Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 39
Editor: Sâu Bựa
Beta: Mạc Y Phi
“Đứa con nào?” Vẻ mặt của anh hoang mang.
Cố Niệm nghĩ anh đã thật sự say rồi, cô trầm ngâm thật lâu, “Anh dám làm mà không dám nhận? Cũng không biết tại sao Chu Hảo Hảo lại thích anh nữa?”
Tống Hoài Thừa nhăn mày, “Em nói linh tinh cái gì vậy?”
Cố Niệm nhún vai, “Hai người cũng đã chuẩn bị kết hôn, có con thì có gì lạ. Tôi chỉ tò mò, anh chuẩn bị xử lý đứa con này như thế nào? Vừa kim ốc tàng kiều (1), lại vừa để Chu Hảo Hảo sinh con, đúng là phúc tề gia.”
(1) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa lạnh xuống, anh nắm chặt tay, “Em nói đứa trẻ là của anh?” Đôi mắt anh trầm xuống.
Cố Niệm đảo mắt, không hề nhìn anh.
Trong lòng Tống Hoài Thừa dậy sóng, một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh lại, “Không có khả năng.” Tiếng nói của anh trầm thấp, “Sao có thể là con anh được?” Anh lẩm bẩm nói.
Cố Niệm kinh ngạc xoay mặt nhìn anh, “Không phải của anh? Vậy là của ai? Chẳng lẽ hiện tại anh không thể có con?” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới.
Tống Hoài Thừa phiền não, “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh. Đứa con kia khẳng định không phải của anh. Anh cam đoan với em!”
Cố Niệm kéo tay, anh lại càng nắm chặt, “Chẳng lẽ anh cũng cho cô ta uống thuốc?”
Tống Hoài Thừa càng thêm đau đầu, “Không phải.”
Tống Hoài Thừa cúi đầu, “Anh chưa từng chạm vào cô ấy.” Anh xấu hổ liên tục cào cào tóc, “Em có nghe thấy không, Cố Niệm, anh chưa từng có chạm vào cô ấy! Điều này khá ít người biết.”
Cố Niệm giật mình, cả người như bị sét đánh.
Nếu đã nói, thì dứt khoát nói hết ra. Giọng nói Tống Hoài Thừa khàn khàn, “Một năm trước, anh chấp nhận đính hôn với cô ấy. Lúc đó giữa hai người cũng không xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt nóng rực của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Cố Niệm rối bời, cô cụp mắt, “Anh không cần phải gấp gáp giải thích với tôi. Chuyện của anh và cô ta không liên quan đến tôi. Mong anh buông tay!”
Tống Hoài Thừa chậm rãi buông tay ra, Cố Niệm xoay người, từng bước đi về phòng.
Ngày hôm sau, Tống Hoài Thừa ngủ thẳng tới hơn tám giờ mới dậy. Lúc anh tỉnh dậy, trong nhà yên tĩnh đến mức lạnh lẽo.
Anh không xỏ dép đã chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, tối hôm qua, anh suy nghĩ suốt một đêm, vẫn quyết định nói rõ ràng với Cố Niệm.
Nhưng trong nhà không thấy bóng dáng của Cố Niệm và con gái.
“Cố Niệm… Cố Niệm…” Anh lớn tiếng gọi.
Dì Triệu nghe thấy tiếng thì đi tới, “Tiên sinh?”
“Phu nhân đâu?” Tống Hoài Thừa hỏi.
“Phu nhân đưa Phán Phán đi nhà trẻ rồi, cô ấy bảo muốn làm quen với hoàn cảnh một chút.”
Tống Hoài Thừa nhìn thời gian, xoay người trở về phòng thay quần áo. Anh lái xe đến nhà trẻ.
Đúng vào thời điểm đưa đón nên cổng tấp nập cha mẹ và con cái.
Anh ngồi trên xe, nghĩ nghĩ, rồi gọi điện cho Cố Niệm.
Cố Niệm đưa Cố Phán vào lớp. Trên hành lang rất nhiều cha mẹ đưa con đi học, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc.
Không thể không nói, Tống Hoài Thừa tìm được nhà trẻ có điều kiện thật sự quá tốt.
Phán Phán rất thích, quả thực vô cùng không muốn rời đi rồi.
Cố Niệm vừa mới chuẩn bị đưa Cố Phán đi gặp cô giáo mới thì điện thoại của Tống Hoài Thừa gọi tới, “Alo…”
“Sao em còn chưa ra?”
Cố Niệm nhíu nhíu mày, “Đưa Phán Phán đi gặp cô giáo.”
