Cháu đích tôn

Chương 114

Lâm Duyệt ở trong nhà thì thoải mái, cơ thể cùng dần dần khôi phục lại trạng thái trước kia, nhưng lúc này, Tề Nhiễm trong cung thì lại không ngồi yên được nữa. Từ khi y quen biết Lâm Duyệt, quan hệ vẫn còn là quân thần thì đã thường xuyên ban ngày không gặp tối đến thấy mặt, đến sau này khi quan hệ giữa hai người có tiến triển mang tính đột phá thì ngày không thấy mặt, mà tối cũng không thể gặp nhau nữa rồi. Tỉnh cảnh mười mấy ngày không thể gặp mặt khiến cho Tề Nhiễm có hơi khó chấp nhận, đặc biệt là lúc này y đang ở trong giai đoạn chột dạ, cứ luôn nghĩ rằng Lâm Duyệt không gặp mình trong thời gian dài là vì hắn vẫn còn đang giận. Tề Nhiễm tất nhiên cũng biết Lâm Duyệt không nhỏ mọn đến vậy, nhưng không thể nào khống chế suy nghĩ của mình được. Tề Nhiễm vẫn luôn muốn gặp Lâm Duyệt, ý định này đã lên đến đỉnh điểm khi nghe tin Lâm Duyệt gặp mặt Việt Tú. Tề Nhiễm đi lòng vòng trong Đông cung, đến khi trời tối, trong cung bắt đầu thắp đèn thì bỏ lại Cát Tường, một mình lén lút ra ngoài. Tề Nhiễm cũng có thể ra khỏi cung một cách quang minh chính đại, bây giờ trên triều đình, trong cung ngoài cung đều không còn ai dám không nể mặt y nữa. Nhưng Tề Nhiễm không muốn gây thêm phiền toái cho Lâm Duyệt, nếu việc nửa đêm canh ba đi gặp riêng thần tử mà truyền ra ngoài thì vẫn không tốt cho Lâm Duyệt. Y không muốn những người trên triều kia có ý kiến với Lâm Duyệt, cũng không muốn để hắn phải gánh vác những lời đồn đãi vô cớ. Tề Nhiễm đến phủ của Lâm Duyệt bằng tốc độ nhanh nhất, người ở đây lại đa số không quen biết Tề Nhiễm, y cũng không nói ra thân phận của mình, y còn nhớ Lâm Duyệt có một nha hoàn tên gọi Bán Hạ, bèn bảo người gác cổng thông báo cho Bán Hạ, nói là đến tìm nàng. Bán Hạ đến cửa nhìn thấy là Tề Nhiễm thì giật mình, vội vàng đón y vào. Bán Hạ hiển nhiên không dám cho rằng Tề Nhiễm đến tìm mình, thế nên nhanh chóng dẫn y đến nơi ở của Lâm Duyệt. Lúc này, Lâm Duyệt vừa mới vận động rèn luyện sức khỏe xong, tắm một cái rồi thì thấy Tề Nhiễm đột nhiên xuất hiện, chính hắn cũng kinh ngạc. Đến khi Lâm Duyệt xác định được người trước mắt đúng thật là Tề Nhiễm chứ không phải mình ảo tưởng, hắn liền phì cười. Lâm Duyệt cho Bán Hạ lui ra ngoài, bản thân thì đóng cửa lại rồi kéo y vào trong phòng, sau đó mới nhìn Tề Nhiễm mà hỏi: “Sao em lại đến?” Giọng nói của hắn ẩn chứa sự vui sướng mà bản thân không nhận ra. Tề Nhiễm lại nghe thấy rõ ràng, cảm xúc phức tạp trong lòng giảm bớt vài phần, y dời mắt đi, bình thản nói: “Ta không có việc gì mà đến thăm Duyệt thì đã làm sao.” Lâm Duyệt không dám nhận mình hiểu Tề Nhiễm nhất, nhưng cũng biết vị Thái tử có suy nghĩ khó lường này thật ra toàn mạnh miệng mềm lòng. Hắn kéo lại áo mình, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy sao?” Giọng điệu cố ý