Editor: Dạ Tịch Beta: Lãnh Vũ Bối Cô đã quên mất sinh nhật của mình. Bốn năm, ngày này đã trở nên bình thường như bao ngày. Hai số mười tám trên bánh ga-tô, làm cho cô không tự chủ nở nụ cười, hóa ra vẫn có người còn nhớ ngày này, sâu trong đáy lòng cô tràn đầy cảm động. “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Mọi người nhịp nhàng reo hò. Cố Niệm khóe miệng chậm rãi cong lên, “Nhẫn rất đẹp.” Cô vươn tay ra. Lục Diệp Thanh cười toe toét, vẻ mặt yêu thương, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái cô. Anh nắm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, tay Cố Niệm rất đẹp, bởi vì cô thường xuyên vẽ tranh, nên móng tay cô cắt sửa rất sạch sẽ, mỗi một móng tay đều rất mềm mại. Lục Diệp Thanh bước về phía trước, nghiêng người hôn lên trán của cô. Cố Niệm vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ. Cố Phán đứng trước mặt hai người, hai tay che mắt. Mọi người vỗ tay hoan hô, không khí trong phòng ăn cực kỳ náo nhiệt. Sau khi bữa cơm kết thúc, Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán đi phía trước, Phán Phán ôm chặt cổ Lục Diệp Thanh, vẻ mặt lưu luyến không muốn xa rời. Phương Hủ Hủ và Cố Niệm đi ở phía sau, Cố Niệm hơi cúi đầu. “Phán Phán rất thích anh Lục.” Phương Hủ Hủ nói. Cố Niệm ngẩng đầu lên, “Đúng vậy. Anh ấy làm cho người ta có cảm giác an toàn khi ở gần, Phán Phán rất tin tưởng anh ấy.” Phương Hủ Hủ cười nói, “Cậu xem đêm nay Phán Phán rất vui vẻ. Như vậy cũng tốt, Lục Diệp Thanh sẽ dạy dỗ Phán Phán rất tốt.” Cố Niệm sờ chiếc nhẫn, cô thật sự là đã lấy hết dũng khí để đồng ý với anh. “Hủ Hủ, cậu yên tâm đi, mình đã có quyết định rồi. Sau này bọn mình sẽ là người một nhà.” Nếu đã lựa chọn con đường này, cô nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Chuyện trước kia cứ xem như là một giấc mơ đi. Ba người cùng nhau về đến nhà. Lúc xuống xe, Cố Phán nắm tay hai người, cực kỳ giống như người một nhà. Trên tay Cố Niệm còn cầm theo hộp bánh ga-tô. Tống Hoài Thừa ngồi trong xe, trong bóng tối, ai cũng không chú ý đến sự hiện diện của anh. Đáy lòng anh trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. Lúc học đại học mỗi lần đến sinh nhật, Cố Niệm sẽ nói thật sớm cho anh biết, mời bạn bè trong ký túc xá đi ăn cơm. Anh nhớ kỹ thời điểm đó, từng chút một. Sau khi kết hôn, mỗi lần đến sinh nhật, hai người đều tổ chức ở nhà, Cố Niệm có thể làm một hai món ăn, sau đó kêu đồ ăn ở ngoài. Không có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, nhưng cô lại nói: Tống Hoài Thừa, chỉ cần mỗi năm đến sinh nhật có thể ở bên cạnh anh, chính là món quà tuyệt vời nhất. Tống Hoài Thừa nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt tươi cười của Phán Phán hiện lên trong đầu anh như làn sóng. Cho đến khi ba người Cố Niệm vào phòng, anh mới cầm điện thoại lên. “Luật sư Phương, chuyện chúng ta nói lúc trước, anh mau chóng chuẩn bị đi.” “Được, không thành vấn đề.” Tống Hoài Thừa cúp điện thoại, điện thoại di động vứt tùy ý trên xe. Anh vẫn thưởng thức ánh sáng của cái bật lửa, chút chút lại bật lên. Chỉ mấy ngày sau, Cố Niệm nhận được một cuộc gọi xa lạ, khi cô nghe đối phương giới thiệu thân phận của mình thì bối rối vô cùng. Luật sư Phương hẹn gặp mặt cô, Cố Niệm vẫn còn đang rất căng thẳng. Lần đầu tiên gặp luật sư Phương, cô liền nói thẳng vào vấn đề chính, “Tôi sẽ không để Tống Hoài Thừa cướp con gái của tôi đi.” “Cố tiểu thư, trước tiên cô cứ bình tĩnh, hãy nghe tôi nói, mọi việc đều sẽ làm theo pháp luật.” Cố Niệm nắm chặt các ngón tay, sắc mặt lo lắng, “Anh là luật sư của anh ta, đương nhiên sẽ nói giúp anh ta