Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 487
“Thiên Tinh.” Dư Trạch Nam ôm lấy cô, tay kia vỗ vỗ mặt cô, âm thanh khàn khàn: “Em làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ mà.”
Cô đâu chỉ mỗi cảm xúc bất ổn.
Vốn khuôn mặt nhỏ không có huyết sắc, lúc này trắng bệch như tờ giấy trắng vậy.
Tình huống như vậy khiến cho trái tim anh ta vọt lên cổ họng.
“Hạ Thiên Tinh, rốt cuộc em làm sao vậy? Mau mở mắt ra cho tôi.” Anh ta gầm nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy.
Cả người Hạ Thiên Tinh vô tri vô giác, muốn mở mắt ra nhưng mà mí mặt nặng nề căn bản ngay cả nháy cũng khó. Cô gần như dùng hết sức lực, ngón tay nắm chặt cánh tay anh ta: “Bệnh viện, Trang Nghiêm, nhanh mang tôi tới bệnh viện.”
Nếu muộn một chút, cô sợ không kịp mất. Cô không hề muốn mình gặp chuyện không mau, càng không muốn sau này không nhìn thấy Dạ Kình nữa.
“Đúng, bệnh viện.” lúc này Dư Trạch Nam mới phát hiện, thì thào ra tiếng, dùng sức ra hiệu cho phía trước: “Lập tức tới bệnh viện gần nhất cho tôi.”
“Nhưng mà Nhị thiếu gia...” lái xe vốn muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói xong quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tinh trong lòng anh, sợ tới mức hô hấp ngừng lại rồi. Anh ta chần chờ rất lâu nhưng không biết có nên chuyển hướng hay không.
“Chết tiệt, anh còn lề mề cái gì hả? Cô dâu Dư gia chúng tôi nếu xảy ra chuyện chết người, anh phụ trách được sao?” Dư Trạch Nam quả thật muốn bạo phát rồi.
Đối phương quả thật bị câu hét này của anh ngừng lại, mạng người không thể nói đùa. Đối phương hạ quyết định, vốn xe định đến nơi tổ chức buổi lễ lại nhanh chóng quay đầu đi thẳng tới bệnh viện.
“Rốt cuộc anh có biết lái xe hay không hả? Nhanh lên.” Dư Trạch Nam thúc giục.
Sau đó lại dùng sức ôm lấy Hạ Thiên Tinh.
Cô dường như rất lạnh, cả người cực kì run rẩy. Anh để lái xe điều chỉnh hơi ấm, lại cầm áo khoác bao bọc cô thật chặt, nhưng mà cô không hề chuyển biến tốt hơn, ngược lại càng run hơn.
Sau đó cô ngất đi, không còn chút tri giác nào nữa rồi.
Không biết bao lâu sau cô vô tri vô giác chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau vô cùng, như có thứ gì đó trong dạ dày cô không ngừng khuấy đảo, đảo làm cho cô muốn nôn, lại cảm thấy dạ dạy vừa nóng vừa đau.
Sau đó.
“Chừng nào thì cô ấy mới tỉnh lại?”
Là giọng nói lo lắng.
Giống như xuyên qua tầng mê cung truyền vào tai cô, như gần như xa.
Cho dù cô hô mê nhưng vẫn nghe ra là của Bạch Dạ Kình.
Anh ở đây.
Anh vẫn còn ở đây.
Thế là tốt rồi.
Cô đã thả lỏng hơn nhiều, dù thân thể có khó chịu thì cũng đã vơi bớt hơn nhiều.
Giọng nói của bác sĩ truyền vào lỗ tai: “Còn chờ chốc nữa, Tổng thống tiên sinh, Dư nhị thiếu gia, hai người đừng quá lo lắng, không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
Sau đó bên trong còn có người đang nói gì đó, cô không nghe tiếp nữa, vừa nhắm mắt ngủ mất.
Giờ phút này.
Đại sảnh bữa tiệc, mọi người đều ghé đầu bàn luận.
Giờ lành đã tới nhưng mà hai chủ nhân bữa tiệc lại mãi chưa đến.
Bạch lão gia tử và lão phu nhân còn có Bạch Túc Diệp, cả ba người đều mang sắc mặt ngưng trọng, liên tục nhìn đồng hồ.
“Con đi hỏi tình huống một chút.” Bạch Túc Diệp nói một tiếng với hai trưởng bối, liền đứng lên đi tới một góc gọi điện thoại cho Bạch Dạ Kình. Cô biết hiện tại anh đang chặn xe ở trên đường.
Bạch Túc Diệp nói xong điện thoại trở về thì sắc mặt cực kì nghiêm trọng.