Tống Hoài Thừa nghĩ rồi nói, “Chờ anh một chút, cha mẹ đều ở đấy thì tốt hơn.”
Cố Niệm không để ý đến anh, “Tùy anh.”
Cố Niệm và cô giáo chào hỏi lẫn nhau, cô giáo để Phán Phán làm quen với bạn bè, Cố Phán cũng do dự.
“Cố Phán dường như rất hướng ngoại.” Cô giáo nói.
Cố Niệm lắc đầu, “Cô giáo Trương, Phán Phán mở miệng nói chuyện hơi muộn, gần đây mới mở miệng nói chuyện. Về sau sẽ làm phiền cô rồi”
“Ra vậy. Về sau chúng tôi sẽ chú ý hơn. Tình huống này chúng tôi đề nghị cô bé nên chơi đùa với các bạn khác nhiều hơn, trẻ nhỏ muốn phát triển ngôn ngữ thì cần có một hoàn cảnh mà chính bản thận tạo ra.”
Cố Niệm gật đầu, “Tôi biết, cảm ơn cô.”
Lúc này Tống Hoài Thừa vội vàng đi tới, anh vươn tay, “Xin chào, cô giáo Trương, tôi là cha của Phán Phán.”
Tống Hoài Thừa làm cho cô giáo có chút không biết làm sao, “Xin chào.”
Cố Niệm tới bên cạnh con gái. Cố Phán đùa nghịch đến mức quên trời quên đất, “Mẹ ơi, mẹ ăn đi…” Đều là một ít món đồ chơi, hiện tại Cố Phán tự nấu cơm, cũng coi như có chút hương vị.
Cố Niệm há miệng ăn một miếng.
Cố Phán cười khanh khách không ngừng, lại tiếp tục trò chơi.
Tống Hoài Thừa và cô giáo nói chuyện khoảng nửa giờ, vẻ mặt vừa chăm chú lại nghiêm túc.
Trên đường trở về, Tống Hoài Thừa giải thích nói, “Cô giáo Trương là nghiên cứu sinh tốt nghiệp. Phán Phán ở lớp cô ấy anh cũng không phải lo lắng, cô ấy nghiên cứu ngôn ngữ trẻ nhỏ. Vừa rồi nói chuyện với cô ấy.” Anh còn nói, “Anh cảm thấy rất có đạo lý.”
Cố Phán đột nhiên mở miệng, “Mẹ, mấy thứ đồ chơi kia chơi thích lắm.”
Cố Niệm à một tiếng, “Chờ con đi nhà trẻ là có thể chơi được rồi.”
Cố Phán mở to mắt nhìn, hàm ý chính là con cũng muốn một cái. Cố Niệm không để ý tới.
Nhưng Tống Hoài Thừa lại quan tâm, sau khi đưa bọn họ về nhà, anh không lên tầng, “Anh đi ra ngoài một chút.”
Anh có giải thích hay không cũng như vậy, hai mẹ con không có ai quan tâm đến anh.
Tống Hoài Thừa đến cửa hàng gần nhà, nhanh chóng mua một bộ búp bê gia đình được làm như thật. Lập tức nhân viên cửa hàng giúp gửi đồ về.
Cố Phán mở to mắt nhìn bộ đồ chơi,”Oa!!!”
Cố Niệm mấp máy khóe miệng, lạnh lùng nhìn trong chốc lát, liền đến thư phòng.
Tống Hoài Thừa và Cố Phán bắt đầu chơi. Tống Hoài Thừa phát hiện Cố Phán thật sự rất thông minh, chỉ thấy bé cầm bản vẽ xem trong chốc lát liền tìm được thứ cần tìm.
Chỉ nửa tiếng đã ghép xong.
Cố Phán đứng một chỗ, che miệng cười không ngừng.
Trong lòng Tống Hoài Thừa tràn ngập vui vẻ, cảm giác như làm được việc lớn.
“Phán Phán, thích không?”
Cố Phán gật gật đầu, lại mở to mắt nhìn anh, “Cảm ơn.” Cô bé dừng một chút, “Tuy rằng chú mua đồ chơi cho tôi, nhưng tôi cũng sẽ không đứng về phía chú đâu.”
Thật sự là một nhóc quỷ, Tống Hoài Thừa vừa tức giận vừa buồn cười.
“Cha đã mua thì không cần nói cảm ơn.” Giọng nói Tống Hoài Thừa cực kỳ dịu dàng, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu vì con gái khách khí với mình, nhưng hiện tại có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của cô bé thì tốt rồi. Nâng tay xoa xoa mái tóc bé, mềm mại như tơ lụa.
