lục Chúc Chúc nói: “Chưa… chưa thấy ai đẹp trai như anh ấy.” Lục Hoài Nhu khinh thường, nở nụ cười trào phòng nói: “Đúng là tuổi trẻ chưa hiểu sự đời.” Phó Sanh khá nổi, đứng nhất nhì trong lứa tiểu thịt tươi hiện nay, bọn họ là một nhóm, trong đó độ nổi của Phó Sanh cao hơn Phương Tầm nhiều. Bọn họ là một nhóm nhạc, chủ yếu là đánh giá nhan sắc chứ hát nhảy thì chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, cũng không có phim ảnh gì nổi bật nhưng cho dù vậy thì fan vẫn điên cuồng vì họ. Độ nổi thời nay, chỉ cần có khuôn mặt nổi bật thì sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Nhưng để duy trì danh tiếng thì sau này phải mang tác phẩm ra nói chuyện. Lục Tuyết Lăng nhiệt tình đi tới, cầm lấy hành lý trong tay Phó Sanh: “Đi đường xa vất vả rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.” Phó Sanh lễ phép cúi đầu chào: “Chào chị Cherlyn, chào tiền bối Lục, chào tiền bối Dương.” Cậu ta nhìn thấy Lục Chúc Chúc sau lưng Lục Hoài Nhu, không biết nên xưng hô thế nào. Lục Tuyết Lăng giới thiệu: “Đây là nhóc con nhà bọn chị, Lục Chúc Chúc, năm nay bảy tuổi.” Lục Chúc Chúc chạy tới kéo góc áo Lục Tuyết Lăng: “Người ta tám tuổi rồi.” “Xin chào em gái Chúc Chúc, anh là Phó Sanh, năm nay mười lăm tuổi, rất vui được làm quen với em.” “Anh Phó Sanh…” Lục Chúc Chúc dừng lại một chút: “Chào anh ạ, em cũng rất vui được làm quen với anh.” Phó Sanh làm quen với mọi người một lát thì hết chủ đề nói chuyện, cậu ta yên lặng kéo hành lý lên tầng hai, Dương Duệ đi lên giúp đỡ cũng bị cậu ta khéo léo từ chối. “Không cần phiền phức cho tiền bối đâu, tôi tự làm được rồi.” “Vậy cậu nhớ cẩn thận.” Sau cảnh đầu tiên, khu bình luận đã nồng nặc mùi thuốc súng – [Nhìn xem, tính cách của Phó Sanh không hợp mấy show giải trí này đâu.] [Không có năng khiếu diễn show.] [Cậu ta không hợp với đại gia đình này.] [Không hợp nhau nên không khí lại trở nên kì lạ rồi.] [Không biết tại sao tổ tiết mục lại mời cậu ta, quả nhiên là có tài nguyên đứng sau.] [Lầu trên ngậm mồm lại đi, em trai vừa mới tới nên không quen thân với mọi người, đúng phép tắc là được rồi.] [Có gì nói nấy thôi, nếu Phương Tầm ở đây thì sẽ không lạnh lùng vậy đâu.] [Em bé Phương Tầm nhà chúng tôi có EQ cao hơn đấy.] [Im miệng đi, đủ rồi đấy.] [Thật là muốn ói, đúng là mặt dày.] … Lục Chúc Chúc không để ý tới phong ba bão táp trên mạng, sau khi Phó Sanh lên tầng, cô bé lay lay cánh tay Lục Hoài Nhu: “Ông nội nhìn xem, anh trai này thật là thân thiện, con sẽ trở thành bạn tốt với anh ấy.” Lục Hoài Nhu đẩy tay Lục Chúc Chúc: “Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, cảm ơn.” Lục Tuyết Lăng cười hỏi Lục Chúc Chúc: “Anh Phó Sanh có đẹp bằng ông nội không?” Lục Chúc Chúc: “Ông nội già không thể so với người trẻ được!” “…” Bình luận – [Ai ai cũng đẹp