Editor: Quỳnh (Yumi) Trước quán cà phê, một hàng xe từ từ đậu lại. Cửa sổ chiếc xe ở hàng giữa chậm rãi giáng xuống, xuất hiện một gương mặt đàn ông trẻ tuổi. “Cô ấy chính là Hạ Thiên Tinh?” Người bên cạnh vội cung kính trả lời: “Đúng vậy, nhị thiếu gia. Đối tượng xem mẳt của cô ấy đã bị chúng ta chặn lại, ngài có thể đi qua.” Đối phương gật đầu, đem kính râm gỡ xuống. Đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài liền bước xuống, “Đem đỗ xe đi, các người có thể đi rồi. Thuận tiện trở về nói với anh tôi, nhiệm vụ này tôi khẳng định hoàn thành.” “Nhị thiếu gia, có cần vệ sĩ ở lại hay không……” Người đàn ông không kiên nhẫn xua xua tay, “Đi đi đi, đừng làm tôi ngứa mắt. Tôi lại không phải là ba hay anh trai, không đối thủ, muốn vệ sĩ làm gì?” “Vậy được rồi.” Anh ta kiên trì, đối phương cũng cũng chỉ có thể từ bỏ. ………… Nhị thiếu gia tiến đến quán cà phê trước, đánh giá Hạ Thiên Tinh sau một lúc lâu. Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô. Nhưng có thể nhìn ra được, ngũ quan của cô thật sự xinh đẹp. Cô đang đọc sách, nhìn tương đối nghiêm túc. Nhưng lại không giống những người bên cạnh anh ta, đều là kiểu nghiêm túc, ngoan ngoãn như học sinh. Mặt bàn, bị gõ vang. Hạ Thiên Tinh lúc này mới từ trong sách thoát ra, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới, nên sửng sốt một chút. Còn chưa mở miệng, đối phương đã tùy tiện ngồi xuống đối diện cô. Dùng ánh mắt đào hoa liếc mắt cô một cái, vẫy tay gọi phục vụ. “Tiên sinh, ngài uống cái gì?” “Cà phê đá. Cám ơn.” Anh ta tươi cười, nhướng mày nhìn đối phương bằng hai mắt lộng lẫy, tình ái bắn ra bốn phía, làm khuôn mặt của nữ phục vụ trực tiếp xấu hổ đến đỏ bừng. Người đàn ông này…… Thật sự rất đẹp. Dáng người thon dài, nếu không 188cm, cũng ít nhất từ 185cm trở lên. Bạch Dạ Kình là người đàn ông soái nhất mà Hạ Thiên Tinh từng gặp, nhưng mà nếu so sánh người đàn ông trước mặt này với Bạch Dạ Kình cũng hoàn toàn không kém cỏi đi nơi nào, chỉ là, Bạch Dạ Kình mang theo nét trầm ổn nội tâm, còn anh ta…… Là kiểu người bừa bãi và vài phần ăn chơi trác táng. Bất quá, từ từ! Tại sao cô lại nghĩ tới Bạch Dạ Kình? Rõ ràng không liên quan nha! Hạ Thiên Tinh chút ảo não, suy nghĩ lại về người đàn ông trước mặt này, tương đối hoài nghi. Anh ta là người đàn ông đã li dị theo lời bà nói sao? “Nhìn lâu như vậy, đẹp sao?” Đối phương nhoẻn miệng cười, đột nhiên hỏi. Khoảng cách gần, khuôn mặt lại đẹp như vậy, làm Hạ Thiên Tinh cảm thấy có chút choáng váng. Cô khép sách lại, hỏi “Tiên sinh, anh có phải hay không đi nhầm chỗ?” “Hạ Thiên Tinh. Đi xem mắt. Đúng không?” “…… Là.” “Dư Trạch Nam, đối tượng xem mắt của cô.” Đối phương chủ động vươn tay với cô. Thật là người nay sao? Hạ Thiên Tinh có chút không dám tin tưởng, lúng ta lúng túng bắt tay với anh ta. …… Ban đầu, Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng đối phương sẽ là người đàn ông đã ly hôn vô cùng buồn tẻ, chính là, vừa tiếp xúc, mới phát hiện người này tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, còn hài hước thú vị. Cái này cùng tư liệu của bà nội cung cấp khá khác biệt. Bất quá, may mắn là hoàn toàn không vượt quá kiểm soát. Nếu không, hai người ngồi một phút đồng hồ đều cảm thấy là tra tấn. Cùng Dư Trạch Nam ở quán cà phê ngồi suốt một buổi chiều. Hai người nói rất nhiều chuyện, Hạ Thiên Tinh phát hiện mình nói cái gì thì anh ta đều có thể tiếp nhận và trả lời rất tốt. Một buổi trưa, sau khi hai người chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng lại sinh động, tiện đà lại cùng nhau ăn bữa tối. ……………… Lúc này. Bên trong phủ tổng thống. Tổng thống tiên sinh bỗng nhiên trở về, lập tức công