“Như thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?” vừa thấy sắc mặt của con gái, trái tim lão phu nhân vọt lên cổ họng.
“Cô ấy uống nhiều thuốc ngủ, vừa vào bệnh viện rửa ruột, hiện tại vẫn chưa tỉnh.”
Lão gia tử và lão phu nhân đều kinh ngạc và cả kinh.
“Đứa bé này.” Lão phu nhân vểnh môi, một lúc sau mới nói ra một câu: “Sao lại cứng đầu đến mức này chứ.”
“Ngược lại cô ấy cũng không muốn đổi lại mạng mình, chỉ là không muốn buổi đính hôn này có lợi cho Lan Chiên, ông ta cũng không thể ép cô đến hội trường với bộ dạng đó nên có khống chế lượng thuốc. Hiện tại không còn gì nguy hiểm, Dạ Kình bảo mọi người không cần lo lắng.”
“Còn không thể lo lắng sao? Lan Đình mà biết đều lo muốn chết rồi.” Lão phu nhân đứng lên: “Lão gia tử, đừng có ngồi nữa, nhanh đến bệnh viện xem một chút.”
Bạch Túc Diệp cầm túi xách lên: “Con đưa hai người qua.”
Tối qua sau khi Cảnh Dự rời đi, cảm xúc của Dư Trạch Nghiêu liền khó chịu, hôm nay tuy là tiệc vui của Dư gia nhưng cảm xúc không hề vui vẻ.
Trang Nghiêm nhận được tin tức của đoàn xe, sắc mặt không tốt, vãy tay cho người lùi ra sau đó mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Một lúc sau bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh.
Trang Nghiêm từ từ đi vào, căn phòng nghỉ đóng kín, tất cả đều là mùi thuốc, cực kì ngạt mũi. Dư Trạch Nghiêu tắt thuốc nhìn anh ta. Trang Nghiêm tiến lên ghé vào lỗ tai nói cho anh ta chuyện vừa xảy ra.
Dư Trạch Nghiêu nghe xong giây lát không nói gì, hiển nhiên vẫn đang chần chờ. Rất lâu sau, mới không mặn không nhạt phân phó: “Việc này tạm thời không cần lộ ra, tìm mấy người uống mấy chén với Lan Chiến, đừng để ông ta rời khỏi đại sảnh.”
Trang Nghiêm hiểu ý anh ta, đương nhiên không hỏi nhiều mà nhận lệnh lập tức ra ngoài an bài.
Đợi Trang Nghiêm vừ đi, Dư Trạch Nghiêu quay người gọi điện thoại.
“Tổng thống tiên sinh, giờ lành đã qua lâu rồi, anh còn chưa qua.”
“Anh chờ đó cho tôi.” Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi.
Dư Trạch Nghiêu biết nhất định cái người này muốn tính sổ chuyện anh để Hạ Thiên Tinh gặp chuyện không may liền điều chỉnh giọng nói: “Bên này tôi đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ anh tới.”
Bạch Dạ Kình căn bản mới lười để ý anh ta, trực tiếp tắt máy.
Hôm nay tâm tình Lan Chiến cực kì tốt, ông ta tới hội trường sớm hơn hai người bọn họ. mà hiện trường diễn ra đều thuận lợi.
Chính khách xưa nay được xưng là con tắc kè hoa không phải là không có nguyên nhân.
Ngày xưa đứng ở hai bên trận doanh, mỗi lần gặp mặt hần không thể đánh người ta một trận, ngược lại lúc này mối quan hệ tốt lên, chỉ hận như không thể gặp nhau sớm hơn.
Chè chén say sưa là lúc trợ lý của Lan Chiến lặng lẽ tiến lên, nói nhỏ: ‘Tiên sinh, Tổng thống tiên sinh tới.”
Ông ta nghĩ nghĩ, không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Sáng nay tin tức Hạ Thiên Tinh chuẩn bị làm cô dâu đã truyền khắp cả nước. Bạch Dạ Kình không tới mới là lạ.
Chẳng qua là
“Anh ta tới thì sao? Hiện tại Lan Đình và Bạch nhị gia đều làm con tin trong tay tôi, Hạ Thiên Tinh lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Lan Chiến vẫn bình tĩnh thong dong như cũ. Nói nhỏ giọng liền cười cười với mọi người, chạm ly, hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Lúc này Lan Diệp cầm ly đi tới cau mày: “Ba, sao hai người bọn họ còn chưa tới, ba đi hỏi xem một chút, có phải trên đường gặp chuyện gì rồi không?”
“Con gấp cái gì? Vịt chết còn có thể bay sao?” Lan Chiến cười tít mắt.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
10 chương
167 chương
78 chương
5 chương
9 chương
85 chương