trai hơn ông nội của cô bé.] [Lục Chúc Chúc quá can đảm luôn.] [Nếu là Phương Tầm ở đây thì Chúc Chúc sẽ thích lắm.] [Lầu trên tởm quá đi.] [Đừng cố tìm cảm giác tồn tại nữa.] [Buồn nôn.] … Lục Hoài Nhu không phục, lắc bím tóc của Lục Chúc Chúc: “Vậy anh Phó Sanh đẹp hay anh Cảnh Tự đẹp?” “Ơ…” Câu hỏi này làm Lục Chúc Chúc đơ ra một lúc. Bình luận – [Tuy không biết Cảnh Tự là ai nhưng ngửi thấy mùi đây là ánh trăng sáng của Chúc Chúc đó.] [Chúc Chúc trả lời đi, các chị đang hóng đây!] Lúc này, Cảnh Tự đặt bút đang làm bài xuống bàn, nhìn về phía màn hình phát sóng trực tiếp. Lục Chúc Chúc nhìn khuôn mặt đang cười xấu xa của Lục Hoài Nhu, lại nhìn màn hình, cô bé cảm thấy mình sắp toi mạng rồi. “Trong lòng con thì anh Cảnh Tự đẹp, còn anh Phó Sanh là người ngoài.” Cô bé xua tay, nói: “Không so sánh được.” Lục Tuyết Lăng bất mãn nói: “Có ai làm cháu gái như con không?” May mà Lục Chúc Chúc phản ứng nhanh, không thì sẽ bị fan của Phó Sanh chửi cho một trận. Lục Hoài Nhu vô cảm nhún vai: “Con bé đâu có giống cháu gái nhà người ta, nó là nữ vương Chúc Chúc rồi.” Lục Chúc Chúc chạy đi lấy điện thoại, quay người nhắn tin cho Cảnh Tự. “Anh có xem chương trình trực tiếp không?” Cảnh Tự: “Không, anh bận nhiều việc lắm.” Lục Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Em nghe lời anh lắm, không nhận bừa anh trai đâu [ngoan ngoãn.]” Cảnh Tự: “Ừ, em chỉ nhìn chằm chằm người ta thôi.” Lục Chúc Chúc: “…” Không phải anh bảo là anh bận cơ mà!!! Lục Chúc Chúc: “Không phải đâu, chủ quan hay khách quan gì thì anh Cảnh Tự đẹp nhất! [thấp thỏm.]” Cảnh Tự: [mỉm cười.] … Một lúc sau thì Phó Sanh dọn dẹp xong hành lý, đi xuống tầng. Những người khác đã đi làm việc riêng, Lục Chúc Chúc ngồi trên sô pha chờ cậu ta: “Anh Phó Sanh, ngồi đây đi.” Phó Sanh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô bé hỏi: “Bình thường mọi người hay làm gì?” “Giết gà, giết cá, giết thỏ.” Phó Sanh sợ hết cả hồn. Lục Chúc Chúc vội vàng giải thích: “Đấy là việc của ông nội em thôi, chúng ta chỉ cần đi hái rau và trái cây, anh đừng lo lắng.” “Ừm.” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì. “Đúng rồi đúng rồi, lát nữa Chu Hâm sẽ đưa em đi bắt cá chạch, anh có muốn đi không?” “Bắt cá chạch á?” “Đúng đấy! Cá chạch ngon lắm! Vậy em và anh Phó Sanh cùng đi nha.” “Được thôi.” Bình luận – [Lục Chúc Chúc rủ em trai Phó Sanh đi bắt cá chạch, tuyệt.] [Đẹp quá tôi chả dám nghĩ tới luôn.] [Tôi nghĩ cục cưng Phó Sanh sắp được Lục Chúc Chúc dạy hòa nhập với cuộc sống thôn quê rồi.] [Lục Hoài Nhu mau ra quản cháu gái!] … Sau khi ăn cơm trưa, Chu Hâm xách thùng nước đi vào chờ Lục Chúc Chúc. Lục Chúc Chúc kéo tay Phó Sanh ra ngoài: “Chu Hâm, đây là bạn mới của em, Phó Sanh! Phó Sanh, đây là bạn mới quen hôm qua của em, Chu Hâm!” Phó Sanh và Chu Hâm