Sau khi Đồng Uyển Nhu đi theo phụ thân và ca ca về đến nhà, liền bị bọn họ gạt sang một bên, nhìn bọn họ tụ lại thành một đống thương lượng đối sách, mà ngạch nương Ô thị của nàng cũng chạy đến, phụ thân và ca ca nàng đem chuyện hôm nay ở bãi săn kể lại cho bà nghe, Ô thị giận tái mặt. "Một thứ tử như hắn mà cũng dám mở miệng, cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì." Ô thị rất để ý đến việc dòng chính thứ, ở trong lòng bà, con gái bà dù không được vào cung làm nương nương nhưng tối thiểu cũng phải làm chính thê của con trưởng, tương lai con trai trưởng được phong tước phong hầu, con gái cũng là chính thất phu nhân, nhưng mà một tên thứ tử, tiền đồ chưa biết, ngày mai hắn muốn làm cái gì, chính hắn còn chưa biết, dựa vào cái gì mà cưới con gái bà? "Đúng, ngạch nương, người chưa nhìn thấy tiểu tử này, thừa dịp con không ở đó còn đi quấy rầy muội muội, nếu không phải con kịp thời đuổi tới, nói không chừng tiểu tử này làm ra việc khinh bạc muội muội rồi." Đồng Ấu Khanh cũng không muốn muội muội của mình gả cho một tên thứ tử, nên khi nói chuyện cố ý thêm mắm thêm muối, khiến Ô thị càng thêm nổi giận. "Hừ, chuyện này ta không đồng ý. Đồng gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, nuôi con gái lớn chính là muốn gả cao, thứ nữ tây sương phòng Hương Nhu còn gả cho một người con trai trưởng, chính nữ nhà chúng ta sao có thể chịu thiệt gả cho một tên thứ tử, không được, kiên quyết không được." Ô thị canh cánh chuyện này trong lòng, bà muốn để Đồng Như Chương ra mặt đến Phú Sát gia nói chuyện này, nhưng mà ban ngày Đồng Như Chương cũng tự trải qua việc này, khó xử nói: "Hiện tại nói gì nữa, hoàng thượng đã nói, cho nó thời gian ba ngày, ba ngày sau, Phú Sát gia cho người đến, đến lúc đó bảo Uyển Nhu chính miệng từ chối không được sao." Ô thị nghe xong, biết là hoàng mệnh khó trái, lúc này cố ý đi nói, tỏ rõ Đồng giai thị bọn họ thiếu kiên nhẫn, nghĩ vậy bà gật gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như vậy." Sau khi bọn họ bàn bạc xong, Đồng Như Chương và Đồng Ấu Khanh nói buổi tối còn mời Mỗ đại nhân một bữa, liền vội vàng đi ra khỏi cửa, Ô thị muốn đi sai người chuẩn bị bữa tối, liền gọi Hỉ Bảo đưa Đồng Uyển Nhu về phòng. Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng bà rời đi, trước nay chưa từng có lúc nào nàng cảm thấy uể oải như bây giờ, tuy rằng biết a mã và ngạch nương là vì tốt cho nàng, nhưng mà, mỗi khi có chuyện gì, chẳng cần biết là chuyện của nàng hay không, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua ý của nàng, mà tất cả đều tự ôm lấy mọi việc, bọn họ luôn cảm thấy chỉ cần nàng gả vào nhà cao cửa rộng, sau này liền có thể có những ngày tốt, nhưng chuyện sau này, ai có thể chắc chắn được chứ? Thật giống như đại tỷ, gả vào trong cung, gả cho tiên đế một lão nhân đã trên năm mươi tuổi, chẳng qua là được sủng hạnh một hồi, rồi làm thái