kéo dài kia khiến cho Tề Nhiễm nhận ra là nội tâm của mình đã bị nhìn thấu, y vẫn giữ bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là thế.” Lâm Duyệt xòe tay, làm ra vẻ buồn bã: “Ta còn tưởng Thái tử điện hạ nửa đêm đến đây là vì nhớ ta rồi, không ngờ là ta tự đa tình, thật là đáng buồn biết bao.” Biết rõ giọng điệu này của Lâm Duyệt là đóng kịch nhưng Tề Nhiễm vẫn không nhẫn tâm, hơn nữa mấy chữ tự đa tình kia rơi vào tai người yêu vốn đã là một cách tỏ tình. Tề Nhiễm ngước mắt lên, ấp úng nói: “Thì cũng có vài phần như Duyệt nói.” Lâm Duyệt biết Tề Nhiễm bày tỏ tình cảm rất hàm súc, có thể nói những lời này đã là không dễ dàng rồi, hắn cũng không làm quá nữa, vươn tay kéo Tề Nhiễm vào lòng. Tề Nhiễm lúc này mới hoàn toàn xác định trái tim của Lâm Duyệt là thuộc về mình, tâm trạng lơ lửng bất an cuối cùng cũng lắng xuống. Lâm Duyệt có thể nhận ra Tề Nhiễm đang bất an, dù Tề Nhiễm có thủ đoạn cứng rắn, tâm tư sâu nặng thế nào thì về phương diện tình cảm, y vẫn là tờ giấy trắng. Có lẽ khoảng thời gian hắn hôn mê đã khiến y hoảng sợ quá đỗi, cũng có thể là vì Tề Nhiễm đã quá xem trọng hắn. Chính Lâm Duyệt cũng không biết phải làm sao trước trạng thái của Tề Nhiễm hiện giờ. Tề Nhiễm ngụy trang quá tốt, dù có hoảng loạn cũng không chịu nói ra, Lâm Duyệt rất muốn nói thật ra y không cần phải quá cẩn trọng như thế, nhưng thời cơ chưa đến, hơn nữa nếu nói trắng ra thì cũng mất đi nhiều hứng thú, sau cùng Lâm Duyệt vẫn không nói ra, mà đột ngột cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của Tề Nhiễm. Tề Nhiễm phải rùng mình vì hành động đột ngột của hắn, nhưng y vẫn cố nén, để mặc Lâm Duyệt. Nửa đêm, tất cả đã lắng đọng lại, Lâm Duyệt nhìn màn trướng trên đầu giường mà xuất thần. Thật ra hắn vẫn định cố gắng rèn luyện bản thân thêm một thời gian nữa rồi mới cùng Tề Nhiễm tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng người yêu lại quá dễ dàng thu hút nhau, thời điểm tốt thế này, hắn cùng Tề Nhiễm tiến thêm một bước vẫn là rất tuyệt diệu. Mà điều khiến Lâm Duyệt hài lòng nhất là hắn không mất mặt. Tề Nhiễm không rõ Lâm Duyệt đang nghĩ gì, y cảm thấy cơ thể không thoải mái lắm, cũng rất mệt. Rõ ràng là không nên ở lại, nhưng y vẫn muốn nghe theo trái tim mình, nhắm mắt lại nói: “Ta ngủ một lát, một canh giờ sau gọi ta.” Lâm Duyệt đồng ý, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.” Tề Nhiễm mỉm cười, sau đó ngủ say. — Khi Tề Nhiễm tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, ban đầu y nhìn nơi lạ lẫm này còn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu, đến khi nhớ ra rồi thì trong đầu chỉ còn lại hình ảnh đêm qua, mặt nóng bừng lên. Y chậm rãi ngồi dậy, trên giường chỉ có một mình y, không thấy Lâm Duyệt. Bên cạnh giường có một bộ quần áo, là của chính y. Tề Nhiễm hơi khựng