Hai tuần sau, tập hai của chương trình bắt đầu ghi hình. Chủ đề của tập hai là — cuộc sống điền viên tươi đẹp. Ý nghĩa như tên, Lục Chúc Chúc và Lục Hoài Nhu phải đến nông thôn để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Mặc dù tổ đạo diễn cứ ba hoa chích chòe rằng cuộc sống ở nông thôn “hái cúc bên giậu Đông, thư thái thấy núi Nam”, hàng ngày hái rau, pha trà, thư thái dễ chịu. Nhưng Lục Hoài Nhu cho rằng sẽ không đơn giản như vậy, tổ tiết mục sẽ không buông tha anh dễ dàng vậy đâu, ghi hình lần này chắc chắn sẽ là một “kế hoạch biến hình” gian khổ nhằm vào anh. Sáng sớm, ba chiếc xe việt dã của tổ tiết mục dừng trước cổng nhà họ Lục. Lục Chúc Chúc đẩy cổng ra, háo hức chạy tới, ân cần chào hỏi các anh chị trong tổ tiết mục. Lục Hoài Nhu cầm vali du lịch nhỏ màu vàng của Lục Chúc Chúc, thong thả ra khỏi nhà. Đập vào mắt là Dương Kéo đang đứng cạnh cửa xe. Hôm nay Dương Kéo mặc một chiếc áo len sáng màu và quần jogger, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, dựa vào xe như người mẫu xe hơi, mỉm cười với Lục Hoài Nhu thay cho lời chào hỏi. Lục Hoài Nhu hừ lạnh một cái. Lục Chúc Chúc ló đầu ra từ sau lưng anh, cười chào: “Chào buổi sáng ông dượng!” Anh ấy giơ tay lên chào Lục Chúc Chúc: “Tiểu Chúc! Chào buổi sáng.” Lục Chúc Chúc lượn quanh Dương Kéo một vòng: “Ồ quao, nay ông dượng đẹp trai ghê nha!” Ánh nắng chiếu lên người anh, khiến làn da càng trắng không tì vết. Anh có một đôi mắt vô cùng đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi dài hơi người bình thường nhiều, lúc nghiêm túc trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên, vừa ngoan ngoãn ( “Nãi” trong “tiểu nãi cẩu” – chó săn nhỏ) lại vừa láu lỉnh. “Có ngày nào ông dượng không đẹp trai đâu.” “A~ xấu hổ xấu hổ.” Lục Hoài Nhu không hài lòng vỗ vỗ lên gáy cô nhóc: “Ông dượng gì mà ông dượng! Ai là ông dượng của con vậy cứ gọi linh tinh, gọi anh!” “Nếu như gọi là anh, chẳng phải sẽ thấp hơn ông nội hai vai vế lận sao?” Lục Chúc Chúc che đầu lẩm bẩm: “Ông nội chiếm tiện nghi người ta.” Dương Kéo nói: “Chúc Chúc là fan nhỏ của anh mà, gọi là anh cũng được, không liên quan đến vai vế, trông anh lại càng trẻ hơn. Tiền bối Lục, anh nói có đúng không?” Lục Hoài Nhu vừa thấy Dương Kéo nói vậy thì bắt đầu nổi quạo, luận “trà ngôn trà ngữ” [1], anh tuyệt đối là ông tổ của việc khiến người ta tức chết. [1] Ngôn ngữ mạng TQ, dùng để chỉ những lời nói chua ngoa, giấu giếm, thích giả vờ ngây thơ. (Theo Baidu) “Tôi thấy cái người già khụ như cậu…” “Ông nội!” Lục Chúc Chúc tức giận nhéo nhéo anh: “Ông còn nói bậy bạ con sẽ không thèm để ý ông nữa!” Lục Hoài Nhu bó tay với Lục Chúc Chúc, chỉ đành nuốt cục tức xuống. Số lượng người xem livestream hôm nay gấp đôi tập một, có rất nhiều xem vì chuyện của Lục Tuyết Lăng và Dương Kéo, dù sao đây cũng là chương trình tạp kỹ đầu tiên sau khi bọn họ quan