việc của mọi người càng lu bu lên, trong phòng bếp lập tức chuẩn bị nhiều cơm và món ăn hơn. Bạch Dạ Kình tiến tới thư phòng, lúc trở ra nhà ăn đã chuẩn bị xong. Quản gia đã chờ ở kia, bên kia, người hầu đã dắt tiểu thiếu gia ra tới. “Ba ba.” Hạ Đại Bạch chào hỏi. Bạch Dạ Kình ôm nhóc ngồi xuống ghế, hỏi: “Có đói bụng không?” “Còn tốt” Anh ở vị trí ngồi hạ, cầm lấy chiếc đũa, nhìn quanh một vòng, hỏi quản gia: “Hạ tiểu thư đâu?” “Hạ tiểu thư buổi sáng liền đi ra ngoài, mới vừa gọi điện thoại trở về, nói là cùng bạn ăn rồi, qua cơm chiều mới có thể trở về.” Anh “Ừ” một tiếng, xem như đã biết. Hạ Đại Bạch uống xong một ngụm canh, nói tiếp: “Mẹ đi xem mắt.” “Cái gì?” anh ghé mắt, liếc liếc mắt nhìn nhóc. “Đúng vậy, con đã cổ vũ mẹ đi xem mắt! Mẹ thích dượng nhỏ nhưng dượng lại không thích mẹ, còn muốn cưới dì nhỏ, thực thảm! Cho nên mẹ hiện tại muốn đi tìm người đàn ông khác kết hôn! Quản gia bá bá, ông nói, mẹ cháu, khẳng định sẽ tìm được người đàn ông tốt, có phải hay không?” Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn phía quản gia. Quản gia cười cười, “Hạ tiểu thư thông tình đạt lý, lại săn sóc thiện lương, khẳng định sẽ có người đàn ông tốt cưới cô ấy. Hơn nữa, hôm nay có thể cùng đối phương ăn cơm trưa, lại cùng nhau ăn cơm chiều, xem ra là ở chung rất vui. Nói không chừng, duyên phận này liền tới.” “Quản gia bá bá nói đúng. Về sau mẹ cháu kết hôn, nhất định cho ông kẹo mừng.” Bạch Dà Kình liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của nhóc, lại nghĩ tới khuôn mặt cô đi xem mắt, thần sắc liền lạnh chút. Môi mỏng nhàn nhạt nhấc lên, “Được rồi, ăn cơm.” Hạ Đại Bảo ’ Dạ ’ một tiếng, ngoan ngoãn ăn cơm. Quản gia ở một bên lặng yên quan sát thần sắc tổng thống tiên sinh khẽ biến, trong lòng có điều tưởng, lại không dám nói thêm về buổi xem mắt của Hạ Thiên Tinh. Bạch Dà Kình vốn ăn uống không tồi, nhưng trước mắt nhìn những thứ đồ ăn này, lại đột nhiên không có hứng thú. Ăn không tới mấy miếng, liền thả chiếc đũa. ……………… Ăn qua cơm chiều, thời điểm tính tiền, Dư Trạch Nam sờ trên người, trống không. Đáng chết! Lúc đi, anh ta căn bản không đem theo tiền. Hạ Thiên Tinh nhìn thấy anh ta quẫn bách, liền đi trả tiền. Dư Trạch Nam theo sau, “Tôi thiếu cô một bữa cơm, lần sau tôi mời” “Cái gì thiếu, đâu phải chỉ có mình anh ăn?.” “Kia không được, để phụ nữ trả tiền rất mất mặt.” Dư Trạch Nam lái Aston Martin, tùy tiện ngừng ở ven đường, đặc biệt rêu rao. Anh ta mở cửa xe ra cho cô “Đi lên, tôi đưa cô về nhà.” Hạ Thiên Tinh có thể cảm giác được, ánh mắt người đi đường đều nhìn cô cực kỳ hâm mộ ánh mắt. Đúng vậy, người đàn ông này, vừa đẹp trai cao lại có tiền, trắng trợn táo bạo khoe giàu, người khác không hâm mộ cô mới là lạ! Bất quá…… Nơi cô ở, làm thế nào cho người khác đưa đến? “Tôi không cần anh đưa.” Hạ Thiên Tinh đóng cửa xe của anh ta lại, trực tiếp đi bộ. Dư Trạch Nam cảm thấy buồn cười, “Không cần tôi đưa cũng được, vậy cô đưa điện thoại cho tôi.” “Làm gì?” Hạ Thiên Tinh cảnh giác. “Cho tôi.” Dư Trạch Nam dùng lợi thế tay chân dài, dễ như trở bàn tay liền đem di động trong tay cô qua. Sau đó, di động anh ta liền vang lên “Được rồi, quá hai ngày, mang cô đi ăn cơm. Tôi biết một chỗ cũng không tồi” Dư Trạch Nam nói xong, đem điện thoại ném về phía Hạ Thiên Tinh Hạ Thiên Tinh vừa thấy, xem như đại thiếu gia tự giác, trực tiếp lưu số của cô. Trạch Nam. Thật là có chút quen thuộc. “Oanh ——” một tiếng, Aston Martin lao ra mấy mét, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lại lui trở về. Cửa sổ xe chậm rãi giáng xuống, lại xuất hiện gương mặt đẹp mê người cười nhìn cô, “Tôi gọi điện thoại thì phải nhận, biết chưa?”