đồng thanh nói: “Em nhiều bạn mới thật đấy.” Lục Chúc Chúc cười: “Hai người rất ăn ý, xem ra chúng ta sẽ trở thành bộ ba thân thiết đó.” Phó Sanh xách thùng nước trên tay Chu Hâm: “Bắt cá chạch ở đâu?” “Để mình dẫn đường!” Chu Hâm đi phía trước: “Cái mương kia hơi nhỏ nhưng có rất nhiều cá.” “Uầy! Thích quá!” Sau giấc ngủ trưa, Lục Hoài Nhu thay một đôi giày khác rồi chuẩn bị cùng Lục Chúc Chúc đi bắt cá chạch: “Nhóc con, xuất phát thôi!” Lục Tuyết Lăng đang ngồi xích đu trong vườn thấy thế liền nói: “Con bé đi rồi, chờ đến lúc em ngủ dậy thì rau cũng héo mất.” Lục Hoài Nhu sợ hãi: “Nó đi với ai?” “Phó Sanh.” Lục Hoài Nhu: “Không đúng, hôm qua nó còn năn nỉ em nửa ngày trời… muốn em đưa nó đi bắt cá chạch, sao hôm nay lại đi với người khác rồi!” Lục Tuyết Lăng: “Chúc Chúc nói… bắt cá chạch là hoạt động dành cho thiếu niên, không thích hợp với người già.” Lục Hoài Nhu: “…” Anh bỗng có cảm giác bị người ta vứt bỏ. Chu Hâm coi bọn họ là bạn bè, dọc đường đi cậu ta đều nghe Lục Chúc Chúc thao thao bất tuyệt về những chuyện ở thú vị ở Bắc Thành, cũng làm cậu ta biết thêm không ít điều mới mẻ. Vì không muốn khiến bạn bè coi thường nên Chu Hâm đưa cả bọn tới cái mương nhỏ nhiều cá chạch nhất, chuẩn bị lội xuống cho bọn họ xem khả năng của bản thân. Mương nằm ở nơi chân núi cách nhà không xa, Lục Chúc Chúc chỉ cần ngẩng đầu là thấy căn nhà nhỏ của mình. Chu Hâm cởi giày, nhảy vào đống bùn đất trong mương: “Mình sẽ bắt thật nhiều cá chạch để buổi tối các cậu có một bữa no bụng!” “Mình nữa!” Lục Chúc Chúc vừa nói vừa nhanh chóng cởi giày. Phó Sanh vội vàng kéo cô bé lại: “Đừng đi, bùn đất bẩn lắm.” Đôi mày của Lục Chúc Chúc nhíu lại, cô bé nhìn Chu Hâm đang sờ tay xuống lớp bùn bắt cá chạch cho bọn họ. “Rất vui mà.” “Chúng ta ở đây nhìn là được.” Phó Sanh là người lớn nhất ở đây nên phải lãnh trách nhiệm trông coi Lục Chúc Chúc: “Quần áo và giày bẩn sẽ rất khó giặt, với lại bùn đất trơn thế này sẽ bị ngã đấy.” Lục Chúc Chúc thở dài, ngước mắt vẻ ngưỡng mộ nhìn Chu Hâm. Lúc này, fan và antifan ở khu bình luận lại bắt đầu cấu xé nhau – [Sợ bẩn thì đừng tới thôn quê nữa.] [Tôi đã nói rồi mà, Phó Sanh không hợp với show giải trí đâu, không hòa nhập được gì cả.] [Đúng là mất hứng.] [Sao mấy lầu phía trên cứ chực chờ nói xấu người khác vậy, Phó Sanh lo lắng như vậy là có lý mà.] [Đáng cuộc một bao que cay, nếu Phương Tầm ở đây sẽ đi cùng Lục Chúc Chúc xuống bắt cá chạch.] [Tính cách của Phương Tầm rất hợp với show thế này.] [Cùng một nhóm nhưng lại chênh lệch lớn là thế này đấy.] [Đạo diễn! Kì mời khách quý tiếp theo hãy mời Phương Tầm tới đi, cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của Lục Chúc Chúc!] … Chu Hâm nhìn Lục Chúc Chúc và Phó Sanh đứng bên bờ ruộng, nói: “Các cậu không xuống bắt cá à?” Lục Chúc Chúc