tuyên — [Chị Tuyết Lăng đâu rồi, mau cho tui xem họ cùng chung khung hình đi!] [Tui đến để kiếm đường ăn, có không có không] [Mong chờ bọn họ cùng chung khung hình.] Lục Tuyết Lăng xách vali ra, Dương Kéo vội vàng tiến lên nhận lấy vali của cô: “Chị lên xe trước đi, còn lại cứ để anh lo.” “Vali có hơi nặng, em mang theo nhiều đồ lắm.” “Chị không tin anh sao.” Dương Kéo chỉ cần dùng một tay đã có thể cất vali của cô vào cốp xe. “Được rồi, A Kéo.” “Anh luôn tập gym, khỏe lắm.” Lục Tuyết Lăng cười, không nói gì. [Ca ca à, em nghi ngờ anh đang ám chỉ gì đó nha.] [Tui cũng dzị…] [Đến đây kiếm đường ăn, không ngờ tự nhiên lên xe?] [Người ta trò chuyện bình thường hoi mà, các chế cứ đen tối.] [Ế quá lâu, nhìn gì cũng giống xe, còn chữa được hông?] ….. Chuyến đi lần này là đến sâu trong núi, hành trình khá xa, sau đó bọn họ được đón bằng một chiếc RV [2]. [2] Nguyên văn là “房车”: Recreational Vehicle Ban đầu, Lục Chúc Chúc ngồi giữa Lục Tuyết Lăng và Dương Kéo, Lục Hoài Nhu ngồi một mình gần cửa sổ. Cô nhóc ngồi được hơn mười phút, cảm thấy không thích hợp cho lắm, vì thế đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lục Hoài Nhu, còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Dương Kéo. Dương Kéo nhận được tín hiệu của cô nhóc, mỉm cười cám ơn, tự nhiên ngồi sát vào Lục Tuyết Lăng, lấy một viên kẹo không đường ra — “Chị ăn kẹo không?” “Không ăn, cám ơn.” “Đừng khách sáo.” Dương Kéo lại lấy một quả quýt trong túi ra, bóc vỏ quýt. Ống kính quay cận cảnh bàn tay anh, mu bàn tay trắng nõn mịn màng, khớp xương thon dài. Anh đưa quả quýt đã được bóc vỏ đến bên miệng Lục Tuyết Lăng, nói bằng chất giọng làm nũng: “Chị Lục, ăn quýt nè…” Làn đạn bắt đầu spam điên cuồng — [A a a a! Ca ca, em nè!] [Chị Lục khum ăn, xin hãy cho em!!!] [Trời ơi đáng yêu xỉu up xỉu down! Làm nũng đỉnh thiệt!!!] [Hình như Dương Kéo tui quen là hàng pha kè rồi mấy chị ơi!] [Tui vốn tưởng ca ca lạnh lùng, không ngờ lại ngoan như vại á!] Lục Tuyết Lăng biết tính cách Dương Kéo chính là kiểu chó săn nhỏ, lúc mới quen biết, suốt ngày lẽo đẽo theo sau cô, gọi chị dài chị ngắn, skill làm nũng đã lên level đỉnh cao rồi. Lục Tuyết Lăng cắn một múi quýt trên tay anh. Dương Kéo mỉm cười, cong mắt nhìn cô. [Trời quơi, ánh mắt này thâm tình quá thể.] [Cực kỳ giống ánh mắt bạn trai tui lúc nhìn tui.] [Lầu trên ei, hôm nay mọi người cùng làm cẩu độc thân, sao chế lại có bạn trai ở đây?] ….. Mặt Lục Hoài Nhu như bị kim châm, lạnh mặt đeo kính râm lên. Lục Chúc Chúc cũng đeo kính râm theo, hai ôm con khoanh tay ngồi xếp hàng, đến cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc. [Phải tạm dừng để cap màn hình.] [Đáng yêu xỉu!] [Hôm nay chúng ta đều là cẩu.jpg] [Ôm ôm cục cưng, cục cưng à anh còn có Tiểu Chúc Chúc mà.] ….. Buổi chiều, đoàn xe rời khỏi quốc lộ, tiến vào con đường nhỏ ở nông thôn vùng núi. Lục Chúc