Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 174 : Cô dâu thuộc về anh (1)
Edit: NT
Beta: Quỳnh
Lúc đến Bạch Dạ Kình vô cùng cao hứng, nhưng khi trở về, gương mặt lại đáng sợ vô cùng. Hạ Đại Bạch không biết đã tỉnh từ khi nào, mở đèn ngủ, ngồi ở mép giường, đôi mắt chưa tỉnh ngủ lắm nhưng tràn ngập sự vui sướng khi có người gặp họa, nhìn anh, “Tiểu Bạch, ba tính bỏ con đi ngủ cùng với Đại Bảo, nhưng là, bị Đại Bảo đuổi ra ngoài, đúng không?”
Tiểu tử này, lại nói năng linh tinh. Khi nào thì anh bị đuổi? Cô gái kia căn bản còn chưa có cho anh cơ hội đi vào!
Hừ một tiếng, lười phản ứng lại, anh trực tiếp xốc chăn chui vào, vẻ mặt buồn bực.
Hạ Đại Bạch cũng nằm trở về, nghiêng khuôn mặt nhìn anh cười đến toét miệng, “Tiểu Bạch, có vợ liền vứt bỏ con trai là không đúng nga!”
“…………Ai nói ba đi tìm mẹ con?” Bạch Dạ Kình cảm thấy tên nhóc kia thật dong dài.
“Không phải đi tìm Đại Bảo, vậy sao ba lại rời giường?”
“Uống nước.”
“Vậy li đâu?”
“……………” BDK “bang” một tiếng, tắt đèn ngủ đi, “Ngủ!”
……………………………
Hôm sau.
Vẫn giống hôm qua, Hạ Thiên Tinh rời giường sau, Bạch Dạ Kình đã sớm rời đi. Hạ Đại Bạch vẫn còn ở trên giường đánh một giấc thật sâu. Hạ Thiên Tinh lay nhóc tỉnh, đưa đi rửa mặt rồi lại đưa đến nhà ăn ăn sáng.
“Hôm nay mẹ sẽ đến trường xin cho con nghỉ học ít hôm, mang con đi gặp bà ngoại, được không?” Hạ Thiên Tinh hỏi nhóc.
“Bà ngoại?” vẻ mặt Hạ Đại Bạch mê mang, “Trước kia con chưa gặp nga!”
“Ừ. Chưa từng gặp. Lần này mang con đi gặp là lần đầu. Vì ở một thành phố khác, nên có thể là sẽ đi mất mấy ngày.”
Hạ Đại Bạch cảm thấy đó là đi ra ngoài du lịch, cũng giống đi chơi, đương nhiên sẽ cảm thấy vui. Đầu nhỏ lúc lắc, hỏi: “Chúng ta sẽ rủ Tiểu Bạch cùng đi sao?”
“…….”Thần sắc Hạ Thiên Tinh hơi trầm xuống. Hiện giờ anh vội vàng kết hôn, khi nào thì có thời gian? Càng nói chi đến việc đi thăm người thân cùng bọn họ.
Cô cười chua xót, lắc đầu, “Con cũng nhìn ra là Tiểu Bạch vô cùng bận, sao có thể có thời gian cùng chúng ta đi xa chứ.”
“Phải ha, nói vậy cũng đúng.” Hạ Đại Bạch gật đầu, “Con trước đi gặp mặt bà ngoại, về sau ba rảnh, con sẽ dẫn ba đến gặp.”
Hạ Thiên Tinh chỉ khẽ mỉm cười, tận lực đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng xuống.
Cô không nghĩ sẽ cho cậu nhóc biết, anh sẽ kết hôn cùng một cô gái khác, ít nhất, hiện tại vẫn muốn nhóc vui vẻ. Cô cũng không biết nên mở miệng thế nào để nói một chuyện tàn nhẫn như vậy với con.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Thiên Tinh đưa con trai đến trường, nói mấy tiếng với giáo viên về mấy ngày sau, rồi mới đến bộ ngoại giao làm việc.
Mở máy tính, bắt đầu công việc của ngày mới. Hơn 10 giờ, tay đã có chút mỏi, chuẩn bị đánh báo cáo xin nghỉ. Vừa đánh được 2 chữ “xin nghỉ” thì điện thoại di động giờ phút này đột ngột vang lên.
Trên màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ. Hạ Thiên Tinh không nghĩ nhiều, liền tiếp máy.
“Vâng..cho hỏi ngài là?” Cô mở miệng trước.
“Hạ tiểu thư, chúng ta gặp mặt đi.”
Thanh âm này……
Hạ Thiên Tinh giật mình, cũng chỉ trầm mặc một lát, liền đáp ứng, “Được. Nói địa điểm đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp người đến đón cô, cô ra cửa chờ đi.”
…………………
Địa phương mà người kia chọn, là một văn phòng làm việc cao cấp. Đó được xem như là một cửa hàng, bên trong đều là những bộ quần áo được thiết kế riêng, giá trị liên thành.
