Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 249 : Tổng thống đại nhân là bình giấm (3)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Dư Trạch Nghiêu mỗi một chữ đều không hề nghi ngờ đâm trúng thần kinh Bạch Dạ Kình. Cái gì gọi là đã quên đi quá khứ? Cái gì gọi là không ngừng chơi đùa xe chấn còn từng có suối nước nóng chấn?!
Tay anh nắm gậy golf căng thẳng, cơ hồ muốn đem gậy golf bóp nát. Ánh mắt ngưng trên người Dư Trạch Nghiêu càng thêm sắc bén đến nổi có thể nhìn chằm chằm xuyên thấu người ta. Nếu không phải anh có sự tự chủ mạnh mẽ cùng với việc được giáo dục tốt đẹp, gậy golf này có lẽ sẽ trực tiếp nện ở trên mặt Dư Trạch Nghiêu.
Người xem bên ngoài chỉ cảm thấy tổng thống cùng phó tổng thống đang giằng co đối kháng, "độc đấu" đến đặc biệt vui sướng tràn trề, ai cũng không thua ai.
Bên ngoài, Phó Dật Trần đã phát hiện ra việc không thích hợp.
“Sao lại thế này?”
“Làm sao vậy?” Trì Vị Ương hỏi.
Lãnh Phi bên cạnh giữa ấn đường cũng ẩn hiện lo lắng, “Tổng Thống tiên sinh khó có khi thiếu kiên nhẫn như vậy. Lấy thân thủ của ngài ấy mà nói, cú đánh này không nên là của phó tổng thống.”
Phó Dật Trần ánh mắt nhìn người nào đó trên khán đài, trong lòng hiểu rõ vài phần, nói: “Nhìn dáng vẻ, là tâm rối loạn.”
…………………………
Kết quả, khi trận thi đấu kịch liệt này đang ở thời điểm gay cấn nhất, hai đội đội trưởng là tổng thống cùng phó tổng thống "độc đấu", bởi vì thi đấu quá mức "đầu nhập", khiến cho hai người lần lượt bị thương, bắt buộc phải kết thúc.
Đang lúc hai người chuẩn bị kết thúc trận đấu, Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam cơ hồ là đứng dậy cùng nhau. Dư Trạch Nam nhíu mày, “Tôi đi xem anh tôi.”
Hạ Thiên Tinh hướng giữa sân nhìn một cái, ánh mắt ẩn ẩn có lo lắng, “Chờ một chút, tôi đi cùng anh!”
“Đi xem anh ta?” Dư Trạch Nam hỏi
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, không trả lời. Cam chịu.
Dư Trạch Nam chưa nói cái gì, chỉ gật đầu, “Muốn đi thì nhanh lên.”
……...
Hậu trường, bởi vì là hai vị đại nhân vật, cho nên có tầng tầng lớp lớp đề phòng, người thường là quyết không thể đi vào. Nhưng nhờ phúc của Dư Trạch Nam, Hạ Thiên Tinh cũng đi vào không hề có trở ngại nào.
Sau sân bóng, không có hoàn cảnh xa hoa, một gian phòng nghỉ, tổng thống cùng phó tổng thống chia ra làm hai.
Đội chữa bệnh phân ra hai bên xử lý.
“Anh, tình huống như thế nào vậy?” Dư Trạch Nam người còn chưa tới, âm thanh đã vào cửa.
Hạ Thiên Tinh đi vào theo phía sau. Bạch Dạ Kình làm như không nghĩ tới cô sẽ đến, vừa nhấc mắt, gặp được thân ảnh của cô, đáy mắt xẹt qua một tia thâm thúy ám mang, nhưng nháy mắt tiếp theo lại liếc đến quần áo đàn ông trên người cô đang mặc, trong nháy mắt, đáy mắt anh có thêm vài phần lạnh nhạt cùng âm trầm.
Trì Vị Ương ở bên cạnh liền cảm giác ra được không khí trong giờ phút này đang bị đông lạnh.
Nhìn anh bị thương ở chân, Hạ Thiên Tinh theo bản năng hướng về phía anh đến gần một bước, vừa muốn nói gì, liền nghe được phía sau một đạo âm thanh từ ngoài tiến vào.
“Dạ Kình, anh không sao chứ?”
Thân hình Hạ Thiên Tinh cứng đờ.
Một mùi hương nhàn nhạt thổi qua, Lan Diệp đã tới bên người Bạch Dạ Kình, “Em chỉ mới không thấy trong chốc lát, sao lại bị thương thế này?”
Bạch Dạ Kình khẩn trương nhấp môi, không nói. Tầm mắt lại gắt gao cố định ở trên người Hạ Thiên Tinh, tựa như đang tìm kiếm cảm xúc của cô.
Hạ Thiên Tinh cứng người đứng ở kia, trong đầu có một chút mông lung. Chỉ nghe được Lan Diệp đang hỏi đội chữa bệnh: “Có bị thương đến gân cốt không? Muốn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện hay không? Còn chú ý đến thời gian gì nữa?”
“Sao cô lại ở đây? Rốt cuộc cô là ai?” Đột nhiên, ánh mắt Lan Diệp lập tức liền rơi xuống trên người Hạ Thiên Tinh. Vừa mở miệng lực chú ý của mọi người cũng theo đó mà rơi xuống trên người cô. Hiển nhiên, Lan Diệp cũng nhớ rõ đêm đó ở Bạch gia gặp qua cô.
“Cô không phải người của đội chữa bệnh đúng không? Người không liên quan đứng ở nơi này làm gì? Mau nhanh đi ra ngoài đi!”