Chúc đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ dán lên cửa kính, tò mò nhìn phong cảnh điền viên bên ngoài, thỉnh thoảng lại ồ lên đầy ngạc nhiên — Lục Hoài Nhu: “Xin con đừng có thể hiện bộ mặt chưa trải sự đời như vậy, cám ơn.” Lục Chúc Chúc nói rất chi là hùng hồn: “Người ta vốn chưa trải sự đời mà, không cần cám ơn.” Lục Hoài Nhu vỗ vỗ đầu cô nhóc. Đúng lúc ấy, đoàn xe dừng lại. Lục Chúc Chúc đứng dậy xem thử, phát hiện ven đường có một người nông dân đang vội vàng lùa cừu qua đường, kết quả đàn cừu cứ đứng giữa đường không chịu đi. “Ông nội, mau mau, mau chụp ảnh cho con với, con phải chia sẻ cho Lâm Tể xem!” Lục Chúc Chúc đi giày nhỏ của mình vào, muốn xuống xe xem đàn cừu. Lục Hoài Nhu lấy di động ra, uể oải chụp vài tấm ảnh cho cô bé. Chú cừu trắng tinh kêu “be be”, có mấy con nằm nhoài ra đường, như cố tình không cho bọn họ đi qua. Đạo diễn Bối xuống xe đàm phán với người nông dân: “Bác ơi, chúng con đang vội đi, bác có thể lùa đàn cừu đi được không ạ?” Bác chăn cừu lề mề nhả khói thuốc, trông không có ý tốt. Lục Chúc Chúc thấy một con cầy đang diễu võ dương oai đứng trên vai ông bác kia là biết chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng cho qua. “Đàn cừu này cứ nằm trên đất không chịu đi, tôi đây cũng hết cách, chắc chúng nó đói rồi, mà tôi lại không có tiền mua thức ăn cho chúng.” Đạo diễn Bối nghe hiểu ý ông ta, ông bác này đang đòi tiền bọn họ đây mà. Lo trên xe vẫn còn vài nghệ sĩ, không tiện nảy sinh mâu thuẫn với ông ta ở đây, đạo diễn Bối chuẩn bị bỏ tiền túi ra. Lục Hoài Nhu là kiểu người thà chết trong còn hơn sống đục, lạnh lùng nói: “Trên đời này không có loại súc sinh nào cứ nằm trên đất không chịu đi, chỉ có kẻ vô lại thích la lối om sòm trên đất thôi.” “Ơ! Cái cậu kia nói chuyện kiểu gì thế!” “Tôi cứ thích nói chuyện như vậy đấy, không phục thì gọi trưởng làng đến, xem số tiền cho đàn cừu này ăn có nên để chúng tôi trả không.” Ông bác kia thấy thái độ kiên quyết của Lục Hoài Nhu, vì thế bất chấp nói: “Dù sao những con cừu này tôi không gọi chúng đi được, các người tự nghĩ cách đuổi bọn nó đi được thì đi.” Lục Hoài Nhu xắn tay áo lên muốn cãi nhau với ông ta, Lục Chúc Chúc kéo anh lại: “Người lớn không chịu nói lý, chúng ta có thể bàn bạc với đàn cừu được mà, bảo chúng nó nhường đường cho chúng ta.” “con muốn bàn bạc với chúng nó kiểu gì?” Lục Chúc Chúc hai tay chống nạnh, kêu “be be” gọi đàn cừu đến. “…..” Cô nhóc kéo anh lại: “Ông nội, mau làm cùng con nào, càng đông kêu càng to!” Lục Hoài Nhu liếc mắt khinh thường: “Tỉnh lại đi, quỷ ngây thơ.” Trước đó anh từng bị cô nhóc lừa kêu tiếng mèo, sau đó video này được cộng đồng mạng cắt nối chỉnh sửa thành một gói biểu cảm. Anh sẽ không bao giờ tin cô nhóc này nữa. “Be be be be be.” “Be be be be be be be be.” Lục Chúc Chúc cố gắng khơi thông với đàn cừu. Lúc này, Dương Kéo cũng xuống