không chịu nổi liền cởi giày tất rồi xông lên: “Tới đây!” “Chúc Chúc!” Cô bé ngước đôi mắt cầu xin nhìn Phó Sanh: “Em chỉ muốn chơi một lúc thôi.” Phó Sanh không thể chịu nổi khi thấy cô bé làm nũng, nhưng cũng lo lắng không an toàn nên đành nói: “Anh xuống với em.” “Tuyệt quá!” Phó Sanh cởi giày, đi cùng Lục Chúc Chúc tới mương, suốt dọc đường đều nắm tay để cô bé khỏi bị bùn đất làm trượt ngã. Lục Chúc Chúc cúi người, học theo Chu Hâm sờ soạng trong bùn đất nhưng hồi lâu vẫn không bắt được con cá nào. Chu Hâm muốn cho Lục Chúc Chúc trải nghiệm thử nên bắt một con cá chạch béo rồi đưa cho cô bé: “Này! Ném vào thùng đi!” Lục Chúc Chúc vui vẻ vươn tay ra, nhưng cô bé lại không nghĩ thân cá chạch lại trơn như vậy, vừa bắt lấy đã bị tuột khỏi tay, rơi xuống bùn đất. “Ôi! Rớt mất rồi.” Chu Hâm nói: “Chúng nó nhanh lắm, phải nắm chặt vào.” “Tiếc quá.” “Không sao, vẫn còn nhiều lắm.” Phó Sanh cũng bắt chước Chu Hâm, đưa tay vào trong bùn sờ soạng một lúc lâu. Ở dưới bùn nhão dường như không có cảm giác, cậu rút mạnh tay ra, trên tay là một con cá chạch. Lục Chúc Chúc vỗ tay: “Oa! Anh Phó Sanh rất giỏi đó, vừa mới vậy mà đã học được rồi.” Phó Sanh cười: “Nơi này rất nhiều cá, không khó bắt đâu.” “Nhưng em không bắt được.” “Để anh bắt cùng em, cứ đi theo anh, đừng chạy lung tung.” “Vâng!” Phó Sanh nắm tay Lục Chúc Chúc, đi sâu hơn vào trong mương bắt đầu bắt cá, Lục Chúc Chúc rất nghe lời, luôn đi theo cậu. Thời gian trôi rất nhanh, khi hoàng hôn buông xuống thì cả ba đã thu hoạch vô kể, bắt được một thùng cá chạch to. Nhưng ba người cũng biến thành tượng đất, cả người dính đầy bùn. Chu Hâm liền dẫn Lục Chúc Chúc và Phó Sanh tới dòng suối nhỏ để rửa chân. Nước trong suối vừa trong vừa mát, Lục Chúc Chúc duỗi chân xuống để nước suối rửa sạch bùn đất bám trên chân. Phó Sanh cũng đứng ở đó, giống hệt như anh trai chăm sóc em gái mà vốc nước lên cho Lục Chúc Chúc rửa sạch tay. [Phó Sanh của chúng ta ấm áp quá.] [Đúng vậy, cả đoạn đường đều chăm sóc em gái nhỏ, rất đáng yêu.] [Đàn ông ấm áp rất hấp dẫn đó.] [Trời má, fan của Phương Tầm mau cút đi.] [Đây là sân nhà của Phó Sanh, đừng lôi minh tinh khác vào nữa.] [Đúng là muốn bức bổn cô nương khẩu nghiệp đây mà.] Trên đường trở về, Lục Chúc Chúc lấy điện thoại ra chụp ảnh phong cảnh đồng quê, tranh thủ hỏi Phó Sanh: “Phương Tầm là ai vậy?” Phó Sanh hơi sợ hãi, Lục Chúc Chúc huơ huơ điện thoại trên tay, cô bé đang truy cập vào phần bình luận trực tiếp của show: “Bọn họ nhắc tới cái tên này rất nhiều lần.” “Phương Tầm là đồng đội của anh, bọn anh là một nhóm.” Phó Sanh giải thích: “Những người đó kì vọng rất nhiều ở anh nên họ rất hay so sánh.” Lục Chúc Chúc khó hiểu: “Vì cậu ấy hát nhảy giỏi hơn anh à?” Phó Sanh cũng rất kiêu ngạo: “Không, anh không cảm thấy anh kém cậu ấy về mặt