Chất Tử Điện Hạ

Chương 139 : Hiệp nghị

Lương Chiêu hai mắt trừng đến tròn xoe, biểu tình nghiến răng nghiến lợi hung ác như muốn ở trên mặt người khác tấu một hồi, nhưng cái dáng vẻ mày rậm mắt to hơi tính trẻ con trên mặt hắn có vẻ không hề có lực uy hiếp! Cố Minh nhìn như không thấy bưng lên ly trà nhẹ nhàng thổi lá trà ở mặt trên. “Các ngươi. . . . . . đến tột cùng. . . . . . đem Thiếu gia. . . . . . nhà của ta làm gì?” khí lực nho nhỏ thật vất vả mới tích tụ toàn bộ cống hiến ở trên câu hỏi. “Ý của ngươi thật sự là khó hiểu nha! Là các ngươi tìm tới cửa trước chứ không phải là chúng ta buộc bọn ngươi tới! Thiếu gia nhà ngươi muốn gặp chủ tử nhà ta, hiện nay không phải như nguyện sao? Bọn họ đang đóng cửa mật đàm! Ngươi một bộ dáng thâm cừu đại hận đến tột cùng là làm sao?” Cố Minh một bộ biểu tình không thể nói lý. “Ngươi. . . . . .” Nếu có thể động thì Lương Chiêu tuyệt đối sẽ bạo khởi rút kiếm quyết đấu ngay lập tức, nhưng hiện tại tứ chi xụi lơ vô lực mà ngay cả nói chuyện cũng thành vấn đề, ” Tiểu nhân đê tiện. . . . . . Ngươi đối với ta. . . . . . hạ nhuyễn cân tán. . . . . . Đây không phải là mưu đồ gây rối. . . . . . thì chính là có mục đích riêng. . . . . . ta cảnh cáo ngươi. . . . . . Nếu. . . . . . Nếu thiếu gia nhà ta. . . . . . Có bất trắc. . . . . . Lương Chiêu ta dù là. . . . . . tan xương nát thịt. . . . . . cũng sẽ đem bọn ngươi băm. . . . . . thành thịt nát!” “Nha, bảo bối nhi, cận vệ của ngươi trung tâm thì có trung tâm, nhưng chính là không có đầu óc!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một phen thanh âm tự tiếu phi tiếu. Nghe vậy, Cố Minh lập tức đứng lên đi qua kéo ra cánh cửa cung kính cúi đầu chào. Lương Chiêu cố gắng tựa đầu xoay qua chỗ khác, ở cửa xuất hiện một nam nhân cao lớn, lưng đối diện với ánh sáng nên không thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng không hề nghi ngờ sự xuất hiện của hắn đã làm cho không khí chung quanh giảm xuống vài phần, khí thế sắc bén tựa như một đoạn lưới không ngừng siết chặt, cơ hồ vô hình làm cho người ta hít thở không thông. ” Trong tay Ngụy Thần nói như thế nào cũng có mười đến vạn tên sĩ tốt, nhiều người như vậy nhất định có không ít lương tài tú sĩ (binh sĩ tài giỏi ưu tú), nhưng vì sao lại chỉ phái một người hữu dũng vô mưu như ngươi đến hộ vệ. Hôm nay gặp được chính là ta, nếu là kẻ khác dự mưu gây rối, ngươi như thế nào cứu chúa?” Thanh âm người nọ càng phát ra âm trầm. Lương Chiêu bị hắn nói đến sắc mặt đỏ lên, bất kể như thế nào thì đích thật là chính mình hộ chúa bất lợi! Đầu tiên là không nên tùy tiện cho điện hạ một mình tiến vào căn phòng kia, tiếp theo là càng không nên thả lỏng cảnh giác để cho người khác hạ nhuyễn cân tán. Nếu nơi này là ám huyệt của An Cẩn Lạc, vậy hậu quả cũng có thể nghĩ tới! Bất quá người nam nhân này đến tột cùng là ai? Hắn như thế nào biết được mình là thủ hạ của Ngụy Thần tướng quân? Nếu biết chuyện này vậy có thể đã xuyên thấu qua thân phận điện hạ! Lương Chiêu càng nghĩ càng sợ, một khi tin tức điện hạ ly doanh truyền ra ngoài, chỉ sợ việc này là nguy nan nghiêm trọng! Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của gã, nam nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: “Rốt cục hiểu được hành động của các ngươi là cỡ nào khinh suất mà không tự biết đi?” “Hoành Húc, hừ hừ, ta đã nói ngươi như thế nào âm hiểm lén đi ra, nguyên lai là đi giáo huấn người của ta!” Lương Chiêu nghe vậy mừng rỡ, điện hạ! Nhưng nghĩ đến khuyết điểm của chính mình, không khỏi không dám đối diện quý nhan! “Ngươi như thế nào cũng chạy đến , trời lạnh như thế không mặc thêm nhiều y phục là muốn tự chuốc lấy phiền phức sao?” Hoành Húc đem Tử Li kéo đến trong lồng ngực nghiêm mặt nói. “Hừ hừ, ta không đi ra như thế nào vạch mặt ngươi đang khi dễ người của ta?” “Ân? Người của ngươi?” Hoành Húc hai tay căng thẳng, hí mắt nói, “Bảo bối nhi, khi nào thì gã thành người của ngươi?” Tử Li nâng lên hai bàn tay đầy từ ái dán lên hai bên má Hoành Húc, bỗng nhiên bóp vào, thành công phá huỷ hình tượng đứng đắn nghiêm túc của người nào đó, không để ý tới bộ dáng cằm trật khớp của Cố Minh cùng Lương Chiêu ở một bên, tiếp tục xoa nắn gương mắt suất khí của Hoành Húc gằn từng chữ: “Thùng dấm chua, hắn là hộ vệ của ta đương nhiên chính là người của ta, ngươi có ý kiến gì? Ân? Có phải có ý kiến gì hay không?” Hoành Húc xả xuống móng vuốt quấy rối của y nắm ở trong tay vuốt ve, ánh mắt sủng nịch nói: “Không có! Nhìn ngươi xem, tay lại trở nên lạnh, như thế nào không mang theo bao tay?” ( ̅ º ̅ |||) “Có ngươi ôm sẽ không lạnh!” Tử Li khẽ oai đầu, mái tóc đen tùy ý trát ở sau đầu ôn nhu hoạt tán, khoác mao đấu bồng (áo khoác lông) cùng miên ngoa (hài) bạch sắc, bộ dáng đáng yêu đến cực điểm! ( ̅Δ ̅|||) Hoành Húc nhìn thật muốn lập tức đưa y nhu tiến vào trong xương cốt, nhưng ngại có người ngoài ở đây, Hoành Húc vẫn là cảm thấy nên thay bọn họ giữ gìn hình tượng thần thánh chủ tử một chút! Cho nên khụ khụ kéo khỏi tầm mắt. Tử Li nhìn bộ dáng nhuyễn thủ nhuyễn cước của Lương Chiêu lập tức hiểu được sao lại thế này, “Giải dược đâu! Các ngươi như thế nào có thể đối đãi hộ vệ của ta như vậy?” “Công tử!” Cố Minh thu thập xong vẻ mặt của mình hướng Tử Li chắp tay giải thích, “Không phải tại hạ cố ý như thế. Là bởi vì Lương thiếu hiệp muốn xông vào, còn đả thương vài người của chúng ta, cho nên bất đắc dĩ mới ra hạ sách này!” “Vậy hiện tại thì sao, như thế nào còn không cởi bỏ? Trời lạnh như thế ngươi để hắn ngồi dưới đất bị bệnh làm sao bây giờ?” Tử Li nhíu mày. Chính mình bị hạ nhuyễn cân tán mặc ai đó sở dục đã đủ làm cho y để ý , hiện tại Lương Chiêu cũng trúng chiêu còn bị đặt trên mặt đất ngồi một ngày một đêm! Hoành Húc đưa ánh mắt ý bảo, Cố Minh tuân lệnh đi qua, xuất ra một cái bình nhỏ ở dưới mũi Lương Chiêu hươ hươ. Đánh vài cái hắt xì, Lương Chiêu mới cảm thấy tứ chi dần dần khôi phục chút khí lực. Hoành Húc sợ Tử Li bị đông lạnh, vội vàng đưa y ôm quay về sương phòng đang đốt hỏa bồn. “Kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?” Tử Li nhìn Hoành Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Hoành Húc nhướng mi, “Làm như thế