Xe chở cô dừng lại trước cửa. Lập tức có người tiến lên, cung kính mở cửa xe cho cô, “Hạ tiểu thư, Tống tiểu thư đã ở bên trong chờ ngài.”
“Cám ơn.”
Hạ Thiên Tinh lễ phép gật đầu, cởi ái khoác cùng giỏ xách giao cho người khác, đi vào bên trong.
Đó là một phòng thay quần áo xa hoa với diện tích rộng lớn, đủ lạo lễ phục cùng áo cưới rực rỡ sắc màu, làm người ta phải xuýt xoa. Tầm mắt Hạ Thiên Tinh khẽ xẹt qua, từng mảnh lụa trắng thanh khiết rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng lại đâm vào mắt cô, có chút đau nhói. Như có hạt cát bay vào mắt, làm hốc mắt cô không tự giác mà ẩm ướt.
“Áo cưới của nơi này thật xinh đẹp, phải không?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, làm Hạ Thiên Tinh hồi thần. Ngón tay, véo mạnh vào lòng bàn tay, đem cảm xúc điều chỉnh thật tốt mới từ từ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt không chê vào đâu được, cười, “Tống tiểu thư hôm nay tìm tôi đến, không phải là muốn tôi giúp chọn áo cưới đi?”
“Cô nói thật đúng.” Tống Duy Nhất hôm nay mặc một bộ âu phục rất có khí chất, tóc dài để xõa, so với lúc trước, hôm nay nhìn cô ta có vài phần ngọt ngào, nhìn ra được là tâm tình đang rất tốt. Cái này gọi là gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đại khái là như thế đi!
Ngực Hạ Thiên Tinh vô cùng khó chịu, nhưng là trên mặt không biểu lộ ra. Chỉ nhẹ nhàng cười, “Tống tiểu thư đại khái là chọn lầm người, tôi và ngài còn không thân đến mức có thể thay ngài chọn áo cưới đâu.”
“Hạ tiểu thư có mắt chọn đàn ông không tồi, nên có thể nghĩ, mặt khác cũng không kém.” Tống Duy Nhất ý vị thâm trường, cằm cô ta hướng về một phía, nơi đó tất cả đều là các loại quần áo sang trọng, có thể làm người ta hoa cả mắt. “Nhìn xem mấy bộ lễ phục này, đây là nhưng bộ tôi muốn mặc vào hôn lễ bốn ngày tới. Mà là, tôi cùng với phu quân tương lai Dạ Kình mặc.”
Tống Duy Nhất cố ý đem năm chữ “phu quân tương lai” (trong tiếng Trung là 5 chữ đó) nói một cách chậm rãi, thực rõ ràng là đang công khai đánh dấu chủ quyền.
Cô ta cao ngạo ngẩng cằm, kiêu căng nhìn Hạ Thiên Tinh, “Thế nào, Hạ tiểu thư, lấy ánh mắt của cô nhìn xem, cảm thấy những thứ đó sẽ thích hợp với chúng tôi sao?”
Hạ Thiên Tinh hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ căn bản không hiểu những lời cô ta nói,”Thử quần áo cùng hôn nhân là giống nhau, thích hợp hay không thích hợp, trong lòng mình là rõ nhất. Tống tiểu thư không có tự tin mà đến hỏi tôi, chắc là trong lòng đã có đáp án, không phải sao?”
Đồ vật chân chính thích hợp với mình, sao còn phải đi hỏi ý kiến người khác?
Tống Duy Nhất bị cô nói đến nghẹn, sắc mặt khẽ đổi. Nháy mắt tiếp theo, cười nhạo một tiếng, đôi tay ôm ngực, “Cũng đúng. Vô luận là quần áo hay là hôn nhân, thật phải chính mình thử qua mới biết được, chỉ tiếc, cô lại không có cơ hội. Mấy thứ này, tất cả đều là thuộc về tôi, cô đến cả tư cách cùng tôi tranh giành cũng không có!”
Lời Tống Duy Nhất nói, không sai.
Hạ Thiên Tinh nâng mắt nhìn cô ta, “Cô tìm tôi lại đây, hẳn không chỉ là cùng tôi nói những lời này đi? Nếu là chỉ có vậy, thực xin lỗi, thời gian của tôi rất quý giá.”
Tống Duy Nhất nhìn chằm chằm cô, rồi sau đó, nhìn nhân viên bên cạnh, lạnh lùng phân phó: “Đều đi ra ngoài! Đóng cửa lại! Không được tôi đồng ý, không kẻ nào có thể tiến vào!”
“Vâng, Tống tiểu thư.” Mọi người đều nhanh chóng ra ngoài.
Vừa nhìn thấy tình thế này, Hạ Thiên Tinh đã bắt đầu tò mò Tống Duy Nhất rốt cuộc muốn cùng mình nói cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
59 chương
41 chương
29 chương
67 chương
31 chương