nào cả.” “Thế thì tại sao?” “Chắc là vì tính cách của cậu ấy cởi mở hơn anh.” Phó Sanh suy nghĩ: “Cậu ấy luôn biết cách làm sôi động bầu không khí, phù hợp với những show giải trí kiểu này. Về mặt này thì anh thừa nhận kém cậu ấy.” Lục Chúc Chúc nhìn ra được rằng Phó Sanh đang hơi buồn nên cô bé kéo tay cậu vẻ an ủi: “Mỗi người đều có sở trường riêng, anh đừng tự so sánh bản thân với người khác.” “Nhưng người khác luôn so sánh bọn anh, một nhóm cùng debut nên không thể tránh khỏi.” Đối mặt với Lục Chúc Chúc ngây thơ, áp lực bị đè nén của Phó Sanh bùng lên: “Anh luôn cố gắng hết mình, hát nhảy đều giỏi hơn cậu ấy, nhưng người khác vẫn luôn cho rằng anh kém cỏi! Vòng luẩn quẩn này không phải là cứ cố gắng thì sẽ thành công, duyên qua đường của người khác không phải cứ nỗ lực là sẽ có được.” Lục Chúc Chúc thấy Phó Sanh đang không chịu được nữa liền lặng lẽ nắm tay cậu dưới lớp áo: “Nhưng anh là chính anh mà, nếu anh tự thay đổi bản thân thì sẽ có thêm nhiều người thích anh, nhưng anh đã không còn là chính bản thân nữa rồi.” Phó Sanh nhìn cô bé, tựa như đang suy nghĩ lời cô bé vừa nói. “Đừng phải suy nghĩ quá nhiều.” Lục Chúc Chúc nhón chân vỗ vai Phó Sanh: “Ông nội của em nói, muốn thành danh trong giới giải trí rất dễ nhưng muốn bảo vệ danh tiếng thì phải nhờ vào thực lực! Vậy nên nỗ lực sẽ đạt được thành quả, không hề uổng phí!” Phó Sanh giật mình bừng tỉnh: “Anh… hiểu rồi! Chúc Chúc, cảm ơn em! Anh sẽ không buồn vì mấy chuyện này nữa, cố gắng cải thiện kĩ thuật diễn, tập hát nhảy, đây mới là quan trọng nhất!” “Đúng rồi!” Lục Chúc Chúc buồn bã nói: “Anh trai quay phim đi trước rồi, nếu để fan của anh nghe được những câu này thì sẽ càng thích anh hơn.” “Không cần để cho người khác nghe thấy, anh chỉ muốn là chính mình thôi.” Lục Chúc Chúc nhoẻn cười: “Anh học rất nhanh đó nha!” Phó Sanh cũng cười: “Cô giáo Chúc Chúc thật giỏi.” Buổi tối về nhà, Lục Hoài Nhu nhìn quần áo và giày tất của Lục Chúc Chúc lấm lem, ngay cả tóc cũng rối bù xù thì tức suýt hộc máu mà chết — “Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây sự, ở nhà thì đào giun, xuống mương thì bắt cá, nếu cho con thuyền vũ trụ thì có lên sao Hỏa đào quặng luôn không?” Lục Chúc Chúc thấy Lục Hoài Nhu hùng hổ đi tới, sợ hãi trốn sau lưng Phó Sanh. “Anh Phó Sanh cứu em!” Phó Sanh nghĩ mình phải bảo vệ cô bé liền đứng chắn phía trước: “Tiền bối Lục, là tại em rủ Chúc Chúc đi bắt cá chạch, là lỗi của em.” Lục Hoài Nhu nhìn cậu ta, hỏi vặn lại: “Mới có một ngày mà đã nói giúp cho nhau, quan hệ cũng thân thiết nhỉ?” Phó Sanh chắn trước người Lục Chúc Chúc: “Cô bé nhỏ tuổi hơn em, em coi cô bé là em gái.” Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Cả thế giới này đều muốn nhận nó làm em gái, nhưng nó chỉ có một anh trai thôi, cậu tới muộn rồi.”.