Chào buổi sáng ông xã siêu ngầu
Chương 69 : Cố niệm sở thiếu đi qua kìa!
Cố Niệm biết, Thẩm Hiểu Mạn không thích Ngôn Sơ Vi cho lắm."Thật không biết cô gái được anh ấy thích sẽ là người như thế nào? Tôithật muốn biết anh ấy có người yêu rồi sẽ biểu hiện thế nào. Người con gáiđó nhất định rất hạnh phúc. Người đàn ông như thế, chưa yêu thì thôi, yêurồi thì một mực chung tình." Thẩm Hiểu Mạn hai tay nắm lấy nhau,nghiêng đầu say sưa suy nghĩ, "nếu có thể trở thành chân tình của ngườiđàn ông đẹp trai như thế, trở thành duy nhất của anh ấy, thật là hạnh phúc,nhất định sẽ kiêu ngạo ngất trời."Đối với những lời say sưa của Thẩm Hiểu Mạn, Cố Niệm sao có thể nghevào đầu, cô hỏi: "Anh ấy đến tìm lão đại làm gì?""Có lẽ là chuyện Sở Thiên bị tấn công." Thẩm Hiểu Mạn xoa cằm nói."Sở Thiên bị tấn công?" Cố Niệm kinh ngạc, vội vã hỏi, "Chuyện xảy rakhi nào? Sao trước đó tôi không hề nghe nói?"Cũng không biết anh có bị thương không.
Lần trước ở thành phố S bị tấn công, giờ Sở Thiên lại bị tấn công, có lẽ làcùng một người làm."Chính là tối hôm qua, tụi mình tan ca, chỉ còn một đội trực. Nghe nói bộphận nghiêng cứu của Sở Thiên bị nổ, một người chết bốn người bịthương, chất nổ được giấu trong cửa thông gió trên trần nhà. Đội đã cùngchuyên gia phá bom đến đó, sợ vẫn còn bom chưa nổ, nhưng rất may chỉcó một trái. Hơn nữa, máy tính của bọn họ bị hacker tấn công. Những ngàynày Sở Chiêu Dương không ở đây, công ty nhận được điện thoại, fax,email hăm dọa. Sự việc rất nghiêm trọng."Cố Niệm lo lắng nhìn về phía văn phòng của Mạc Cảnh Thành, không biếtSở Chiêu Dương bây giờ sao rồi.
Chả trách tối qua anh gọi điện cho cô rồi luôn khóa máy. Nhưng hôm nayanh có thể đích thân đến, xem ra đã không bị thương?
Cố Niệm không yên tâm hỏi: "Lúc nãy cô có thấy Sở Chiêu Dương bịthương không?""Không có, tôi thấy bình thường." Thẩm Hiểu Mạn lắc đầu, bỗng nhiêndừng lại, quan sát Cố Niệm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó liếc mắthỏi, "Sao lại quan tâm người ta như thế? Trước kia đã gặp qua anh ta sao?"Cố Niệm vừa định trả lời, Thẩm Hiểu Mạn đã thay cô nghĩ ra lời giảithích: "Cũng đúng, nhất định cô từng thấy anh ấy trên tạp chí và trênmạng. Hơn nữa, công tử của bát đại gia tộc vô cùng nổi tiếng, sao có thểkhông biết. Chỉ tiếc chúng ta biết người ta, người ta lại không biết chúngta."Cố Niệm cười hai tiếng, Thẩm Hiểu Mạn liền xoa xoa vai cô, nói:"Ngưỡng mộ một nam nhân xuất chúng từ trong ra ngoài, không cần ngạingùng. Hơn nữa, anh ấy xuất chúng như vậy, thích anh ấy là chuyện bìnhthường mà. Nữ nhân thích anh ấy nhất định rất nhiều, thêm hai chúng tacũng không sao."Cố Niệm cúi đầu vỗ vào quai hàm, gương mặt liệt đó, thật sự có nhiềungười thích sao?
Tính cách dở tệ vậy mà.
Nhưng trong lòng, vẫn rất không thoải mái.