phi, vĩnh viễn bị nhốt ở trong một nhà tù tơ vàng; lại giống như con gái của trắc phu nhân nhị nương Cẩn Nhu tỷ tỷ, lấy lễ nghi dòng chính nữ gả vào nhà Bao Y Tả Lĩnh, nhưng mà ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau lớn, một chính thê như tỷ ấy bị ép phải cùng thiếp thất tranh giành tình cảm, ngày ngày sống trong giày vò. Việc này tuy rằng tỷ ấy chưa từng nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, sinh ra ở một gia đình như vậy, từ nhỏ đã nhìn ngạch nương cùng nhóm di nương đấu đá, khắp nơi vì muốn duy trì vị trí chính thê mà chèn ép các di nương, ép từ sinh kế của các nàng, ép tiền đồ của các thứ tử thứ nữ, chỉ cần nghĩ đến bản thân sau này cũng phải trải qua những ngày như vậy, Đồng Uyển Nhu liền cảm thấy cũng đành vậy, đến lúc đó thật sự rơi vào đường cùng, nàng liền tùy tiện tìm một miếu thờ, liền thanh đăng cổ phật thôi. Nhưng mà, hết thảy đều thay đổi do lời nói của người kia. Hắn tên là Phó Hằng đi, tình cảm của hắn đối với mình cuối cùng là tình cảm gì, mới có thể khiến cho hắn có dũng khí lớn đến như vậy, trước mặt mọi người xin hoàng thượng thỉnh hôn, vì nàng mà dám cùng gấu đen lấy mạng ra đánh cược, nàng đáng giá để hắn làm như vậy sao? Thời gian dài như vậy, cũng không biết vết thương ở sau lưng hắn thế nào, cũng không biết có nặng lắm không, nếu ba ngày sau, a mã và ngạch nương muốn nàng ở trước mặt mọi người từ chối hắn... Vậy thì nên làm gì bây giờ? Đồng Uyển Nhu vào phòng liền mở ra cửa khắc hoa ở phía tây, ngồi trước cửa sổ nhìn ánh nắng chiều lặng lẽ chiếu xuống, Hỉ Bảo thấy nàng không có dặn dò gì khác, liền phúc thân với nàng rồi đi ra ngoài, săn sóc thay nàng khép cửa phòng lại, đi thu xếp bữa tối. Đi ra khỏi tiểu viện của Đồng Uyển Nhu, Hỉ Bảo bị người gọi lại, chỉ thấy ma ma bên người Ô thị gọi nàng đi, hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi có nói cái gì không? Có cái gì khác thường không?" Ma ma này không chỉ một lần hỏi thăm nàng về tính tình của tiểu thư, biết là phu nhân sai bảo, Hỉ Bảo tập mãi cũng thành thói quen, liền nhớ lại bộ dạng của tiểu thư lúc này, lắc đầu nói: "Không có, tiểu thư xưa nay không thích nói chuyện, cũng không nói gì, bộ dạng cũng không khác bình thường." Chỉ thấy lúc này ma ma mới gật đầu, rồi theo đường mòn quay về, Hỉ Bảo cũng tiếp tục đi về phía bếp bên này. *** Qua Nhĩ giai thị ném chén trà ở trước mặt xuống, vừa vặn ném xuống trước mặt Lý thị, Lý thị mặt mày vẫn bình tĩnh, lâm trận không loạn, cứ như vậy mà đứng thẳng, thật giống như rơi xuống trước mặt bà không phải chén trà, mà là một ít bụi không đáng nhìn đến. "Ngươi biết rõ đứa nhỏ này là người ta coi trọng, lại cố tình bảo con trai ngươi đến bãi săn cướp đoạt, ngươi có mục đích gì?" Qua Nhĩ giai thị đã qua bốn mươi, dung mạo tương đối bình thường, kế thừa cốt cách dáng vẻ của nữ tử Mãn Thanh, hơn nữa kiểu tóc và giày cao, khiến thoạt nhìn bà