xe, cùng Lục Chúc Chúc kêu “be be” gọi chúng đến. Lục Hoài Nhu: “Không cần cậu!” Dương Kéo cười với anh: “Be ~~~” “Cmn.” Mấy nhân viên trong tổ tiết mục mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đành học tiếng cừu kêu — “Be be be be.” “Be be be.” Làn đạn chạy qua — [Đây là chương trình tạp kỹ lạ lùng nhất mà tôi từng xem.] [Tổ tiết mục đang dần bị “Chúc” hóa…] [Lục Hoài Nhu gắng lên!] Ông bác kia chưa bao giờ gặp đám người nào nhàm chán như vậy, đằng sau lại thêm mấy chiếc xe bị chặn đường, ông ta sợ mọi chuyện rắc rối hơn, đành phải vội vã kêu đàn cừu rời đi. Xe lại nổ máy xuất phát, Lục Chúc Chúc đập tay với Dương Kéo: “Thành công, đàn cừu hiểu lời của chúng ta!” Dương Kéo nói với vẻ kinh ngạc: “Lục Tiểu Chúc, em giỏi thật đó! Có thể giao tiếp với động vật luôn!” Lục Chúc Chúc ưỡn ngực, kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên rồi!” “Mau dạy anh làm kiểu gì đi, anh cũng muốn nói chuyện với mấy động vật nhỏ.” Lục Chúc Chúc: “Thấy mèo con, anh cứ kêu meo meo, gặp chó con, anh phải kêu gâu gâu, cứ thế bọn chúng có thể hiểu được lời anh.” “Wow, học được rồi, em giỏi quá nha.” “Hì hì.” Lục Chúc Chúc thấy anh hứng thú với việc này, ngồi xuống bên cạnh Dương Kéo: “Em dạy anh trò chuyện với những động vật nhỏ khác nha.” “Được nha.” Lục Hoài Nhu xoa khóe mắt, một mình khó chịu. [Ca ca, ngoan ngoãn học Dương Kéo xem làm thế nào để dỗ trẻ nhỏ đi!] [Còn cứ vậy nữa, Dương Kéo lại nhặt được một đứa con gái đó anh có tin khum!] [Không có bạn trai như tui, nhưng ngày nào cũng đi xem idol nhà mình làm ông nội như thế nào.] ….. Đoàn xe nhanh chóng dừng trước cổng một tứ hợp viện ở nông thôn. Căn tứ hợp viện dựa lưng vào sườn núi, nhìn ra xa là khung cảnh ruộng bậc thang xanh mướt, viện này nằm trên một thửa ruộng dốc, xung quanh không có nhà nào khác, loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa ở triền núi đối diện, chắc là của một gia đình nào đó gần đây nhất. Trong viện đã được thu dọn sạch sẽ, phòng ở cũng không phải kiểu nhà tranh vách nứa lạc hậu như trong tưởng tượng của Lục Hoài Nhu mà là một căn nhà có hai tầng. Lục Hoài Nhu – người đã sẵn sàng cho cuộc sống “kế hoạch biến hình” – khá là hài lòng với điều kiện chỗ ở hiện tại. Lục Chúc Chúc phấn khởi chạy vào viện, đẩy cửa phòng nhà mới ra, một phong thư màu gỗ rơi xuống mặt đất. Lục Chúc Chúc nhặt phong thư lên, huơ huơ với Lục Hoài Nhu: “Ông nội! con phát hiện ra một phong thư!” Lục Hoài Nhu miễn cưỡng đi đến, mở phong thư ra, đọc lên — “Khách trọ thân ái, từ xa đến đây vất vả cho mọi người rồi, chào mừng đến với căn nhà nhỏ ở nông thôn. Để giúp các bạn có một cuộc sống tốt đẹp hơn tại đây, nơi này có một vài mẹo nhỏ: Thứ nhất, trong bếp không có sẵn nguyên liệu nấu ăn, trong vườn có rau dưa, sau nhà có vườn cây ăn quả, trong nhà cũng nuôi gà và vịt, ao có tôm cá, tất cả đều cần mọi người tự