Thẩm Hiểu Mạn đã nắm chặt tay Cố Niệm, dáng vẻ hối tiếc vì gặp nhaumuộn màng: "Cố Niệm, cô đến thật tốt. Lúc trước văn phòng chỉ có tôi lànữ, những lời này không có ai để nói. Mấy người đàn ông thô kệch nàylàm sao hiểu được sở thích của chúng ta, nhất định sẽ nói chúng ta ngungốc. Có cô rồi, chúng ta cùng thưởng thức soái ca nhé!"Cố Niệm cúi đầu cười híp mắt, đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìnlạnh lẽo.
Cố Niệm quay đầu nhìn, liền thấy Mạc Cảnh Thành và Sở Chiêu Dươngbước ra.
Khoảng thời gian Sở Chiêu Dương đi công tác, Cố Niệm không có cơ hộigặp anh. Bây giờ gặp lại, vô cùng xúc động, dường như hai người đã lâukhông gặp.
Anh xem ra rất mệt mỏi, hàm dưới xuất hiện một ít râu, không rõ ràngnhưng cô có thể nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện nghe được từ Sở Điềm và Mạc Cảnh Thành, cô thươngxót người đàn ông này.
Cũng không biết chuyện lần này có liên quan đến chuyện năm đó không.
Sở Chiêu Dương ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Niệm, lúc nãy đi ra cùng MạcCảnh Thành liền nghe được chuyện bọn họ bàn luận về soái ca, không ngờdáng vẻ lại rất thích thú, cười híp cả mắt.
Cô gái này, sao khó quản lý đến thế?
Chỉ sơ suất một chút, liền muốn trèo tường.
Nhưng…
Sở Chiêu Dương liếc nhìn Cố Niệm, thấy cô mắt đầy tình cảm nhìn mình,món nợ lúc nãy, anh sau này sẽ tính với cô.
Nhìn Cố Niệm thấy anh, kích động đến mức sắp khóc, nhất định là rất nhớanh.
Tai Sở Chiêu Dương đỏ rực, Cố Niệm cũng xúc động quá rồi, không chútche đậy tình cảm đối với anh, trước mặt nhiều người như vậy mà mắt cònnhìn đầy tình ý, thật là ngại ngùng.
Nhưng, Sở Chiêu Dương vui vẻ chỉnh lại cà vạt, anh chính là thích dáng vẻthẳng thắn thích anh này của Cố Niệm.
Hất hất lông mày, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy, vừa địnhbước qua chỗ Cố Niệm thì trước mắt lại xuất hiện thêm một người, cảnđường anh đi tìm Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương chau mày không vui, vốn dĩ hôm qua đến gặp được CốNiệm rồi, kết quả lại xảy ra vấn đề.
Hôm nay không dễ dàng gì mới gặp được, kẻ phiền phức nào lại ở đây cảnđường?
Anh đã không gặp Cố Niệm một tuần!
Cúi đầu nhìn, phát hiện lại là Ngôn Sơ Vi.
Lông mày chau lại của Sở Chiêu Dương vẫn chưa buông lỏng, Ngôn Sơ Viđã quen với thái độ lạnh lùng của Sở Chiêu Dương, càng không cảm thấycó gì không đúng, dịu dàng hỏi: "Chiêu Dương, tôi đã nghe chuyện của SởThiên, anh vẫn khỏe chứ? Có bị thương không?"Đây cũng chính là điều Cố Niệm quan tâm, tuy không thoải mái khi NgônSơ Vi cản trước mặt, dáng vẻ thân mật với Sở Chiêu Dương, nhưng vẫnnhìn anh như cũ.
Sở Chiêu Dương thu ánh mắt lại, không nói lời nào bước qua cạnh bênNgôn Sơ Vi, để một mình Ngôn Sơ Vi đứng đó, vô cùng xấu hổ.
Kết quả Cố Niệm phát hiện, Sở Chiêu Dương đang hướng về phía mình."Cố Niệm, Sở Thiếu đang đi qua kìa! Sao anh ấy có thể đi về phía chúngta? Thật đó, cô xem kìa, anh ấy trực tiếp đi qua, tôi căng thẳng quá, làmsao bây giờ!" Thẩm Hiểu Mạn lắc tay Cố Niệm, vừa mừng vừa căng thẳng.
Có thể làm gì? Không phải anh đi qua tìm cô sao?
Trước mặt đông người thế này!
Anh chói lóa như vậy, lại bị nhiều cô gái nhìn ngắm, nếu cô thể hiện thânthích với anh, cô phải giải thích sao với mọi người?