thôi.” Luật sư Phương hơi nhếch khóe miệng, “Cố tiểu thư, Tống tiên sinh cũng là ba của con gái cô, nhưng cô lại không cho anh ấy biết đến sự tồn tại của con gái, đối với anh ấy như vậy có công bằng không?” Cố Niệm trầm mặc, cúi thấp đầu xuống, “Anh ta không thích con của tôi.” “Làm sao có thể?” Giọng luật sư Phương đầy vẻ không tin, “Tống tiên sinh rất quan tâm con gái của mình.” Cố Niệm không muốn nói thêm gì nữa, vẫn cúi thấp đầu. Luật sư Phương chậm rãi đánh giá cô, “Cố tiểu thư, cô định tái hôn sao?” Cố Niệm nắm chặt tay, “Đúng vậy.” “Cố tiểu thư, tình trạng kinh tế của cô hình như ——” Hắn còn chưa dứt lời, “Tại sao cô không để cho con bé có cuộc sống tốt hơn?” Sắc mặt Cố Niệm tái nhợt vài phần, “Anh không biết giữa tôi và Tống Hoài Thừa đã xảy ra chuyện gì thì anh không có tư cách đánh giá sự lựa chọn của tôi. Luật sư Phương, về quyền nuôi dưỡng Phán Phán, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay. Cá chết lưới rách, tôi không sợ.” Luật sư Phương chầm chậm nói, “Cố tiểu thư, nếu như Tống tiên sinh có thể giúp cô giải quyết tình trạng kinh tế thì sao?” Cố Niệm cuối cùng cũng nổi giận, cô đứng lên, “Anh ta muốn dùng tiền mua con tôi sao? Mời anh nhắn với anh ta, tuyệt đối không có khả năng.” Luật sư Phương lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Cố tiểu thư, cô hãy suy nghĩ lại đi, không chỉ là tốt cho cô, mà còn tốt cho đứa bé. Theo tôi biết, con gái cô đã bốn tuổi, có thể cô bé sẽ không nói chuyện nữa. Cô không nghĩ tới sẽ cho con bé một hoàn cảnh điều trị thật tốt nhất sao? Chuyện đó liên quan đến cả đời của con bé.” Luật sư Phương đúng là đại luật sư, chưa từng thua vụ kiện nào. Cố Niệm căn bản không thể nào cãi lại, không thể không nói, luật sư Phương đã nói trúng chỗ đau trong lòng cô. Bởi vì với tình trạng kinh tế hiện tại, cô đã làm cho Phán Phán chịu quá nhiều thiệt thòi. Tinh thần của cô gần như sụp đổ hoàn toàn. Cố Niệm vừa rời đi không lâu, luật sư Phương đứng dậy đi đến bàn phía sau. “Tống tiên sinh, thái độ của cô ấy rất kiên quyết.” Tống Hoài Thừa không nhúc nhích, “Cứ làm theo trình tự đi.” Từ sau khi Cố Niệm trở về, Tống Hoài Thừa liền thay đổi, bọn họ cũng nhìn ra được. Anh vẫn giống như trước đây, là một người cuồng công việc, thế nhưng những lúc rảnh rỗi, anh lại một mình trầm tư. Từ Hành đến tìm anh, thấy anh ngồi ở đó xem video. “Bữa tiệc gần đây cậu cũng không tham dự, xem cái gì đấy?” Hắn ghé sát mặt vào nhìn, “Là con bé?” Trong video, giáo viên đang dạy. Một đám nhóc ngồi trên cái ghế nhỏ, hoạt bát đáng yêu, dạng nào cũng có. Nhưng có một cô bé chỉ cười, không nói gì. Tống Hoài Thừa tắt video, “Tìm tôi có chuyện gì?” “À, cậu muốn tiếp tục mở rộng dự án phía Bắc sao? Bên kia đã thay đổi hai nhà khai phá rồi, nhà cửa có thể vẫn chưa xây được.” Từ Hành dời ánh mắt sang chỗ khác. “Chúng ta sẽ trở về họp thảo luận sau. Được rồi, tôi muốn nghỉ hai ngày cuối tuần.” “Cái gì?” Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng xin nghỉ. Nhưng anh là ông chủ lớn, muốn nghỉ lúc nào chẳng được. “Thân thể ông nội không khỏe, tôi dự định qua đó thăm ông một chút.” Tống Hoài Thừa nhíu nhíu mày nói. Từ Hành ngồi đó, một tay gác lên sô pha, “Được được, chắc do thời gian trước ông bị bệnh.” Hắn bình tĩnh nói. Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu không biết sao?” Từ Hành cười lạnh một cái, “Ông bị viêm dạ dày.” Tống Hoài Thừa trầm mặc không lên tiếng, gương mặt uể oải mơ hồ. “Tôi biết rồi.” Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Cố Niệm vẫn còn hoảng hốt, cùng sống chung một mái nhà, đương nhiên Lục Diệp Thanh cũng phát hiện ra. Chuyện của Cố Phán chính là tảng đá đè nặng lòng cô, trong lòng cô bây giờ quan trọng nhất là ba và con gái. Qua vài năm nữa là ba cô có thể ra tù, nhưng Cố Phán thì sao? Nếu như cả đời này Phán Phán cũng không thể nói được thì làm sao đây? Cả đời! Lục Diệp Thanh thấy cô vẫn mãi chìm đắm trong trầm tư, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu lên gương mặt cô lưu lại một vệt đen tối không rõ dáng vẻ. Anh ngồi xuống, sô pha hơi lõm xuống. Cố Niệm ngoái đầu lại, cố gượng cười. “Em gặp phải chuyện gì à?” Lục Diệp Thanh hỏi. Cố Niệm trầm mặc một chút,”Luật sư của Tống Hoài Thừa đến tìm em.” Lục Diệp Thanh cau mày lại, “Cố Niệm ——” Anh gọi thẳng tên cô, “Về sau có gặp chuyện như vậy nữa thì nói cho anh biết, được không?” Cố Niệm cong lưng lại, khẽ mở miệng nói, “Em không muốn anh bị cuốn vào chuyện của em và anh ta.” Lục Diệp Thanh cầm tay cô, “Bây giờ em là bạn gái của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh, Phán Phán đã gọi anh một tiếng chú Lục, thì anh càng không thể để một mình em gánh chịu chuyện này.” Ánh mắt Cố Niệm cay cay, “Cám ơn anh, Diệp Thanh.” Lục Diệp Thanh nhếch miệng cười, “Giữa chúng ta còn cần hai chữ này sao? Cố Niệm, sau này đừng nói đến hai chữ này nữa.” Anh ôm đầu vai Cố Niệm kéo qua. Cố Niệm vùi mặt vào ngực anh, từ đó toát ra luồng hơi thở ấm áp. Lục Diệp Thanh, sao em có thể may mắn thế, có thể gặp được anh vào lúc này. Thế nhưng em vẫn sợ. “Tối mai, anh có một đồng nghiệp sẽ kết hôn, em có bận không?” Ngay cả có bận cũng phải gác sang một bên. Cố Niệm nhìn lại bản thân mình, “Em không bận, nhưng mà, quần áo của em dường như không thích hợp.” Lục Diệp Thanh nhếch mép, “Không có việc gì, mặc cái gì đẹp một chút là được rồi.” Cố Niệm mỉm cười, “Em cũng không thể để bác sĩ Lục mất hết mặt mũi được.” Đang lúc nói chuyện thì Phán Phán từ trong phòng đi ra. Cô bé cầm bức tranh tự vẽ theo, hào hứng chạy tới, đưa cho Lục Diệp Thanh xem đầu tiên. “Chú Lục, con vẽ có đẹp không? Đây là chú, đây là mẹ, đây là con.” Lục Diệp Thanh nhìn bức tranh, “Còn đây là?” Đôi mắt Phán Phán chớp chớp, “Đây là em trai mẹ sinh cho con.” Nói xong hai người lớn đều ngẩn ngơ. Vài giây qua đi, Lục Diệp Thanh không kiềm chế được liền nói, “Ừ, chờ chú và mẹ con kết hôn, chúng ta sẽ cố gắng sinh cho Phán Phán một em trai.” Phán Phán gật đầu, “Chú với mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ em trai thật tốt.” Lục Diệp Thanh vuốt tóc cô bé, “Chờ em trai trưởng thành, em lại bảo vệ Phán Phán mãi mãi luôn.” Gương mặt Cố Niệm tràn ngập vui mừng. Đúng vậy, đây không phải là cuộc sống mà cô luôn khát vọng sao? Thoát khỏi Tống Hoài Thừa, thế giới của cô vẫn sẽ có bắt đầu mới. Phán Phán rất có thiên phú vẽ tranh, cũng không biết đây có phải là do mưa dầm thấm đất hay không. “Mẹ ——” Cố Phán như nghĩ đến cái gì, “Lần trước chú kia đến nhà trẻ tìm con đó.” Máu trong người Cố Niệm như đông cứng lại, cô cố gắng để không lộ ra vẻ lo lắng trước mặt con gái. “Sao, vậy con và chú đó có nói chuyện gì không?” Cố Phán lắc đầu, “Haiz, con nói gì chú cũng không hiểu.” Trên mặt cô bé hiện lên vẻ mất mát. “Phán Phán, thích chú đó sao?” Cố Phán suy nghĩ một lúc, “Con thích mẹ nhất.” “Vậy nếu chú đó muốn sống cùng Phán Phán thì sao?” “Mẹ có đi cùng không?” “Mẹ có thể không đi được.” “Vậy con sẽ không đi.” “Nhưng chú đó có thể mua cho con nhiều búp bê dễ thương, những chiếc váy xinh đẹp, sau này bị bệnh cũng không sợ không có tiền đi bệnh viện —— ” Cố Phán lập tức dùng tay nhỏ bé che miệng Cố Niệm lại. Cô bé mất hứng nói. “Không muốn ba đâu, con chỉ muốn cùng mẹ ở chung một chỗ thôi.”