làm tự hưởng.” Nghe đến đó, Lục Chúc Chúc phấn khởi nói: “Chỗ này cũng lớn ha!” Cô bé không thích bắt tôm cá thì trèo cây hái quả cũng được! “Thứ hai, phòng trong nhà có rất nhiều, các bạn có thể chọn tùy thích, nhưng nhớ phải giữ gìn vệ sinh.” Lục Chúc Chúc: “Quét dọn vệ sinh hoàn toàn không có vấn đề gì, giao cho ông nội con hết!” “con sắp xếp cũng rõ ràng hợp lý phết nhỉ.” “Hi hì.” Lục Hoài Nhu tiếp tục đọc: “Thứ ba, mặc dù phòng có thể chọn, nhưng tôi cần phải nhắc nhở mọi người, cố gắng đừng để một người một phòng, bởi vì đêm khuya trong nhà thường xuyên nghe thấy những tiếng bước chân kỳ quái, buổi tối nhất định phải đi cùng ai đó.” Lục Hoài Nhu: ….. Anh chỉ vào ống kính, gắt gỏng: “Show này của các anh không dọa người là không quay được đúng không!” Ống kính camera lắc lắc với vẻ vô tội. Trên làn đạn, nhóm fan điên cuồng spam — [Ai bảo anh nhát gan.] [Không dọa người khác chỉ dọa anh thôi.] [Ca ca có xíu tiền đồ tí được khum ạ? Xem con gái nhà mình đi, bình tĩnh vậy cơ mà!] ….. Lúc chia phòng, tất nhiên Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc ở một phòng. Đương nhiên Lục Hoài Nhu biết tỏng ý đồ của tổ tiết mục, muốn để anh và Dương Kéo chung phòng đây mà, vì hiệu quả chương trình, cho nên cố ý tạo một câu chuyện quỷ quái để hù dọa anh. Với cái tính cách kỳ cục của Lục Hoài Nhu, sao có thể để tổ tiết mục thực hiện được ý đồ, bởi vậy kiên quyết chọn phòng đơn, hơn nữa cách càng xa Dương Kéo càng tốt. Vì chủ để chính chương trình lần này là cuộc sống tốt đẹp khi trở về nông thôn cho nên mấy hôm nay ở trong ngôi nhà nhỏ này, bọn họ đều phải tự lực cánh sinh. Vấn đề cơm chiều chính là vấn đề cần giải quyết trước mắt. Ở cạnh hàng rào nuôi gia súc sau viện, hai chị em Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng nhìn đàn gà đầy sân, mắt to trừng mắt nhỏ. Lục Hoài Nhu quay đầu hỏi tổ đạo diễn: “Đừng bảo các anh định để chúng tôi tự tay làm thịt gà nhé!” Tổ đạo diễn: “Chúng tôi là chương trình tạp kỹ có tâm, đã nói tự lực cánh sinh thì sẽ không có ai giúp mọi người cả.” Lục Hoài Nhu có chút không nói nên lời: “Có nhầm không vậy!” Về việc rốt cuộc ai sẽ là người làm thịt gà, quả thật đã trở thành một vấn đề lớn. Lục Hoài Nhu nhìn Lục Tuyết Lăng bên cạnh, Lục Tuyết Lăng hung dữ nói: “Nhìn chị làm gì, em muốn chị gái mảnh mai yếu đuối của mình làm ra chuyện hung bạo như vậy à!” “…..” Lúc ở nhà đuổi em đánh em như gì, sao không thấy chị mảnh mai yếu đuối vậy? Anh lại đưa mắt nhìn Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc đang kiễng chân đứng bên ngoài hàng rào: “Người ta chỉ là trẻ con thôi.” “Dương Kéo đâu!” Lục Hoài Nhu gào lên: “Tên nhóc kia đang làm gì vậy?” Lục Tuyết Lăng: “Anh ấy đang thu dọn phòng bếp.” “Giờ này thu dọn bếp cái gì, em thấy cậu ta tìm cớ chuồn đi thì có.” “Lục Hoài Nhu, chị nói này em có thể tiến bộ hơn được không hả, chỉ là làm