Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 12 : Đi trên đường

Sau khi quay về viện, phát hiện cha chồng đã rời đi, chỉ còn lại một mình Phó Hằng ngồi ở trong sảnh đang chơi đùa cái gì đấy, thấy Đồng Uyển Nhu và Lý thị đi vào, Phó Hằng liền đứng lên đi lại chỗ hai người, sau khi hành lễ với Lý thị, hắn liền nắm lấy tay Đồng Uyển Nhu nói chuyện với nàng. "Lúc này tướng công đang nhìn cái gì vậy?" Hôm nay mới chỉ là ngày thành thân thứ hai, Đồng Uyển Nhu vẫn còn chưa thích ứng được, bản thân vậy mà cứ như thế gả đi làm vợ người, mà hiện giờ tướng công của nàng đang dùng đôi mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, trong đầu không ngừng nhớ lại những cử chỉ thân mật đêm qua của hai người, bất giác cúi đầu, sờ sờ vành tai nóng lên. Phó Hằng nhìn nàng xinh đẹp như vậy, trong lòng tràn ngập niềm vui, si ngốc nhìn nàng một lúc, sau đó mới từ sau thắt lưng lấy ra một thứ mới lạ, đưa đến trước mặt Đồng Uyển Nhu, không chút che giấu nói: "Đây là súng chim, a mã vừa cho ta, nói đây là thiết kế mới nhất của tiểu đoàn chế tạo vũ khí, tầm bắn hơn một trượng, vô cùng chính xác." Tuy rằng Đồng Uyển Nhu nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng cũng sẵn lòng cầm lấy cái vật mới lạ đó xem thử, khi Phó Hằng giao cho nàng, lại nói một câu: "Để ý chỗ cuối, cò súng này không thể chạm vào, sẽ cướp cò." Đồng Uyển Nhu cười gật đầu, cầm đồ vật trong tay suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cái này dùng để làm gì?" Phó Hằng bật nói: "Giết..." Chữ người còn chưa kịp nói, hắn liền cảm thấy không ổn, liền sửa lại: "Dùng để bắn chim, có cái này, chắc chắn bắn được cả chục con." Đồng Uyển Nhu thấy hắn có điều lo lắng, không khỏi cười cười rồi đưa trả súng chim cho hắn, dùng khăn che miệng cười trộm, không nể mặt hắn nói: "Tướng công thật thích nói đùa, tiểu đoàn vũ khí rảnh rỗi vậy sao, không có chuyện gì mà lại mang cái súng chim này đi bắn chim chơi sao?" "..." Phó Hằng nghe nương tử nhà mình nói chuyện sắc bén như vậy, không khỏi bật cười ngây ngốc, gãi đầu nói: "Không phải là ta sợ dọa đến nàng sao." Biết tâm tư của hắn, Đồng Uyển Nhu cũng cố ý lấy lại chiếc súng, rồi cài lại súng vào sau lưng cho hắn, sau khi làm xong, liền khẽ hành lễ với Phó Hằng và Lý thị, nói: "Tướng công, nương, nếu không có chuyện gì, vậy con xin phép về phòng chép kinh." Phó Hằng và Lý thị liếc nhìn nhau, Phó Hằng buồn bực hỏi: "Chép kinh gì? Ai bảo nàng chép kinh sao?" Phó Hằng cho rằng Đồng Uyển Nhu bị Qua Nhĩ giai thị bắt nạt gì đó, vẻ mặt biến đổi, lại thấy Đồng Uyển Nhu vẻ mặt như thường nói: "Nếu như có việc, ta cũng không cần tự làm, nếu như không có việc để làm, ta không chép kinh thì làm cái gì?" "..." Lý thị và Phó Hằng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra Lý thị  lắc lắc đầu, nói với Phó Hằng: "Nghe thấy lời vợ con nói rồi chứ?" Phó Hằng yên lặng gật đầu, rồi kéo Đồng Uyển Nhu đi ra khỏi phòng, đi về phía cửa chính của phủ Phú Sát. Một người tướng công tốt điều đầu tiên chính là, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, cũng không thể để cho vợ mình cảm thấy nhàm chán. ****** Đồng Uyển Nhu đội một chiếc mũ có màn che màu trắng, dè dặt cẩn trọng nắm lấy đai lưng của Phó Hằng, đi theo hắn trên con đường Chu Tước đông đúc người qua lại, nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài. Tân hôn ngày thứ hai, tướng công của nàng liền dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, này, này, quả thật là bất khả tư nghị rồi. Vốn kế hoạch ban đầu của nàng là ít nhất ba tháng thể hiện tốt, sau đó mới dám mở miệng nói với tướng công và mẹ chồng, xem có thể ngồi kiệu ra ngoài dạo một vòng hay không, vậy mà, mới ngày thứ hai, tướng công của nàng đã dẫn nàng xuất môn, nếu không phải nàng kiên trì, thì ngay cả mũ mạng nàng đều không cần đội. