Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 356
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mọi người yên tâm, tình hình của đứa bé và Bạch nhị lão gia đều rất tốt. Hiện tại vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại, sau khi hết thuốc mê sẽ tỉnh lại, có thể sẽ hơi đau, nhưng không phải là vấn đề nghiêm trọng.”
Phó Dật Trần trả lời lại ông cụ.
Ở một bên, tất cả mọi người nghe thấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trì Vị Ương cũng thả lỏng, nói lời tạm biệt với Hạ Thiên Tinh, cũng không đi đến nhìn Đại Bạch lần nữa, đã rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy gò kia, trong lòng Phó Dật Trần trầm xuống, quay sang nói với trợ lí ở bên cạnh: “Việc ở đây giao hết cho cậu, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
“Này, bác sĩ Phó!” lão phu nhân lên tiếng gọi. Nhưng, Phó Dật Trần đã đi cũng không quay đầu lại.
“Người trẻ tuổi này...” lão phu nhân cảm thán.
Lúc chiều, hai người hết thuốc mê tỉnh lại. Tình hình cũng xem như là tốt đẹp, tất cả mọi người đều yên tâm.
Việc trong tay của Bạch Dạ Kình, chất đống, không thể để cho anh chậm trễ nữa. Lúc trước nghỉ phép ba ngày, công việc đã chất đống như núi. Anh chờ cho con trai tỉnh lại, hôn lên trán cậu, lại căn dặn vài câu với bác sĩ, cũng không thể không dẫn theo Lãnh Phi đi, bọn họ vội vàng đi khỏi.
Có lão phu nhân ở đây, chuyện của con trai, căn bản Hạ Thiên Tinh cũng không thể xen vào được. Ngay cả khi ăn canh, lão phu nhân cũng tự tay đút, đừng nói là thím Lâm giúp đỡ, ngay cả người làm mẹ như cô cũng không thể.
Cô đi ra từ trong phòng con trai, chuyển đến phòng bệnh của Bạch Thanh Nhượng.
Khi đi đến cửa, cô thò đầu vào bên trong nhìn một lượt trước. Trước đó ông cụ đã đến thăm, lúc này đang trông cháu trai, cho nên, bên này chỉ có hai người là Bạch Thanh Nhượng và Lan Đình.
Hai người cũng đã mấy chục năm không gặp, lại đều là người thận trọng, cho nên khoảng thời gian ở cạnh cũng không nói gì. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, tỏ vẻ hơi lạnh lẽo buồn tẻ.
Hạ Thiên Tinh nhận một hộp canh khác từ chỗ thím Lâm, đẩy cửa đi vào.
“Thiên Tinh!”
Vốn dĩ Lan Đình đang điều chỉnh lại lượng thuốc trên cánh tay cho Bạch Thanh Nhượng, nghe tiếng động từ cửa ra vào, nhìn thấy là cô, vội vàng đứng dậy.
Hạ Thiên Tinh mỉm cười.
Bạch Thanh Nhượng nằm ở trên giường, hơi kích động, cơ thể động động, dường như muốn ngồi dậy. Bởi vì dùng sức quá mức, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ ràng. Lan Đình vừa thấy, vội vàng cúi người chặn bả vai ông lại: “Ông đừng cử động lung tung, cũng không thấy được bộ dạng của ông lúc này sao, ông cũng mới vừa giải phẫu xong.”
Trong lời của bà, có ý khiển trách, nhưng, sự quan tâm lại được bộ lộ trong từng chữ từng câu.
Là đau lòng, cũng là lo lắng, vành mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên: “Ở độ tuổi này chịu đựng một cuộc giải phẫu này, cũng rất quan trọng. Không điều dưỡng cho tốt, sau này thế nào cũng phải bỏ được tận gốc căn bệnh này.”
Hai người, lúc này cách nhau vô cùng gần. Ánh mắt của Bạch Thanh Nhượng đối diện với bà, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của bà, lập tức cười lên, dường như sự đau đớn trên cơ thể, đều trở nên không là gì nữa.
Nụ cười của ông, giống như xuyên qua thời gian, lại trở về thời còn trẻ.
Lan Đình có sự hốt hoảng trong chốc lát, sau đó, gương mặt đỏ ửng: “Mau nằm xuống!”
Vừa nhớ đến con gái ở bên cạnh, trên mặt quét qua một chút không được tự nhiên. Giả vờ bình tĩnh, để cho ông nằm xuống, vừa nói với Hạ Thiên Tinh: “Con ngồi đi, mẹ đi pha trà cho con.”
“Mẹ đừng vội, con đi qua để mang canh cho ba.”
Mấy chữ cuối cùng, giọng nói đè rất thấp. Thực ra không phải là bài xích, chỉ là dù sao cũng có chút không được tự nhiên.
Nhưng, cho dù là giọng rất khẽ, nhưng hai bậc phụ huynh cũng có thể nghe được rõ ràng. Vành mắt của Lan Đình lập tức đỏ lên, Bạch nhị thiếu gia cũng như thế, kích động đến mức môi cũng run rẩy. Muốn nói gì đó, nhưng, chỉ có thể ngẩn ra nhìn con gái, một chữ cũng không thể nói được.