Người không liên quan……
So ra mà nói, tựa hồ nơi này thật sự chỉ có cô…. là người không liên quan……
Cô xốc mắt nhìn Bạch Dạ Kình, mặt anh vô biểu tình, thần thái lạnh nhạt, hiển nhiên là không có ý định muốn mở miệng nói cái gì. Hạ Thiên Tinh lại lần nữa cảm thấy mình ở đây có vẻ vừa dư thừa vừa buồn cười, hít một ngụm khí, xoay người ——
Lập tức, cô đâm vào ngực một người đàn ông, nháy mắt tiếp theo, bả vai đã bị Dư Trạch Nam ôm.
“Ai là người không liên quan? Cô ấy là bạn gái tôi, Lan tiểu thư có ý kiến?” Dư Trạch Nam chân mày nhíu lại, “Nhưng thật ra Lan đại tiểu thư đây, nhìn thế nào cũng là người không liên quan a ~ cô cũng không phải người của đội chữa bệnh đúng không? Nơi này cũng không có ai là người nhà thân thích hay bạn trai của cô đúng không? Ừ? Tôi thấy, người không liên quan như cô thật ra có thể nhanh chóng đi được rồi!”
“Anh!” Lan Diệp phát giận, “Giỏi cho một Dư Trạch Nam, anh là quỷ hẹp hòi! Tôi vừa nói bạn gái của anh có một câu, anh cũng không đến mức làm khó tôi như vậy chứ?”
“Sao lại không đến mức? Đương nhiên đến mức như vậy rồi! Cô dám nói cô ấy một câu, tôi trả lại cho cô mười câu!” Dư Trạch Nam liếc mắt Lan Diệp, lại liếc mắt Bạch Dạ Kình ở phía sau, trong lòng cũng là muốn che chở Hạ Thiên Tinh. Cô gái này, trong lòng khẳng định lại đang khó chịu!
“Không nghĩ tới nhị thiếu gia phong hoa ở bên ngoài, hiện tại cũng si tình như vậy!” Một đạo âm thanh u lãnh cắm vào, mang theo lạnh lẽo châm chọc. Tầm mắt Bạch Dạ Kình xẹt qua tay của Dư Trạch Nam gác đầu vai của cô, càng lạnh hơn vài phần.
Thật là hay cho cái từ "bạn gái"!
Dư Trạch Nam nhe răng cười, như là bị khen ngợi đến đặc biệt vui vẻ, “Tất nhiên. Cũng không nhìn đến đối tượng sao. Một người phụ nữ tốt người khác không hiểu để quý trọng, dù sao tôi cũng phải hiểu. Tổng Thống tiên sinh, ngài nói đúng không?”
Như là bị anh ta tươi cười cảm nhiễm, Bạch Dạ Kình cũng hơi hơi câu môi mỉm cười, đứng dậy khí định thần nhàn hướng về bọn họ, mỗi một bước đều ưu nhã nói không nên lời.
Thế nhưng vì vậy mà lại làm trong lòng Hạ Thiên Tinh bồn chồn.
Có loại dự cảm không tốt nói không nên lời.
Anh đến gần.
“Cô ấy xác thật là người phụ nữ tốt, chính là quá yêu cắn người ——” nói đến này, anh ngẩng đầu, nhìn mắt Dư Trạch Nam, con ngươi lười nhác nheo lại, bộ dáng như là không chút để ý, “Ngày thường cô ấy cũng thích cắn xương quai xanh cùng ngực của cậu sao?”
“……” Dư Trạch Nam sắc mặt cứng đờ. Từ góc độ anh nhìn qua, có thể nhìn đến rõ ràng trên xương quai xanh của Bạch Dạ Kình lưu lại một loạt dấu răng, thực ái muội.
Đó là mấy buổi tối trước còn lưu lại khi cô cắn anh!
Hạ Thiên Tinh vừa thẹn vừa bực. Lời này của Bạch Dạ Kình nói ra muốn có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội, ngay cả kiêng dè cũng không có, lần này, đừng nói là Dư Trạch Nam, ngay cả sắc mặt của Lan Diệp cũng đổi đổi, muốn bao nhiêu xuất sắc thì có bấy nhiêu xuất sắc.
Nhưng mà người khởi xướng lại không quản nhiều như vậy, tự mình dẫn đầu liền đi ra ngoài.
Anh vừa đi, những người khác đều lục tục đuổi kịp. Đi ra hai bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại liếc mắt Dư Trạch Nghiêu, lại đem ánh mắt dờ đến Phó Dật Trần như là thuận miệng vừa hỏi: “Bác sĩ Cảnh hôm nay sao không cùng các người ở nơi đây? À,…… cô ấy nhất định là đang bận hẹn hò. Lần trước ở bệnh viện, người đàn ông kia lặng lẽ cùng cô ấy gặp mặt hình như là vị hôn phu trước kia đi? Bác sĩ Phó, anh hiểu biết cô ấy, anh nói xem, bọn họ có thể có khả năng nối lại tình xưa hay không?”
Phó Dật Trần vừa muốn mở miệng nói cái gì, Bạch Dạ Kình cũng đã giương tay đánh gãy, lại tự hỏi tự đáp: “Đối phương rất ưu tú, bác sĩ Cảnh hình như là còn khăng khăng một mực đối với anh ta đi? Nhiều năm như vậy ai cô ấy cũng chướng mắt, xem ra là đang đợi anh ta trở về, cùng anh ta tái tục tiền duyên.”
“……”
Lần này, đổi lại là Dư Trạch Nghiêu thẹn quá thành giận. Trong tay còn bắt lấy gậy golf, bị anh ta ném văng ra thật xa.
Gia hỏa Bạch Dạ Kình này! Quỹ ấu trĩ! Thật là có thù tất báo!!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
59 chương
41 chương
29 chương
67 chương
31 chương