Cố Niệm cau mày, chịu đựng sự không thoải mái trong lòng: “Như thể là ý gì ạ!? Sao lại tới xem con, dì ảy coi con là hàng hóa trên kệ để phê bình đánh giá à?” Cổ Niệm nghĩ đến ánh mắt di Tô quan sát cô vừa rồi, giống như đang tính toán cô rôt cuộc có xứng với đôi phương hay không, khiên cô cả người không thoải mái. Tại sao lại không hỏi xem, cô có thèm để ý đối phương hay không? “Đứa bé này sao lại nói như thể chứ!” Mục Lam Thục cũng sâm mặt lại. Cứ nhắc tới chuyện đi xem mặt đôi tượng, Mục Lam Thục liên không hoà nhã với Cô Niệm nữa, “Người ta tôt bụng giới thiệu đôi tượng cho con. Bởi vì chưa từng gặp con, đôi phương quả thật rất ưu tú, cho nên người ta tới gặp con để hiểu rõ, cũng là có trách nhiệm với đôi phương. Làm sao đên chỏ con lại thành quái gở rôi? Con không thê luôn ác ý suy đoán người khác như vậy được.” Cổ Niệm mím chặt môi, nhịn hồi lâu mới hỏi: “Vậy di ấy có cho mẹ xem ảnh người kia không?” Mục Lam Thục hơi đình trệ, khẽ mở mắt, giọng nói thấp hơn vừa rồi: “Không.” “Đúng thể, dì ảy chỉ là đên xem con có xứng với người ta không mà thôi, làm sao không lây ít nhât một tậm hình của đôi phương cho mẹ xem chứ?” Không thể chỉ có đôi phương được yêu câu đôi với chúng ta. Đây là không tôn trọng con, cũng không tôn trọng mẹ, mẹ, mẹ biêt không thê?” Cổ Niệm đè nén tức giận, kiên nhân giải thích cho Mục Lam Thục. “Di ấy nói đối phương rất ưu tú.” Cho nên, Mục Lam Thục cũng không nghĩ nhiều. “Vậy tại sao di ấy không nói cho đối phương biết, con cũng rất ưu tú” Cổ Niệm mở miệng phản bác, “Loại chuyện này, hợp thì chính là nhãn duyên, ở đâu ra mà lãm xứng với không xứng như vậy? Nêu thật sự có thành ý thì lây ảnh của đôi phương ra xem xem, mẹ thậm chí có thể đưa hình con cho anh ta. Nêu như cảm thây có thể tiêp nhận thì gặp một lần. Dựa vào cái gì chỉ có di ẩy đơn phương đền đánh giá con?” Cổ Niệm nhướn môi ngồi trên ghệ sofa thở dài, ngẩng đầu nói: “Hơn nữa, mẹ à, con mới 24 tuôi, căn bản không cản sôt ruột như thê.” “Làm sao có thể không sôt ruột? Từ nhỏ đên lớn không thây con yêu đương gì. Đúng, trước kia đi học, con không thể yêu sớm. Nhưng học đại học cũng không thây con yêu lân nào. Tổt xậu gì con cũng học trường cảnh sát, cả trường toàn là học sịnh nam, cũng chăng thây con có thể tìm một ai. Con bây giờ tìm, yêu hai năm rôi kêt hôn, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi sinh con là tổt nhảt. Kéo dài nữa thìcàng kéo càng lâu, phải thừa lúc còn sớm mà tìm, tốt hơn là muộn nhiều.” Mục Lam Thục cũng ngôi xuông. Cổ Niệm không muốn dây dưa chuyện này nữa, nếu không lại phải nghe Mục Lam Thục nói mãi. Cô liên sờ sờ bụng: “Mẹ, muộn thể này rôi mà mẹ còn chưa nâu cơm sao, con đói ܕܕ. Ol. “Chờ lát nữa làm cũng kịp”. Mục Lam Thục không nhịn được nói, nhấp một ngụm nước trà nguội. Bởi vì phải tiêp đãi dì Tổ nên bà vân chưa kịp nâu cơm. Bây giờ tuy hơi đói nhưng bà cũng không chịu thừa nhận. “Hơn nữa, con lại làm nghề đó, có thể so với con gái nhà người ta sao? Một đứa con gái như con làm gì không làm, lại phải đi làm cảnh sát.” Mục Lam Thục oán giận nói. “Cảnh sát thì sao chứ? Nếu ai cũng nghĩ như mẹ, không ai đi làm cảnh sát thì lấy đậu ra người bảo vệ trị an, bắt tội phạm” Cô Niệm đói quá rôi, cô tiện tay bôc một năm hạt dẻ cười bóc ra ăn. “Mẹ đang nói chuyện với con đó!” Mục Lam Thục ném hạt dẻ cười trong tay, cô vào hộp, “Đúng, là mẹ ích kỷ, nhưng cũng vì con là con gái của mẹ, mẹ mới lo lăng cho con, người khác mẹ thèm lo lăng sao? Vôn dĩ đồi tượng người ta giới thiệu nghe nói là cảnh sát còn rât vui vẻ, tưởng con là dân văn phòng liên cảm thây công việc ôn định. Kết quả vừa nghe không phải, người ta liên không vui. Đàn ông tìm vợ là muôn yên phận, công việc của con nghe là đã doạ người rôi. Ngôn Luật kia không phải là…”**Me!” Cổ Niệm đứng vụt lên, cao giọng chặn lại lời của Mục Lam Thục. Cố Niệm, nắm chặt nắm tay, hốc mắt đỏ lên, cô bị hai chữ Ngôn Luật kia chạm đên nổi đau chôn sâu dưới đáy lòng. Cô chỉ gọi lên một tiêng “mẹ”, cổ họng nghẹn lại không nói được gì nữa. Hai chữ Ngôn Luật không ngừng quanh quẩn ở đáy lòng cô. Đôi môi Cổ Niệm run rẩy, Mục Lam Thục cũng biết mình nói sai rồi. Sắc mặt bà khó coi nhưng cũng không nói ra được lời dịu dàng an ủi Cổ Niệm. Bà hé miệng, nửa ngày không phát ra được tiếng nào, chỉ thấy Cổ Niệm xoay người chạy về phòng. Lúc Mục Lam Thục đứng dậy đuổi theo, chỉ nghe thấy tiếng Cổ Niệm đóng rầm cửa phòng lại. Mục Lam Thục đuổi tới cửa, trong lòng xoắn xuýt, vẫn là hít sâu một hơi xoay chốt cửa. Cũng may, Cổ Niệm không khóa cửa lại. Bà đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cổ Niệm nằm nghiêng trên giường, cong người thành hình cung, mặt chôn ở trong cánh tay. Mục Lam Thục thở dài, đi tới mép giường, miệng mở ra lại khép lại mấy lần mới hỏi: “Trong lòng con có phải vân còn nhớ nhung Ngôn Luật không?”