Vốn Hạ Thiên Tinh còn cho rằng, một tiếng “Ba” này còn rất khó gọi được. Nhưng, sau khi gọi xong, cảm thấy thực ra cũng không sao cả.
Ngược lại lại suy nghĩ, mình vừa mới có thêm một ba mẹ, có thêm hai người yêu thương, có cái gì không tốt chứ?
“Con đi lấy hai cái chén đến nhé!” Hạ Thiên Tinh nói, đứng dậy.
Hai người Lan Đình và Bạch Thanh Nhượng vẫn còn đang bị giam hãm trong sự kinh ngạc vui mừng của lúc nãy, còn chưa định thần trở lại.
Hạ Thiên Tinh xoay người, khóe môi cũng cong lên. Một tiếng “Ba” kia khi gọi ra, giống như một tảng đá lớn ở trong lòng, rốt cuộc cũng đã buông xuống được rồi, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô lấy canh ra hai cái chén, một chén đưa đến tay của Lan Đình, cũng khẽ gọi một tiếng “Mẹ”, Lan Đình phu nhân ừ một tiếng, nước mắt cũng rơi xuống, ăn anh, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bạch Thanh Nhượng vốn không hề có chút khẩu vị, uống thuốc vào, trong miệng rất đắng. Nhưng là Hạ Thiên Tinh đút cho ông, ông cũng uống vô cùng ngon miệng, trong lòng thỏa mãn.
Ở một nơi khác.
Xét xử Lý Linh Nhất.
Bị lao tù mười năm.
Hạ Quốc Bằng nể tình xưa, đi thăm bà ta.
Lý Linh Nhất mặc quần áo phạm nhân, toàn thân đều chán nản.
Hạ Đại Bạch ngồi đối diện với bà ta, cũng sắp không nhận ra bà ta nữa rồi. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, giống như bà ta đã già hơn mười tuổi, không còn sự vinh quang xinh đẹp của quá khứ.
“Quốc Bằng, xin ông cứu tôi!” Lý Linh Nhất đeo còng tay, run rẩy, đưa qua, nắm lấy Hạ Quốc Bằng, cầu cứu: “Nhất định ông có thế, cứu tôi ra đi, Quốc Bằng...”
Hạ Quốc Bằng lắc đầu: “Tôi bất lực. Tiền của lão phu nhân, làm sao có thể dễ dàng lừa như thế, bà còn là hết lần này đến lần khác, lừa gạt đến lần thứ ba.”
“Tôi không có, tôi không có hết lần này đến lần khác...”
“Làm sao mà không có, bà đã quên việc năm năm trước bà đã bỏ thuốc tính kế để Thiên Tinh sinh ra Đại Bạch, việc đó cũng đã lừa phu nhân mười triệu, bây giờ lại là mười triệu, bà cảm thấy bọn họ có thể buông tha cho bà?”
“Việc lừa phu nhân mười triệu kia.” Lý Linh Nhất cũng không hiểu rõ: “Là ý gì? Khi đó có một người thần bí bảo tôi tìm Hạ Thiên Tinh...”
“Bỏ đi, bà không biết thì mãi mãi cùng đừng biết nữa.” Hạ Quốc Bằng cắt ngang lời bà ta, nét mặt nghiêm túc: “Lần này, tôi đến đây, là muốn nói cho bà biết, nếu bà muốn sớm ra khỏi đây, thì ở trong nhà tù xử sự cho tốt, tranh thủ để giảm hình phạt. Ở bên ngoài, chúng tôi không thể giúp được bà, chuyện lần này của bà, phạm phải cũng quá nặng, bà ở trong nhà tù tự hối lỗi đi.”
Lý Linh Nhất hoàn toàn không thể nghe được lời của Hạ Quốc Bằng nữa, mà nhớ đến lời vừa rồi của ông. Cái gì gọi là lừa gạt của năm năm trước, mình lừa lão phu nhân mười triệu.
Chẳng lẽ ba của con trai Hạ Thiên Tinh, là người thần bí kia.
Trong đầu của Lý Linh Nhất nảy sinh ra một bóng dáng, chợt thấy trước kia mình cũng quá ngu xuẩn rồi, lại không chịu nghĩ cho bây giờ.
Nếu đứa bé kia, không phải là của Bạch Dạ Kình, làm sao Bạch Dạ Kình có thể cần Hạ Thiên Tinh, làm sao có thể không hề để ý đến việc cô cho con trai sống cùng người khác, còn quyết một lòng với cô.
“Rốt cuộc là bà có nghe được lời của tôi không?” Hạ Quốc Bằng nhìn thấy Lý Linh Nhất vẫn đang ngẩn ngơ, quơ quơ tay trước mặt bà ta.
“Quốc Bằng, tôi muốn gặp Tinh Không.” Lý Linh Nhất nắm lấy tay của Hạ Quốc Bằng.
Hạ Quốc Bằng nhíu mày: “Bà con dám nhắc đến Tinh Không. Con bé...”
“Tôi biết, nhưng, con bé vẫn chưa xét xử, không phải sao, tôi có cách cứu con bé, tôi có cách cứu con bé ra.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
59 chương
41 chương
29 chương
67 chương
31 chương