lại, mím môi, hơi vụng về mặc lại quần áo của mình. Ngoài cửa phòng có đồ dùng để rửa mặt, tất cả đều còn mới. Tề Nhiễm chậm rãi chuẩn bị cho minh, sau đó mới đẩy cửa phòng bước ra. Cát Tường đứng ngay bên ngoài, vẫn không thấy Lâm Duyệt. Cát Tường cúi đầu, vẻ mặt vẫn như thường ngày, cung kính nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, sáng nay nô tài thấy ngài vẫn chưa về, bèn mang quần áo đến. Hoàng thượng không lên triều, cũng không ai hỏi tình hình của Thái tử cả.” Hắn tất nhiên không dám nói mình hãi hùng cả đêm, đến sáng thấy Tề Nhiễm vẫn chưa về nên mới chạy ra ngoài tìm. Cũng may gần đây Hoàng đế không mấy hăng hái, cũng không đặc biệt quan tâm những điều vụn vặt. Khi Cát Tường đến cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng nghe Lâm Duyệt căn dặn đừng làm phiền Tề Nhiễm, hắn vẫn thấy rất kinh hãi, trong lòng cũng không thể không khâm phục Lâm Duyệt đủ can đảm, người như Tề Nhiễm mà cũng dám trêu chọc. Chẳng qua là Cát Tường nắm rõ bí quyết để sống lâu trong cung, đó là nhìn nhiều nói ít. Hắn tất nhiên sẽ không nói bừa trước mặt Tề Nhiễm, chỉ có thể âm thầm cảm thán, sau đó nâng cao vị thế của Lâm Duyệt trong lòng mình. Tề Nhiễm ừ một tiếng, lúc này thì Lâm Duyệt từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một bát cháo đang bốc khói. Thấy Tề Nhiễm, hắn tăng tốc lên, nói: “Cháo ta vừa nấu, em ăn chút đi.” “Duyệt tự nấu?” Tề Nhiễm ngạc nhiên hỏi. Lâm Duyệt gật đầu, nói: “Thử xem có thích không.” Cát Tường vô cùng biết điều lùi lại vài bước, Lâm Duyệt đặt cháo trên bàn nhỏ ở hành lang, mang một cái ghế mềm ra cho Tề Nhiễm. Tề Nhiễm giữ nguyên nét mặt bình thản, ngồi xuống thong thả ăn. Xong đâu đấy, Tề Nhiễm lau miệng, nói: “Ta phải về cung, chờ sức khỏe của Duyệt khá hơn thì vào cung đi.” Lâm Duyệt đồng ý, hắn tiễn Tề Nhiễm ra ngoài. Cát Tường làm việc rất lanh lợi, lần này chuẩn bị kiệu đến. Lâm Duyệt nhìn theo Tề Nhiễm bình tĩnh lên kiệu rời đi, hắn đứng mãi đến khi kiệu khuất tầm mắt rồi mới quay người về phòng. Lâm Duyệt tự mình thu dọn giường và chăn, sau đó ngồi trong phòng nghĩ đến dáng vẻ Tề Nhiễm, nghĩ rồi nghĩ lại đột nhiên thấy vui lạ. — Tề Nhiễm về đến Đông cung, vốn dĩ muốn cố gắng xử lý công việc trên triều, nhưng đọc hai bản tấu xong, y lại buông xuống. Tề Nhiễm nằm trên trường kỷ, nhìn đại điện trống trải mà lòng thấy không vui. Cát Tường thấy Tề Nhiễm hiếm khi mới lộ ra cảm xúc này, bèn tiến lên cười nói: “Thái tử, Lâm đại nhân chắc chắn cũng đang nhớ ngài, nhưng mà hiện giờ Lâm đại nhân không có chức quan chính thức nào, vừa tỉnh lại mà đã thường xuyên vào Đông cung thì thật sự quá bắt mắt.” Tề Nhiễm nhìn Cát Tường một cái, hỏi: “Sao vậy, ngươi còn ở chỗ của Cô mà đã giúp người khác nói vào rồi?” Cát Tường vội tự đánh miệng mình một cái, nói: “Thái tử điện hạ xem cái