có vẻ rất cao lớn hùng hổ, Lý thị là nữ nhân Giang Nam chính gốc, cốt cách đơn bạc, dung mạo thanh tú, cả người đều là khí chất mát mẻ của khuê tú Giang Nam, tuy rằng Qua Nhĩ thị là chính thê, bà chỉ là một tiểu thiếp, nhưng mà ở trước mặt Qua Nhĩ giai thị, bà chưa bao giờ biểu hiện sự sợ hãi. Bất động thanh sắc lùi về sau một bước, tránh cho nước trà làm ướt mũi hài của bà, Lý thị chuyển động đôi mắt, cũng không lên tiếng, cứ đứng như vậy mà không nói gì, lửa giận của Qua Nhĩ giai thị cũng giống như chén trà vỡ vụn trước mặt bà, thấy cũng như không thấy. Dù sao, Lý thị cũng đã biết trước Qua Nhĩ giai thị không dám động thủ với bà, nếu đánh thì tốt rồi, bà mới có lý do để đi cáo trạng với tướng công rồi. "Ba ngày sau, Phó Hằng không được đến Đồng gia." Qua Nhĩ giai thị đương nhiên biết kỹ xảo của Lý thị, hít sâu vào vài lần, mới nỗ lực khống chế được lửa giận xuống, cắn răng nói với Lý thị như vậy. Lý thị nghe xong lời này, lần đầu trong đêm nay nâng ánh mắt nhìn lên, bình tĩnh nói với Qua Nhĩ giai thị: "Phu nhân, chỉ sợ không được, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, ta tự biết thân phận của mình như thế nào, sao dám cãi lại thánh ý?" Qua Nhĩ giai thị lấy thánh ý của hoàng thượng ra trấn áp bà, không khỏi lớn tiếng cả giận nói: "Hừ, ta thấy ba ngày sau các ngươi đừng nên đi, là vì không muốn các ngươi ném mặt mũi của Phú Sát chúng ta đi, ngươi cũng biết Hằng nhi của ngươi thân phận là gì, dòng chính nữ nhà người ta đang êm đẹp dựa vào cái gì mà gả cho hắn? Cũng không thử nhìn vào bãi nước đái xem bản thân là ai." Lý thị cắn chặt hàm răng, đối với lời nói của Qua Nhĩ giai thị cố gắng nhẫn nhịn, nhịn thật lâu sau, mới nặn ra một chút tươi cười trên mặt, duy trì trấn định nói: "Ba ngày sau, ta đã thay Hằng nhi chuẩn bị tốt sính lễ, phải thuận lợi vui vẻ đến Đồng gia thì mới không bôi nhọ khí phái của Phú Sát gia nha." "..." Sau khi Lý thị từ sân viện của Qua Nhĩ giai thị đi ra, hai gò mà đỏ rực, Phó Hằng sắc mặt tái nhợt đi đến đón bà, thật dấu vết trên mặt bà, định vào sân viện tìm Qua Nhĩ giai thị tính sổ, lại bị Lý thị vội vàng giữ lại. "Hồ đồ cái gì? Chẳng qua là mấy cái tát, cũng không chết được." Phó Hằng giận không kiềm được, "Nhưng người bảo con có thể thờ ơ nhìn người bị tát sao?" Lý thị nhìn Phó Hằng một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Thù hận giữa ta và bà ấy, dù con xông vào thay ta đánh bà ấy vài cái tát thì có thể kết thúc sao? Ta hận bà ấy lớn đến đâu, nương cũng không hy vọng con dùng cách đó thay nương xả giận." Lời Lý thị khiến Phó Hằng ngây ngẩn cả người, sau đó mới nặng nề thở dài, đem việc này nhịn xuống, Lý thị thấy hắn như vậy, không khỏi lên tiếng an ủi: "Được rồi, chỉ cần có thể thành công cưới vợ, một chút ủy khuất này của nương cũng không là cái gì." Phó Hằng nghe Lý thị nhắc đến chuyện này, vẻ mặt không khỏi có chút hoảng hốt, Lý thị cũng