Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 497
Phó Dật Trần cởi áo khoác thay giầy đi vào nhà, vừa nhìn vào liền thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang cuộn mình nằm trên ghế sofa.
Cô đang ngủ thiếp đi.
Tay ôm gối ôm, hiếm khi thấy được vẻ nhu thuận điềm đạm như thế. Trước kia cô đều luôn nghịch ngợm và tuy tiện.
Khoảng cách ước chừng 2m, đứng từ xa nhìn lại, Phó Dật Trần chỉ cảm thấy lồng ngực như có dòng nước ấm chảy ra, khiến cho trái tim anh ấm lên.
Trước kia những ngày không có cô, mỗi khi về lại chỗ này, cả căn phòng trống rỗng và u ám. Ngay cả mùa hè cũng lạnh như băng. Lâu dần, anh thà ở lại bệnh viện bận rộn cũng không muốn về lại căn phòng lạnh lẽo này.
Nhưng mà hiện tại thì khác...
Anh cẩn thận đi về phía cô mới phát hiện trong phòng bếp có mấy món ăn, hiển nhiên nấu lâu nên hơi lạnh. Bình thường nhưng lúc anh bận rộn đều ăn vội bát mỳ.
Trên bàn có hai bộ bát đũa, tất cả đều chưa động qua.
Cô gái ngốc này thế mà lại chưa ăn cơm tối, đã hơn 9h rồi.
Anh thấy đau lòng.
Vội ngồi xổm xuống lại gần cô, chỉ định đánh thức cô nhưng mà dựa vào gần như vậy, mùi hương trên người cô phả vào mặt anh, hô hấp anh nặng nề rồi.
Ánh mắt mê luyến từ trán cô nhìn xuống mắt, lại trượt xuống chóp mũi xinh đẹp cuối cùng là đôi môi đỏ mọng nhếch lên...
Đôi môi của cô cực kì gợi cảm.
Không cần trang điểm thì gương mặt cũng đã trắng nõn rồi, giống như hoa anh đào vậy.
Tâm niệm vừa động, giống như mê hoặc, khó mà kìm nổi, anh liền cúi đầu hôn lên.
Nhưng mà...
“Ừmmm”
Cô vốn ngủ say tự nhiên phát ra tiếng thở dài, hàng mi dài rung rung sau đó liền mở mắt ra.
Phó Dật Trần hoàn toàn không nghĩ cô lại mở mắt ra lúc này, căn bản còn chưa kịp lùi ra, nhưng anh lại cúi đầu, kết quả bị bắt quả tang.
Anh dừng lại
Còn cô sửng sốt.
Hai người ở dưới ngọn đèn mờ, bốn mắt nhìn nhau.
Ái muội, trong nháy mắt quẩn quanh, khiến cho hô háp buộc chặt.
Cuối cùng.
Là Trì Vị Ương lấy lại Thiên Tinh trước.
“Anh... anh về lúc nào?”
Cô mở miệng, khó khăn lắm mới tìm được giọng nói của mình.
Bởi vì khẩn trương, hai tay gắt gao ôm lấy gối ôm, không phải chưa bao giờ hôn anh, mà hai ngày trước ở quê, hai người... hôn đến quên cả trời đất như thế. Chỉ là hiện tại đột nhiên dựa vào gần như vậy, nhịp tim đập rộn ràng, khẩn trương ngay cả mồ hôi cũng vã ra.
Thật sự không có tiền đồ mà, nhưng ai bảo trước kia cô chưa bao giờ yêu đương?
Phó Dật Trần quẫn bách, xấu hổ lùi ra, nghiêng người đành ngồi lên ghế sofa, thu liễm cảm xúc vừa nãy, mới nói: “Vừa về được hai phút, đang định...”
Anh làm thủ thế như muốn gia tăng sự thuyết phục: “Đang định gọi em dậy.”
Trì Vị Ương cảm thấy bộ dạng xấu hổ và ngại ngùng của anh cực kì đáng yêu, không nhịn được mà cúi đầu cười, hai tay đặt ở đầu gối buông xuống, hai chân cũng thả xuống đất rồi đứng lên.
Phó Dật Trần đưa tay kéo cô lại, cô kinh ngạc xong cả người bị kéo ngã lên chân anh.
“Anh cứ thế sẽ dọa phụ nữ có thai.” Cô kháng nghị, đánh vào vai anh, che dấu sự ngại ngùng. Lúc ngẩn đầu lên lại nhìn vào mắt anh, trái tim đập bùm bùm, cuối cùng nói ra mấy chữ mới ổn định được trạng thái.
Không đợi cô phản ứng lại thì người đàn ông đã hôn lấy cô.