thịt gà thôi mà! Đừng bảo em không phải đàn ông nha!” “Ai bảo em không phải đàn ông!” “Thế em đi đi!” “Đi thì đi!” Lục Hoài Nhu mở cửa hàng rào ra, đi vào trong chuồng gà: “Chỉ là làm giết gà thôi mà, lúc tôi quay phim, người còn từng “giết” rồi huống chi là gà.” Lục Chúc Chúc tặng cho Lục Tuyết Lăng một like, quả nhiên không ai hiểu em bằng chị. Kế khích tướng dù cũ nhưng vẫn dùng được. Lục Hoài Nhu lùa gà chạy khắp sân, lông gà bay đầy trời, vất vả mãi mới bắt được một con gà mái già chạy chậm: “Làm thịt gà kiểu gì vậy?” Anh hoàn toàn không biết làm thịt gà thế nào. “Ông nội đừng gấp, con lên mạng search giúp ông!” Lục Chúc Chúc tích cực lấy di động của mình ra, lên mạng search cách làm thịt gà giúp Lục Hoài Nhu. Con gà mái già kia đang vỗ cánh muốn thoát khỏi “ma trảo”, Lục Hoài Nhu túm một bên cánh của nó, tranh tài với nó, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu: “Con bé kia, còn chưa search ra à?” Lục Chúc Chúc: “Đợt chút, sắp xong rồi.” Lục Hoài Nhu không tin cô bé, thả gà ra, giành lấy di động, nhìn thấy nội dung mà cô bé đang tìm kiếm là — “Cầu giúp đỡ, siêu sao phải làm thịt gà kiểu gì?” “Làm thịt gà kiểu gì để gà không đau?” “Gà có biết đau không?” ….. Câu hỏi cuối cùng cách xa vấn đề mấy ngàn dặm, Lục Hoài Nhu tức giận trừng mắt nhìn cô nhóc — “Con có thể search nội dung bình thường được không!” Lục Chúc Chúc ngây thơ chớp chớp mắt: “Người ta cũng đâu có làm thịt gà bao giờ, đâu có biết đâu ạ.” Cuối cùng Lục Hoài Nhu cũng học được cách làm thịt gà trên internet, lau cổ gà, cắt tiết, sau đó thả vào nước sôi, vặt lông, dùng lửa đốt… Mất sức chín trâu hai hổ mới có thể làm sạch con gà này. Để cháu gái bữa nào cũng được ăn thịt, anh cũng đủ liều mạng. Lục Chúc Chúc bê ghế nhỏ ra sân nhìn anh làm thịt gà, lòng thương cảm không ngừng trào dâng: “Gà nhỏ đáng thương quá đi.” “Ông nội, mấy con gà nhỏ to to còn lại, chúng ta có thể phóng sinh bọn chúng được không ạ?” Lục Hoài Nhu thấy mắt cô bé đỏ hoe, không đành lòng nói: “Những con gà này, nuôi để cho người ta làm thịt mà.” “Tại sao con người phải tàn nhẫn vậy ạ.” Lục Hoài Nhu an ủi, xem ra bạn nhỏ nhà chúng ta thật là thiện lương, biết quan tâm, đây là chuyện tốt. Vì không muốn bạn nhỏ buồn, Lục Hoài Nhu thầm quyết định, mấy ngày nữa sẽ không làm thịt gà, cùng lắm thì ăn chay, anh tuyệt đối không thể để cô nhóc nhà mình có bóng ma tâm lý được. “Chúc Chúc, mấy con gà kia, hôm sau chúng ta thả chúng nó đi nhé.” “Dạ!” Nhưng mà, Lục Hoài Nhu không nghĩ tới, nửa tiếng sau, Lục – biết quan tâm – Chúc Chúc, nếm thử món gà cay thơm lừng Dương Kéo làm, vui như được mùa. “A a a! Món này ngon quá đi!” “Ông nội, gà trong sân có đủ cho chúng ta ăn mấy ngày nay không ạ?” “Không sao, anh thấy sau viện còn nuôi thỏ trắng nhỏ, anh Dương Kéo của em sẽ làm món thịt thỏ chiên [3] cho em được không, mai chúng ta làm thịt thỏ đi!”.