Cố Phán bỗng nhiên cười với anh, quay đầu đi chơi. Tống Hoài Thừa chìm đắm trong nụ cười ấy, trong nháy mắt tựa như ăn mật đường.
Anh đột nhiên hiểu được tại sao trên đời này con người phải sinh con dưỡng cái, không phải chỉ vì truyền thừa, có lẽ chính là vì làm cho người ta cảm nhận được sự tốt đẹp của tình cảm giữa cha mẹ và con cái.
Tâm trạng Tống Hoài Thừa sung sướng đi vào thư phòng, Cố Niệm đang đọc sách.
Ánh mặt trời chiếu vào thư phòng, giống nhưng phủ thêm một lớp màn mềm mại. Cố Niệm nằm trên ghế quý phi, vẻ mặt thản nhiên, thời gian giống như dừng lại.
Cố Niệm phát hiện ra anh, cô ngồi dậy, để sách xuống.
Tống Hoài Thừa sờ sờ mũi, “Buổi tối anh phải tham dự một buổi tiệc, sẽ trở về muộn một chút.”
Khóe mắt Cố Niệm giật giật, “Anh không cần nói với tôi.”
“Anh chỉ hy vọng chúng ta chung sống thật tốt, cho dù không phải vợ chồng, cũng có thể giống như bạn bè. Anh nghe cô Trương nói, tình cảm giữa cha mẹ đối với sự trưởng thành của con cái có ảnh hưởng rất lớn, Phán Phán lại rất nhạy cảm…” Tống Hoài Thừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Niệm.
Cố Niệm kiềm chế sự tức giận, “Anh là người không có tư cách ở trước mặt tôi nói những điều này.”
“Anh biết, cho nên anh đang muốn sửa chữa.” Anh chậm rãi nói.
*****
Trước khi ra ngoài, Tống Hoài Thừa thay một bộ tây trang màu đen, vô cùng có khí chất.
Đây là sinh nhật của một người bạn lúc anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đêm nay khách đều là người có uy tín trong giới thương nhân. Người Chu gia đương nhiên cũng đến đây.
Tống Hoài Thừa cầm ly rượu đỏ ngồi ở một góc.
Chu Hảo Hảo mặc chiếc váy màu xanh ngọc, dưới chân là một đôi giày cao gót tám phân, cô ta vẫn luôn rực rỡ như vậy. Vừa xuất hiện đã khiến không ít đàn ông rục rịch, muốn tìm cơ hội tiến đến gần.
Tống Hoài Thừa híp mắt, ánh mắt dừng ở trên bụng cô ta.
Lê Hạ trêu ghẹo nói, “Sao vậy, luyến tiếc à? Ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn cô ấy.”
“Biến đi.” Tống Hoài Thừa tức giận nói.
“Thật ra, so với vị kia nhà cậu, Hảo Hảo nữ tính hơn, khí chất cũng rất tao nhã.” Lê Hạ bình luận.
Tống Hoài Thừa không đáp lời.
“Đó là con gái Chu gia sao, thật xinh đẹp.”
“Xinh đẹp có ích lợi gì? Còn không phải bị người ta đá sao?”
“Sao lại thế?”
“Cô không biết chuyện sao? Tin tức nóng hổi suốt một khoảng thời gian dài mà. Vị hôn phu kia có con gái, vì con gái mà chia tay với cô ta.”
“Aizz. Đàn ông đúng là chỉ giỏi chơi bời. Con gái của Chu gia cũng thật sự đáng thương.”
“Còn không phải sao. Trước đó vài ngày còn nằm viện. Cô nói xem, tại sao bây giờ tiểu tam tiểu tứ lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”
“Ai mà biết được.”
Tống Hoài Thừa đột nhiên từ chỗ tối đi tới, hai phu nhân kia nhìn thấy anh liền cả kinh, có một người nhận ra anh, sắc mặt xấu hổ, nhanh chóng kéo người còn lại đi.
“Hai vị xin chậm đã.” Tống Hoài Thừa lên tiếng, “Con gái của tôi không phải con riêng, là vợ trước của tôi sinh. Sau này chúng tôi mở tiệc, nếu hai vị có thời gian hoan nghênh đến.”
“Được.” Hai người vội vàng trả lời, nói xong liền đi mất.
Chu Hảo Hảo chậm rãi đi về phía này, cho tới lúc đi qua cô ta hai vị phu nhân vẫn thì thầm to nhỏ.
Cuối cùng Chu Hảo Hảo cũng đứng ở trước mặt bọn họ, sắc mặt bình tĩnh như thường.