hiểu rõ giờ phút này trong lòng hắn không yên, vỗ nhẹ bên vai bị thương của hắn vài cái, nói: "Chuyện trên đời, chẳng phải con nỗ lực mười phần, thì sẽ có thu hoạch mười phần, thường thường là con cố gắng nhưng chưa chắc sẽ có thu hoạch, nhưng mà con phải nhớ kỹ, nếu như con không nỗ lực, thì vĩnh viễn sẽ không có thu hoạch. Con hạnh phúc hay không là số mạng của con. Hiểu không?" "..." Phó Hằng hiểu ý của mẫu thân, nhìn Lý thị rồi gật đầu, sau đó Lý thị cũng không trì hoãn, đi lướt qua hắn, vội vàng đi đến Đông Uyển, Phó Hằng thấy bước chân của bà vội vàng, không khỏi hỏi một câu: "Nương, người đi đâu vậy?" "Thừa dịp mặt còn đỏ, ta đi gặp a mã của con." Lý thị cũng không quay đầu lại nói. "..." *** Ba ngày sau, giờ mẹo Phó Hằng dẫn năm mươi người nâng sính lễ đến trước cửa Đồng giai thị. Sắc mặt vẫn tái, dù là vậy nhưng sống lưng của hắn vẫn luôn thẳng, chờ đến giờ tỵ, người trong cung mới đến, hắn mới cùng nhau được mời vào Đồng gia. Hoàng thượng phái một người ở phủ Nội Vụ tên Tam Đức Tử công công đến, đến cùng công công này còn có một đạo thánh chỉ đã được viết trước, hoàng thượng đã phân phó, nếu như hôm nay Đồng gia tiểu thư đáp ứng, thì sẽ đem thánh chỉ này ban cho hai nhà, xem như tứ hôn, nếu như Đồng gia tiểu thư không đáp ứng, như vậy thánh chỉ này nguyên dạng mang về trong cung. Đồng Như Chương vì chuyện của con gái, hôm nay cố ý không lâm triều, ở nhà sau khi người trong cung tới, ông cùng công công này nói chuyện một lúc, sau đưa đại lễ lên, nhưng lễ vật vừa lấy ra, đã bị công công này một câu "không công không hưởng lộc" mà từ chối. Đồng Như Chương lễ không đưa ra ngoài, trên mặt có chút không vui, liền đem không vui rơi vào người Phó Hằng vẫn luôn bị xem nhẹ đứng thật lâu ở một bên. "Sao ngươi còn đứng lỳ ở đây, ta nói cho ngươi biết, Uyển Nhu tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi mang theo đồ đi về đi." Đồng Như Chương vừa nói vừa nhìn lướt qua những đồ mà Phó Hằng mang theo đến, hắn thật đúng là thành thật, đồ mang theo đều là những đồ gả cưới dân gian thường dùng, tuy rằng là đầy đủ hết, nhìn ra cũng là cố ý đặt mua, nhưng mà hắn cũng không nghĩ lại, Đồng gia ở kinh thành là dòng dõi gì, mấy thứ này, cưới một cô nương bình thường thì quả thật là đủ, nhưng tuyệt đối không cưới được cô nương Đồng gia! Phó Hằng không nói gì, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tam Đức Tử công công, chỉ thấy công công này đầu tiên là khéo đưa đẩy cười, sau đó nói với Đồng Như Chương: "Công gia, hoàng thượng đã ngàn dặn vạn dặn, ngài từ chối cũng vô dụng, phải là tiểu thư chính miệng nói, mới được tính. Vẫn là mời tiểu thư ra nói vài câu, như vậy nô tài cũng có thể quay về cung bẩm báo kết quả." "Hừ, ý của ta chính là ý của con gái ta. Gọi nó ra đây, nó cũng sẽ nói là như vậy." Đồng Như Chương hừ lạnh hai tiếng, nhưng vẫn vẫy tay gọi tùy tùng nói: "Đi mời tiểu thư ra đây."