miệng nô tài ăn nói ngu ngốc này.” “Được rồi.” Tề Nhiễm cũng không muốn trút giận lên đầu người khác, y nằm xuống trường kỷ, nói: “Ngươi nói gì Cô đều hiểu, Cô cũng thật muốn cho Lâm Duyệt quyền lực đủ để muốn gì làm đó, chỉ tiếc là……” Tiếc cài gì thì Tề Nhiễm không nói, nhưng Cát Tường vẫn hiểu. Chỉ tiếc Tề Nhiễm chỉ là Thái tử, phía trên vẫn còn đế vương, làm gì cũng không thể tùy theo ý mình. Cát Tường nghe xong thì vội vàng dời đề tài: “Bẩm Thái tử, vị bị giam lỏng ở kinh thành kia gần đây vẫn luôn sai người dâng thư vào cung, muốn gặp ngài một lần.” Tề Nhiễm rũ mắt nói: “Việc này về sau không cần nói với Cô nữa.” Chỉ một câu như vậy là Cát Tường đã biết nên xử lý việc này bằng thái độ ra sao rồi. Tề Nhiễm khép hờ mắt, nằm một lúc lâu, đột nhiên lại lẩm bẩm: “Việt Tú ở Đại Tề cũng đủ lâu rồi, nếu cậu ta đã muốn về Nam Chiếu tranh đoạt ngai vàng, vậy thì cũng nên đuổi đi rồi.” Tự nói đến đây, Tề Nhiễm mở mắt ra, nói với Cát Tường: “Mài mực, Cô muốn viết tấu chương dâng lên phụ hoàng.” Đại Tề và Nam Chiếu không cần thiết phải đánh nhau trong lúc này, Việt Tú đã có ý muốn thi triển tài hoa của mình ở Nam Chiếu, cũng có lòng muốn giao thiệp với Đại Tề, vậy thì không cần phải giữ người lại kinh thành nữa. Tốt nhất là đuổi đi cho sớm, bao gồm cả vị hôn thê kia của Việt Tú và người nhà họ Lâm, y phải giải quyết hết tất cả, tránh cho có người nhắc đến bọn họ trước mặt Lâm Duyệt khiến hắn phiền lòng. Những việc này trong mắt Tề Nhiễm là càng sớm càng tốt, Lâm Duyệt vừa tỉnh lại không bao lâu, bây giờ xử lý người nhà họ Lâm là vừa hay. Cát Tường nghe Tề Nhiễm nói vậy thì bất giác nhìn lên thắt lưng y, nhưng trước khi Tề Nhiễm phát hiện thì đã dời mắt đi, hắn uyển chuyển nói: “Bẩm Thái tử, những việc này cũng không hẳn là gấp, cần gì phải xử lý ngay trong hôm nay.” Tề Nhiễm ngẩng lên nói: “Mài mực.” Cát Tường thấy không khuyên được, chỉ đành im lặng đi mài mực. Tề Nhiễm rũ mắt, thầm hừ lạnh trong lòng, nghĩ việc đuổi Việt Tú về Nam Chiếu sao lại không gấp chứ. Nếu có khả năng thì Tề Nhiễm thậm chí còn muốn giết luôn Việt Tú rất có dã tâm kia đi. Chỉ vì thả Việt Tú về Nam Chiếu sẽ làm cho cục diện ở đó càng thêm hỗn loạn mà thôi. Quốc chủ Nam Chiếu hiện vẫn còn tương đối khỏe mạnh, Việt Tú trở về còn chưa biết khi nào có thể lên ngôi, khi nào mới có thể khống chế những kẻ chống đối mình, tất thảy đều cần có thời gian, mà những khoảng thời gian này là cực kỳ quý giá với Đại Tề. Sau một trận chiến, dù có thắng cũng vẫn cần nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức. Đang suy nghĩ nên giải quyết những việc này thế nào, Tề Nhiễm đột nhiên nghe người hầu đến bẩm báo rằng Lâm Duyệt xin gặp. Cát Tường đang mài mực ngẩng lên nhìn Tề Nhiễm, thấy được chân mày y khẽ nhướn lên một chút, mà đôi mắt trong veo kia bỗng chốc sáng bừng.