Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 485
Hôm sau
Mới sáng sớm
Đúng 5h sáng
Hạ Thiên Tinh bị người ta đánh thức để trang điểm thay lễ phục. Cô như con búp bê vải không có sinh mệnh ngồi trước bàn trang điểm bị người ta lôi kéo.
Toàn bộ quá trình Lan Diệp ngồi bên cạnh ôm ngực nhìn, Hạ Thiên Tinh biết cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng và chật vật của cô.
Ngay lúc đang đeo đồ trang sức, cửa phòng bị đẩy ra.
“Phu nhân.”
Người hầu kinh hoảng kêu lên.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ thấy Lan Đình phu nhân yếu ớt từ bên ngoài đi vào.
Bệnh tình của bà không giảm đi, thân thể yếu ớt ngay cả đi đường cũng khó. Nhưng mà cho dù như thế nhưng giờ phút này ngay cả Lan Diệp cũng không dám ngăn cản bà nửa bước.
Bởi vì...
Trên tay bà là một khẩu súng, súng này là súng đặc chế, tinh xảo, nhưng lực sát thương lại không thể khinh thường, Lan Diệp hiểu rõ.
Tất cả người hầu đều cả kinh lùi ra sau, cục diện trở nên hỗn loạn.
“Mẹ.” Hạ Thiên Tinh lập tức đứng lên bước nhanh về phía bà: “Sao mẹ lại ngồi dậy?”
“Đi cùng mẹ.” Lan Đình phu nhân nắm tay cô, bàn tay bà lạnh lẽo như không có nhiệt độ: “Cho dù mẹ có chết cũng không để cho bọn họ lợi dụng con.”
Vành mắt Hạ Thiên Tinh chua xót.
Giờ phút này Lan Đình phu nhân cực kì suy yếu nhưng mà sức lực của bà rất lớn. Hạ Thiên Tinh bị bà kéo đi được hai bước, lễ phục màu trắng kéo làn váy dài trên thảm trải sàn.
“Cô.” Lan Diệp sao có thể cam tâm để cô rời đi, cô ta liền đi theo: “Xe của Dư gia đang trên đường tới đây rồi, cô mang cô dâu rời đi, cô bảo Lan gia chúng ta trả lời như thế nào với Dư gia? Thể diện của Lan gia chúng ta...”
Còn nói chưa xong thì họng súng của Lan Đình nhắm ngay Lan Diệp.
Mọi người hít vào ngụm khí lạnh.
Xưa nay lá gan của Lan Diệp rất lớn, nhìn quen súng pháo bom nhưng hiện tại họng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào cô ta, cô ta vẫn sợ hãi chớp mắt, theo bản năng giơ hai tay lên.
“Cô không muốn tổn thương cháu nhưng cháu cũng không cần ngăn cản cô mang Thiên Tinh đi.” Giọng điệu của Lan Đình không tốt, nhưng khí thế cực kì bức người.
Đợi đến khi Lan Diệp không tiến lên, bà xoay người kéo Hạ Thiên Tinh đi ra ngoài. Nhưng mà còn chưa tới cửa thì một đám vệ sĩ cầm súng mặt không đổi sắc nối đuôi đi vào.
Tiếng bước chân nặng trịch, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Không khí trong căn phòng đột nhiên lạnh xuống, áp lực làm cho người ta thở không nổi.
Ngay sau đó Lan Chiến đi vào.
Ông ta nhìn súng trong tay Lan Đình, gương mặt không hề có chút gì là sợ hãi, xem như thứ trong tay bà ấy cầm như món đồ chơi mà thôi.
Mà chỉ trầm mặt phân phó: “Đưa Lan nhị tiểu thư lên xe cho tôi.”
Hay cho câu Lan nhị tiểu thư.
Hạ Thiên Tinh nghe vào lỗ tai chỉ cảm thấy cực kì châm chọc.
“Các người dám.” Lan Đình giơ súng lên.
Ba chữ kia cực kì có khí phách, gần như dùng hết sức lực của bà, khiến cho đám vệ sĩ cực kì ngạc nhìn, do dự không dám tiến lên.
Sắc mặt Lan Chiến lạnh lùng: “Còn thất thần làm cái gì? Đi lên cho tôi.”
Vừa quát ra lời, mọi người không thể không tiến lên. Lan Đình lưu loát lên đạn bóp cò.
Chớp mắt đó...
Tất cả mọi người ngừng thở, đám người hầu nhát gan sợ hãi che lỗ tai trốn vào trong góc.
Nhưng mà...
Khiến nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn là cục diện cực kì yên tĩnh...
Yên tĩnh lạ kỳ.
Tiếng súng làm cho người ta sợ hãi không vang lên.