Cô thở khẽ một tiếng, bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, chế trụ gáy cô, sau đó nụ hôn càng sâu hơn, cô vô cùng triền miên.
Giống như muốn dùng tất cả nỗi nhớ ngày hôm nay ở bệnh viện đều truyền hết cho cô, nụ hôn này chừng đến 2 phút. Anh dùng hết sức lực mới khắc chế được bản thân không giở trò với cô.
Anh thật sự rất muốn.
Cho dù chỉ nhìn cô, hôn cô, loại cảm giác này khó mà khắc chế nổi.
Mỗi tế bào trên cơ thể như kêu gào thật sự muốn cô. Nhưng mà anh không muốn mình quá nóng vội mà hù dọa cô.
Cô muốn yêu đương thật tốt, không muốn nhanh như vậy đã kết hôn mà muốn tiến hành theo chất lượng. Vậy anh đành phải kiên nhẫn 100% nghênh đón bước chân của cô.
Nụ hôn vừa rồi, sắc mặt của cô hoàn toàn mê ly, bị anh hôn cho không tìm thấy phương hướng, một lúc sau chỉ có thể mở to đôi mắt mông lung nhìn anh.
Cái người này xem ra là trời sinh có khả năng này mà.
Kỹ thuật hôn hình như còn tốt hơn so với lần trước, biết nặng nhẹ còn biết hôn sâu, biết thăm dò, ngay lập tức trêu chọc cho cả người cô tê dại, giống như bị người ta rút gân vậy.
Lúc đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh: “Nếu em còn dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ hiểu nhầm... là em muốn dụ dỗ anh.”
Lúc này Trì Vị Ương mới phát hiện hiện tại ánh mắt mình là như thế nào, không nhìn cũng nghĩ ra.
Chỉ cảm thấy cực kì mất mặt.
Hận không thể tìm mỗi lỗ mà chui vào.
“Ai dụ dỗ anh chứ? Rõ ràng là anh muốn hôn em...” Cô khẩn trương dời mắt đi, mặt đỏ tai hồng đi theo anh, dưới chân còn mềm nhũn suýt chút nữa là đi không vững. Phó Dật Trần cực kì vui vẻ, nắm cánh tay cô, đỡ cô đứng vững.
Co cảm thấy mất mặt muốn chết rồi, không cho anh đỡ mà gạt anh ra, chạy vào phòng bếp.
Phó Dật Trần đi sau lưng cô: “Em chậm một chút, hiện tại em là phụ nữ có thai đấy, mọi chuyện cần phải cẩn thận.”
“Em đã cẩn thận lắm rồi.”
“Em quá gầy, ôm nhẹ như lông chim vậy. Sau này cần phải ăn nhiều một chút, còn có sau này không cho phép chờ anh, tự mình phải ăn uống đúng giờ.”
Trì Vị Ương như nhớ tới điều gì, cố làm vẻ ê ẩm nói: “Phu nhân nhà anh ở cữ còn có mấy người chăm sóc, hiện tại em xem như tình nhân nhỏ của anh, có phải cũng nên tìm mấy người chiếu cố em hay không?”
Phó Dật Trần bị lời này của cô làm cho giận không chịu nổi lại cảm thấy ủy khuất cho cô, bước qua ngắt lầy mũi cô: “Cố ý chọc giận anh có phải không?”
“Vậy anh có muốn tìm người hầu chiếu cố em không?”
“Không cần.” Phó Dật Trần không chút do dư cự tuyệt. Khó khăn lắm hai người mới ở cùng một chỗ, anh có bị điên mới để trong nhà có thêm một cái bóng đèn.
Trì Vị Ương bĩu môi: “Qủy hẹp hòi.”
Thật ra cô chỉ vừa đùa vừa hỏi anh mà thôi, chứ cần gì phải tìm người đây? Chính cô có thể tự chăm sóc mình.
“Trong nhà có đủ rồi.” Phó Dật Trần chỉ vào mũi cô, cưng chiều nói: “Sau này có anh chăm sóc em, trong một tháng sẽ nuôi em mập mạp, đây cũng là lệnh từ mẹ hạ xuống cho anh.”
Trì Vị Ương nghe mà lòng ngọt ngào, hàng lông mày nhíu lại: “Béo lên sau này em còn phải giảm béo, em cảm thấy như hiện tại rất tốt.”
“Sau này không cần giảm béo, béo một chút mới tốt.” anh vừa dứt lời, liền bưng đồ ăn đã nguội lên bàn ăn, như thuận miệng không thèm quay đầu nói thêm một câu: “Em có béo thì anh vẫn thích.”
Trì Vị Ương ngẩn ra.
Sau đó đứng tại chỗ nhìn bóng lưng kia không nhịn được cười.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
10 chương
167 chương
78 chương
5 chương
9 chương
85 chương