nào? Bảo bối nhi, đương nhiên đem ngươi cột ở bên người hảo hảo sống a!” Tử Li một tay để sát vào miệng hắn nói: “Đối với Hoành Húc ngươi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ngươi có biết không vậy!” Hôn không đến, đành phải bắt lấy tay y giải đỡ thèm. Tử Li bị hắn biến thành trong lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn lùi về lại tránh không ra . “Bảo bối nhi, nói thật, ta không muốn để cho ngươi tranh trong hỗn tạp lần này! Quá nguy hiểm, ta không thể chịu đựng được ngươi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy!” Hoành Húc ánh mắt thâm trầm nhìn y nói. Tử Li thuận thế ôm lấy cổ hắn, “Nguyên bản ta cũng không thích tranh mấy thứ hỗn tạp này! Bất quá đủ loại nguyên nhân, sau cùng ta cũng không thể thân đứng ngoài việc này! Ngươi có biết, thân phận Bắc Linh tam hoàng tử này làm cho ta từ chối không được trách nhiệm đeo trên lưng. Hơn nữa, hiện tại ta cũng có một chút tư tâm, Hoành Húc, ta muốn một thân phận có thể xứng đôi với ngươi!” ánh mắt Tử Li sáng ngời mà trong suốt, chớp động toát ra hào quang làm cho Hoành Húc trong lòng căng thẳng, nhìn cánh môi phấn hồng chậm rãi nói, “Ta sẽ là Bắc Linh vương, mà không phải là chất tử không chỗ nương tựa kiêm nam sủng!” Hoành Húc không nói hai lời trước mắt hướng tới cái môi mê người kia hôn sâu một trận rồi nói sau. Rốt cục buông môi, Tử Li mãnh liệt hút vài hơi dưỡng khí mới nói tiếp: “Cho nên ta hy vọng ngươi không nên ngăn cản ta, được không?” “. . . . . . Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết trong mắt ngươi không phải thỉnh cầu mà tất phải làm! Bảo bối nhi, ngươi chọn một con đường rất gian nguy!” Hoành Húc dùng ngón tay vuốt ve hai cánh môi mềm mại nhíu mày nhẹ giọng nói. “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Hoành Húc, ta là đang vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu, ngươi sẽ không cắt đứt đường đi của ta chứ hả?” Tử Li chớp chớp ánh mắt trong suốt nói, “Hơn nữa, ta còn chưa bao giờ thật sự chuyên tâm đi làm một chuyện như vậy!” “Ta còn có thể nói cái gì đây? Nếu hiện nay cường ngạnh bắt ngươi đi, ngươi sẽ chán ghét ta hẹp hòi, hơn nữa tối trọng yếu là ngươi sẽ không khoái nhạc!” ánh mắt Hoành Húc nhu nhuyễn đến mức có thể dìm người chìm đắm! Tử Li nhộn nhạo tiếu ý, cọ cọ mặt của hắn, “Ta biết mà!” “Vậy ngươi có nên cấp chút đáp lễ hay không?” “Ba ——” cố ý hôn một cái vang vang. “Lễ mọn như thế cũng không tránh khỏi quá keo kiệt!” “Này chính là món ngọt khai vị!” “A, nói như vậy còn có chủ lễ?” “Ha hả! Bất quá, trước khi thỉnh giải thưởng đem cái này ký trước!” “Ách? Thứ gì đây? Thư hiệp nghị bỏ vốn tài trợ?” (=]]]]) “Ân na! Đi, ký đi, ký đi, ký xong là có thể nhận đại lễ!” “Kì đầu tư vô hạn, kinh doanh tất cả dưới danh nghĩa ngầm. . . . . .” “Ôi, thân ái (cưng ơi =]]]), đại lễ bao đã cắt một tầng chỉ đóng gói?” Vạt áo mở rộng ra, ngọc thể ngang dọc. “Hút ——” “Ai, xem ra có người giống như không muốn a, nếu không muốn coi như xong. . . . . .” “Hống ——” Ngón tay điểm dấu đỏ nhấn xuống một cái, lập tức hóa thân thành lang đánh tới ——