Lan Đình chưa từ bỏ ý định bắn mấy phát nhưng mà chỉ có tiếng kim loại va chạm vang lên.
Lan Diệp thở ra: “Không có đạn.”
Lan Chiến cười nhạo: “Chị, chị nói sao em có thể cho súng của chị có đạn đây?”
Lan Đình tức giận ném súng đi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định không chịu buông Hạ Thiên Tinh ra.
Sợ bóng sợ gió một hồi lâu, đám người áo đen thuộc hạ của Lan Chiến đương nhiên không sợ nữa, tiến lên muốn đưa Hạ Thiên Tinh xuống lầu.
“Chờ một chút.” Nãy giờ cô chưa lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng.
Cô đẩy vệ sĩ ra, lại đỡ lấy Lan Đình phu nhân đang suy yếu, quay đầu để người hầu đỡ bà vào phòng nghỉ.
“Thiên Tinh.” Lan Đình không nguyện ý đi, đau lòng nhìn cô: “Tuy đính hôn không phải là kết hôn nhưng không thể nào đùa giỡn.”
“Mẹ, người yên tâm đi, trong lòng con tự có tình toán.” Cô trấn an nhẹ một câu, cho tới giờ cũng không chọn như vậy.
Căn bản Lan Chiến không cho hai người có cơ hội nói chuyện, để người hầu mang Lan Đình rời đi. Lúc này Hạ Thiên Tinh mới theo người của Lan Chiến xuống lầu.
Qua năm mới xong lại đính hôn, vốn là chuyện vui mừng lại bởi vì cảm xúc vị thương của cô dâu dẫn đến cả Lan gia đều không có chút không khí vui mừng, người hầu như bị dán miệng một dám nói một câu chúc mừng.
Hạ Thiên Tinh mặc lễ phục ngồi trên ghế sofa, yên lặng chờ xe của Dư gia tới.
Mùa đông này tuy nhiệt độ ổn định nhưng mà cô ăn mặc mỏng manh vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo, lạnh tới phát run.
Ngón tay đeo nhẫn vẫn không gỡ xuống, nắm chặt lấy như đang nắm tay anh vậy, để cho cô có thêm mấy phần sức lực.
Vân Tưởng ngồi cùng cô, trong lòng thủy chung không an lòng, một lúc liền tìm đề tài trò chuyện: “Nhìn cháu không khỏe, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có ạ.” Hạ Thiên Tinh trả lời ngắn gọn.
Vân Tưởng thở dài, cởi áo khoác da trên người xuống, khoác lên vai cô: “Mặc ít như vậy, bên ngoài trời lạnh.”
Mi tâm Lan Diệp nhíu lại, đưa tay kéo áo khoác da đi. Vân Tưởng trách cứ nhìn cô ta: “Diệp Diệp, con làm cái gì vậy?”
“Đây là áo mẹ mua cho con, sao mẹ lại đưa cho người không liên quan dùng?” Lan Diệp khoác áo lên người Vân Tưởng, vừa liếc Hạ Thiên Tinh ở bên cạnh, làm nũng nói: “Mẹ, con sẽ ghen.”
Cô ta làm nũng sao Vân Tưởng còn có thể trách đây? Thở dài, bà bất đắc dĩ nói: “Con đấy, lúc nào mới có thể hiểu chuyện đây?”
Hạ Thiên Tinh ngồi đó nghe mẹ con bọn họ trò chuyện, chỉ cảm thấy cực kì châm chọc.
Bức bách cô tới đây mà La Diệp còn có thể thoải mái như vậy.
Cô ngồi đó, ánh mắt dần nhắm lại, buồn ngủ quá.
“Đến, đến, lão gia, phu nhân, xe của Dư thiếu gia tới.”
Không biết bao lâu sau bên ngoài có tiếng gọi. Sau đó đoàn xe trực tiếp đi về trang viên của Dư gia.
Hạ Thiên Tinh tỉnh táo được một chút, cuối cùng Lan gia cũng có thể náo nhiệt, nhưng đương sự là cô lại ngồi ngay ngắn ở đó không nhúc nhích, gương mặt không hề thay đổi.
Dư Trạch Nam tự mình tới.
Hôm nay anh ta ăn mặc rất trang trọng. Trang phục kiểu tây màu đen, áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ, ngược lại cực kì anh tuấn tiêu sái, so với bộ dạng lơ cơ lấc cấc như xưa thì thành thục hơn nhiều.
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu cười với anh ta.
Nhưng là nụ cười khổ.
Dư Trạch Nam đi qua lịch sự mở cửa xe. Hàng lông mi của cô run run, nhẹ nhàng đưa tay cho anh ta, chống đỡ vào anh ta. Anh ta đánh giá cô, trong mắt đầy kinh diễm.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
10 chương
167 chương
78 chương
5 chương
9 chương
85 chương