Đồng nghiệp hỏi cô, mối quan hệ của hai người là thế nào, cô phải giảithích sao đây?
Cố Niệm lặng lẽ lùi về sau, cố gắng lừa dối cho qua."Tối qua mấy giờ về nhà?" Trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng của đànông vừa trầm thấp vừa quen thuộc, ở rất gần cô, Cố Niệm giả chết cúi đầu.
Thẩm Hiểu Mạn buông tay cô ra, trốn vào một bên cứng người quan sáthai người họ.
Từ lúc Sở Chiêu Dương đứng trước mặt Cố Niệm, xung quanh trở nên yêntĩnh, kim rơi cũng có thể nghe.
Cố Niệm miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Sở…"Hai từ "tiên sinh" tan biến dưới ánh mắt chèn ép của anh.
Sở Chiêu Dương không nói chuyện mà nhìn chằm chằm cô, đợi cô trả lời."…" Cố Niệm rút cổ lại, nói nhỏ, "tám giờ."Sở Chiêu Dương từ từ hài lòng, tám giờ, không trễ lắm, chứng tỏ hôm quaăn xong thì cô liền quay về.
Sở Chiêu Dương nhìn cô một cái, liền chẳng nói gì mà bỏ đi.
Cố Niệm: "…"Vậy rốt cuộc anh hỏi vậy để làm gì.
Cô còn định hỏi anh tối qua tìm cô làm gì, vết thương khỏi chưa.
Chỉ có điều ở đây quá nhiều người, cô không thể mở miệng hỏi.
Ngôn Sơ Vi sắc mặt khó coi nhìn Cố Niệm.
Dựa vào cái gì mà Sở Chiêu Dương đối với cô thấy mà không nhìn, lạitrực tiếp chạy đến tìm Cố Niệm nói chuyện.
Cố Niệm rốt cuộc có bản lĩnh gì, có gì đặc biệt!"Cố Niệm!" Thẩm Hiểu Mạn cuối cùng cũng định thần lại, bước một bướcquay lại, nắm chặt tay Cố Niệm, ánh mắt sáng lên, "Cô và Sở ChiêuDương quen biết?""Cũng không tính là… đặc biệt thân…" Cố Niệm đỏ mặt, cương quyết lôiSở Điềm ra, "Tôi và em gái anh ấy khá thân, chính là cô gái đến tìm tôi ởtrước cửa sở cảnh sát lần trước, cô cũng gặp qua."Nói vậy, Thẩm Hiểu Mạn liền nhớ lại. Thực sự lần đó thấy Cố Niệm rấtthân với Sở Điềm, mối quan hệ của họ đặc biệt tốt.
Có lẽ là do vậy nên mới quen Sở Chiêu Dương."Ôi, như vậy cô có lợi rồi!" Thẩm Hiểu Mạn ngưỡng mộ nói."Đừng… đừng nói lung tung." Cố Niệm đỏ mặt, "Để người khác nghe thấysẽ cười cho."Thẩm Hiểu Mạn cũng biết Sở Chiêu Dương rất là cao cao tại thượng,không giống như người bình thường, cười nói: "Tôi chỉ đang tự sướng thuimà, đừng đỏ mặt, đừng đỏ mặt nha!""Được rồi, trở về văn phòng đi, tôi có chuyện muốn tuyên bố." Mạc CảnhThành nói.
Đi qua bên cạnh Ngôn Sơ Vi, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nham hiểmcủa Ngôn Sơ Vi, không một chút che đậy.
Cố Niệm ngẩn ra, không thèm nhìn cô ta, cùng với Thẩm Hiểu Mạn bướcvào phòng."Mọi người có lẽ đã biết chuyện Sở Thiên bị tấn công." Mạc Cảnh Thànhđứng trước mặt mọi người, thấy mọi người đều gật đầu liền nói tiếp, "Màtổng giám đốc tập đoàn Sở Thiên, Sở Chiêu Dương, 6:00 hôm nay pháthiện có người đột nhập vào nhà anh ấy, trong nhà bị lục lọi lung tung. Tôiđã phái đội hai đến hiện trường, đây là hình ảnh."Lý Thiếu Phong lấy hình ảnh của đội hai chụp dán lên bảng, để mọi ngườixem.