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bị một bàn tay to lớn hữu lực nắm lấy, Đồng Uyển Nhu sửng sốt, rồi mới ngượng ngùng gục đầu xuống đến gần hắn một chút. "Tướng công, rõ như ban ngày, như vậy không ổn lắm." Đồng Uyển Nhu nhỏ giọng hỏi thử một câu. Phó Hằng lơ đễnh nhún vai nói: "Có gì không ổn, ta và nàng đã là vợ chồng, giữa vợ chồng dắt tay đi bộ là điều rất bình thường, ai có thể nói chúng ta không đúng?" "Nhưng mà..." Mặc dù là vợ chồng, nhưng đại đa số nam nhân đều sẽ không nắm tay thê tử của mình đi ra ngoài, Đồng Uyển Nhu nghĩ như vậy, nếu như để cho ngạch nương của nàng thấy, nhất định sẽ chỉ vào mũi nàng mắng cho mấy canh giờ, nói nàng không tuân thủ nữ đức, hành vi phóng đãng. Suy nghĩ của Phó Hằng đơn giản hơn nàng rất nhiều, hắn cảm thấy hai người đã thành thân, trước hôn lễ thì nên kiêng dè, còn hiện giờ đã không còn lý do phải kiêng dè nữa, hắn thân là tướng công, mang thê tử của mình xuất môn du ngoạn, chuyện này dù có nháo đến Kim Loan điện, cũng không có người nào có thể nói hắn không đúng, bởi vậy hắn cũng không có cố kị. "Đừng nhưng mà nữa. Ta nói thật, mũ che này của nàng thật sự là vướng víu, nếu như không đội nàng sẽ thấy thời tiết rất tốt đó." Phó Hằng nói xong, liền đưa tay định gỡ mũ của Đồng Uyển Nhu xuống, lại bị Đồng Uyển Nhu vội vàng ngăn lại: "Tướng công, không được. Phụ nhân xuất môn đã là điều kiêng kị, làm sao có thể xuất đầu lộ diện chứ." Phó Hằng nghe nàng nói chắc chắn như vậy, cũng không miễn cưỡng nàng, nhưng mà, đột nhiên muốn nhìn mỹ nhan như ngọc của kiều thê một cái, hắn liền xốc màn che của nàng, chui đầu mình vào trong, đối mặt với nàng, Đồng Uyển Nhu bị hành động của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện của hắn, nhất thời ngay cả tiếng kêu cũng quên mất. Vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Uyển Nhu giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, hai mắt tròn vo ngập nước giống như mắt con chó nhỏ trừng nhìn hắn, bộ dạng đáng yêu vô cùng, nếu không phải ngại nàng da mặt mỏng, Phó Hằng thật muốn trên đường sờ mặt nàng vài cái cho đỡ thèm. Không chờ Đồng Uyển Nhu đuổi, Phó Hằng chỉ ló mặt vào nhìn một cái, liền thức thời lui ra, lấy lại tư thái chân thật đáng tin, thủy chung nắm lấy tay Đồng Uyển Nhu, mười ngón tay đan vào nhau, để cho mọi người nhìn thấy liền biết hai người bọn họ là tân hôn, bộ dạng gắn bó keo sơn để cho người khác ghen tị đến chết. ******* Phó Hằng dẫn Đồng Uyển Nhu đi một đường từ phía nam thành đến phía bắc thành, trên đường có mua rất nhiều đồ ăn vặt mà trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ ăn thử, mỗi khi Phó Hằng đưa đến cái gì cho Đồng Uyển Nhu hai tay nàng đều kích động đến phát run, cảm thấy bây giờ giống như đang trong mơ vậy, sau khi tinh tế thưởng thức nếm thử những đồ ăn vặt vô cùng bình thường đó, nàng cho rằng sau này sẽ không ăn được cao lương mỹ vị nào như vậy nữa. Trên tay Phó Hằng cũng cầm một chuỗi hồ lô đường, há to miệng cắn một miếng ăn luôn hai quả, thấy Đồng Uyển Nhu vén mành mũ sang hai bên, kiều nhan như họa tràn đầy kinh hỉ, si ngốc nhìn hồ lô đường trong tay mà không ăn, hắn không khỏi mở miệng hỏi: "Nương tử, không muốn ăn cái này sao?" Đồng Uyển Nhu giống như bị dọa, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn một cái, rồi quyết đoán trả lời: "Không có, ta muốn ăn." Phó Hằng mở bàn tay phải, nhả hạt hồ lô ra tay, sau đó mới nói với nàng: "Vậy mau ăn đi, ăn xong rồi ta sẽ dẫn nàng đi mua bánh hoa quế chỗ nhà lão Lưu, tuy giá không so sánh được với Phẩm Nhất các, nhưng mà hương vị tuyệt đối tốt hơn so với Phẩm Nhất các." Hai mắt Đồng Uyển Nhu tràn đầy kinh hỉ, thì ra sau này còn có đồ ăn ngon nữa, lúc này nàng mới mở miệng, cẩn thận cắn một miếng kẹo hồ lồ, vị chua chua ngọt ngọt lập tức chinh phục nàng, Phó Hằng sau khi ăn xong xiên hồ lô của mình, thấy xiên của nàng vẫn còn rất nhiều, đi tới gần nói: "Nếu nương tử ăn không hết, vi phu có thể ăn giúp." Sau đó không đợi Đồng Uyển Nhu phản ứng, Phó Hằng liền cắn lấy quả hồ lô mà nàng đang cắn dở vào miệng, ánh mắt hai người liền đối diện với nhau. Nhớ đến quả hồ lô đó bản thân đang ăn dở, vậy mà hắn cũng không ghét bỏ, trực tiếp ăn luôn, Đồng Uyển Nhu cảm thấy hai má đều nóng bừng, không dám nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn dùng ánh mắt ăn nàng. Phó Hằng như ý nguyện nhìn thấy mỹ nhân xấu hổ, còn tươi ngọt hơn là so với mật hoa, kéo tay Đồng Uyển Nhu đi về phía trước, vừa đi vừa nói với nàng: "Nàng có biết vì sao bánh hoa quế của nhà lão Lưu ăn ngon không?" Đồng Uyển Nhu còn đang cúi đầu, nghe thấy hắn hỏi như vậy, mới dám ngẩng đầu lên, nhìn nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, trái tim đập mạnh không ngừng, lắc lắc đầu nói: "Không biết." Phó Hằng đột ngột dừng lại, khiến Đồng Uyển Nhu không kịp phanh lại bước chân, lập tức đụng vào sau lưng hắn, đang định đưa tay xoa mũi, bản thân lại bị Phó Hằng ôm vào lòng, nàng thẹn thùng nhìn xung quanh, chỉ thấy Phó Hằng cúi đầu thấp xuống, hơi thở ấm áp phả vào bên má nàng, nóng nóng, ngứa ngứa. Cả người nàng cứng ngắc, không dám động đậy, Phó Hằng thấy nàng như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị, cho nên cố tình dùng tốc độ thật chậm nói với nàng: "Bởi vì...Lão Lưu, là đầu bếp...từ trong cung lui ra ngoài." "..." Đồng Uyển Nhu cảm thấy bên tai nóng nóng khó chịu, chỉ là một câu nói, sao hắn nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng như vậy? Nhưng mà nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn gần ngay bên cạnh, mặc dù Đồng Uyển Nhu cảm thấy mọi người đi qua đều nhìn hai người bọn họ, nhưng mà ánh mắt của bọn họ lại không khiến cho người ta khó chịu, ngược lại một loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc tự nhiên nảy sinh, chỉ cảm thấy chỉ cần có thể cùng đi với hắn, bất kể là làm cái gì, nói cái gì, người trong hạ thấy thế nào bọn họ cũng không thèm để ý đến nữa rồi. Phó Hằng thấy nàng tuy rằng vẫn còn thẹn thùng, nhưng cũng không còn kháng cự như lúc trước, cảm thấy vô cùng hài lòng, con ngươi đen láy vừa động, một bàn tay đột nhiên đưa ra, đem mũ mạng trên đầu Đồng Uyển Nhu lấy xuống, sau đó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, vội vàng bỏ chạy trước. Đồng Uyển Nhu kinh ngạc kêu lên một tiếng: "A." Sau đó hai tay che trên hai má, giống như bịt tai trộm chuông không dám để cho người ta nhìn thấy bộ dạng của nàng, nàng còn nhớ rõ hồi nhỏ có một lần, cùng ngạch nương đi đến Định Tuệ tự thắp hương, mũ mạng trên đầu nàng bị gió thổi đi, ngạch nương còn vì thế mà nghiêm khắc trách cứ nàng, hơn nữa còn nhốt nàng ở bên trong kiệu, không cho nàng đi xuống. Vậy mà hiện giờ mũ của nàng lại bị tướng công của nàng cướp mất, nên làm thế nào cho phải bây giờ. Từ giữa kẽ tay nhìn phía trước một cái, chỉ thấy tướng công của nàng nghịch ngợm đứng đối diện nàng giơ cái mũ tay lên, sau đó ngoắc ngón tay với nàng, giống như một đứa bé, ở trên đường cái nói to: "Nương tử, nếu muốn, vậy đuổi được ta đi!" "..." Đồng Uyển Nhu thả hai tay xuống, xấu hổ đứng tại chỗ chà chà chân, lại thấy Phó Hằng khiêu khích vẫy tay với nàng: "Đến đây, đến đây, mau đến đây!" "....Chàng, chàng mau trả mũ lại cho ta." Tuy rằng từ nhỏ bị quản nghiêm, nhưng dù sao Đồng Uyển Nhu cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, hồn nhiên vẫn còn chưa mất đi, lúc này liền đỏ mặt, đuổi theo. Hai người giống như trẻ nhỏ, đuổi nhau ở trong đám người, hoàn hoàn không để ý đến thân phận, ánh mặt trời chạng vạng rơi xuống trên người bọn họ, ánh vàng rực rỡ, hòa với tiếng cười tiếng nói vui vẻ của hai người, ấm áp mà bình thản. Tác giả có điều muốn nói: Hắc hắc, người đàn ông tốt không nên để cho người phụ nữ của mình cảm thấy buồn chán ~~~~ khen ngợi bản thân một cái!