Lê Hạ vội tránh đi, “Tôi đi lấy rượu.”
Chu Hảo Hảo nhìn thấy anh, ánh mắt dần dần thay đổi, vừa u oán lại tràn ngập bi thương, “Hoài Thừa…”
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm rượu, “Hảo Hảo, em mang thai sao?” Giọng nói không có chút cảm xúc gì.
Chu Hảo Hảo không nghĩ anh sẽ hỏi điều này, trong lúc nhất thời sắc mặt thay đổi.
“Là con của ai?” Tống Hoài Thừa hỏi.
Chu Hảo Hảo cắn khóe môi, “Cố Niệm nói cho anh?” Cô ta nhếch mép, “Hai người hòa thuận rồi sao?” Cô ta rối rắm, “Anh cũng thấy đấy.”
Ánh mắt Tống Hoài Thừa trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Hảo Hảo, đối với chuyện từ hôn tôi thật sự có lỗi. Nhưng vì sao em lại lừa gạt Cố Niệm?”
“Vì sao?” Chu Hảo Hảo cười nhạo, “Bởi vì em không muốn hai người ở bên nhau, bởi vì em yêu anh. Anh còn hỏi em vì sao?”
Tống Hoài Thừa khẽ thở dài, “Về sau đừng làm như vậy, đối với thanh danh của em cũng không tốt.”
“Em còn có thanh danh gì nữa, người phụ nữ bị bỏ rơi?” Cô ta nắm chặt tay, “Như anh thấy, không có con, em chỉ lừa cô ta, kẻ ngốc kia lại tin thật sao? Em đang suy nghĩ không biết có phải hai người cãi nhau không nữa?”
Tống Hoài Thừa trầm mặc, “Tôi sẽ giải thích rõ ràng.” Anh quả thật rất áy náy với Chu Hảo Hảo, nhiều năm làm bạn, ai cũng không muốn tình trạng trở nên như thế này.
Lê Hạ và Từ Hàng đứng ở một bên, “Hoa đào của Hoài Thừa làm cho tôi thật sự rất hâm mộ.”
Từ Hàng im lặng.
“Nhưng tôi cũng rất lo lắng cho cậu, người Chu gia đã tuyên bố với bên ngoài, công ty bốn bề đều là địch. Từ Hàng, cậu thử nói xem?”
“Cậu ta sẽ xử lý ổn thỏa.” Từ Hàng trả lời.
“Cậu đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thế. Hãy bỏ qua mọi chuyện đi. Nếu cậu thích Chu Hảo Hảo thì bây giờ cố gắng theo đuổi cô ấy đi.” Lê Hạ thoải mái nói.
Từ Hàng nghiêm mặt nói, “Đây là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm.” Nói xong, hắn cũng không để ý tới Lê Hạ nữa.
Lê Hạ nhìn theo bóng dáng của hắn, nhún nhún vai, một đám người dính vào tình yêu đều điên hết rồi.
Mẹ Chu nhìn thấy con gái và Tống Hoài Thừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau vội kéo cô ta đi, “Con còn tìm cậu ta làm gì? Chưa đủ mất mặt à?”
Tống Hoài Thừa nghe thấy thế, mi tâm nhíu lại.
Bởi vì đang ở tiệc sinh nhật của người khác nên cho dù trong lòng người Chu gia đang tức giận vô cùng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như bình thường thì mẹ Chu đã sớm xông lên mắng người rồi. Mẹ Chu là một người nóng tính, đối với việc này đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Nếu con còn muốn lập gia đình thì không được dây dưa không dứt với Tống Hoài Thừa! Tự con mở to hai mắt ra mà nhìn đi, hôm nay có rất nhiều người đến đây, bọn họ còn tốt hơn Tống Hoài Thừa. Hảo Hảo, con đừng hồ đồ nữa!” Mẹ Chu tức giận.
Chu Hảo Hảo chua xót cười, “Mẹ, con không cam lòng, không cam lòng. Vì sao Cố Niệm có thể dễ dàng chiếm được anh ấy? Vì sao? Con yêu anh ấy như vậy.” Nước mắt của cô ta rơi xuống, “Con yêu anh ấy chắc chắn không ít hơn so với Cố Niệm.”
Tình yêu sao có thể lấy ít nhiều ra để so sánh?
Mẹ Chu vội che miệng cô ta, “Để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Đừng khóc, có mẹ ở đây.” Ánh mắt mẹ Chu bỗng trở nên lạnh lẽo, “Con yên tâm, mẹ sẽ phát tiết cơn giận này thay con.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
64 chương
110 chương
19 chương