Trong ảnh, nhà của Sở Chiêu Dương bị lục tung lên, trà thì vãi tung tóe,trên đất vô cùng bừa bộn. Trong phòng ngủ, quần áo, gối, ra giường đều bịhất tung xuống đất."Nhưng trong nhà không mất bất kỳ thứ gì, vì trước đó anh ấy đi công tác,chó giao cho em gái trông coi nên không có trong nhà. Nên khi có ngườilẻn vào, hàng xóm đều không nghe thấy tiếng động gì. Kết hợp chuyện bịtấn công ở thành phố S và chuyện của Sở Thiên tối qua, nhà lại bị độtnhập, có thể là do cùng một thế lực làm, cũng là đe dọa cảnh cáo anh ấy."Mạc Cảnh Thành nói, "Giờ đội một và đội hai phụ trách điều tra chuyệntập đoàn Sở Thiên và chuyện trung tâm nghiên cứu ở thành phố S bị tậpkích, chuyện nhà Sở Chiêu Dương bị đột nhập giao cho đội ba mọi ngườixử lý.""Vâng." mọi người trả lời."Phó Vĩnh Ngôn, Hứa Thành Nghị, hôm nay các cậu đến nhà Sở ChiêuDương, chú ý bảo vệ an toàn. Đối phương có thể vào một lần, nhất định sẽcó lần hai, xem có thể điều tra được gì. " Mạc Cảnh Thành nói.
Cố Niệm đột nhiên giơ tay lên: "Lão đại, tôi cũng muốn đi."Nói xong, cô liền đỏ mặt, cảm thấy tê lại, đặc biệt ngại ngùng.
Cố niệm không suy nghĩ kỹ, buột miệng nói ra. Cô chỉ lo lắng cho an toàncủa Sở Chiêu Dương, không nghĩ tới mỗi lần anh bị thương, cô cũngkhông phải mới biết trong thời gian đầu, mà từ chỗ người khác nghe nói,hỏi thăm anh cũng không tiện.
Nếu có thể ở bên cạnh trực tiếp bảo vệ anh thì tốt quá.
Nhưng giờ mọi người đều nhìn qua, ánh mắt u ám cười nhạo, Cố Niệm chỉhận không thể vùi đầu xuống."Cũng được, Phó Vĩnh Ngôn cùng với Lý Thiếu Phong điều tra, Cố Niệmcùng với Hứa Thành Nghị đến nhà Sở Chiêu Dương." Mạc Cảnh Thànhnói, Cố Niệm cảm thấy Mạc Cảnh Thành hình như đang cười.
Cô đỏ mặt gật đầu, ngại không dám nói thêm.
Sau khi mọi người thương lượng xong, Mạc Cảnh Thành trở về văn phòng,Cố Niệm liền đi theo."Sao thế?" Vào văn phòng, Mạc Cảnh Thành nguồi xuống hỏi, thể hiện ýkêu Cố Niệm cũng ngồi xuống.
Cố Niệm ngồi ở ghế đối diện hỏi: "Lần này… nhà Sở Chiêu Dương bị độtnhập, còn có chuyện bị tấn công ở thành phóng S và Sở Thiên, có phải làcùng bọn với đám bắt cóc năm đó không?"Mỗi lần Sở Thiên nghiên cứu ra loại thuốc mới có ảnh hưởng đến thế lựcđen tối thì liền bị tấn công.
Trước kia bình yên vô sự, sao lại trùng hợp như thế, không thể nào hànhđộng của vài nhóm người đều cùng một phương pháp.
Mạc Cảnh Thành chau mày, ngón tay dài để tùy ý trên bàn, đầu ngón taythoải mái, có lời muốn nói: "Đây là một hướng nghĩ, tôi sẽ cho người điềutra."***Cố Niệm từ văn phòng Mạc Cảnh Thành bước ra, vừa xoay người đã nhìnthấy Ngôn Sơ Vi đang đứng đợi trước mặt, sắt mặt lạnh thấu xương.
Cố Niệm không nói một lời đi đến trước mặt Ngôn Sơ Vi, Ngôn Sơ Vigiọng lạnh lùng: "Cô đi theo tôi."Nói xong thì xoay người đi.
------oOo------
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
143 chương
29 chương
66 chương
135 chương
46 chương
18 chương
48 chương