“Tôi biết em ấy gặp ở đâu rồi.” Sở trưởng Quản đi ra, cười nói, “Sáng nay trên đường đi làm, Tiêu Cô giúp băt một tên trộm. Soái ca mà Tiêu Cô nói kia, chính là người cùng băt trộm với em ảy.” Thấy Cổ Niệm kinh ngạc, Sở trưởng Quản giải thích: “Vừa rồi nhận được điệnthoại của Sở trưởng đôn công an khu bên cạnh, sợ em vì chuyện này mà đi làm muộn, bị anh phê bình, đặc biệt gọi điện thoại tới nói cho anh biêt đây.” Cό Niệm thụ sủng nhược kinh* đứng lên. Sở trưởng Quản cười vỗ vỗ vai cô: “Làm tôt läm.”*Được quan tẩm mà sợ hãi. “Báo cáo. Sở trưởng, đây đều là việc em nên làm.” Cổ Niệm đứng ngay ngắn, tràn đây sức sông nói. Sở trưởng ha ha cười to: “Tốt lắm, người trẻ tuổi, tiếp tục cố gắng.” Chờ Sở trưởng rời khỏi, Hà Nghi San nói: “Này, sáng nay cậu bắt trộm ở chỗ nào thê? Ngày mai tớ cũng đi năm vùng.” Cổ Niệm lắc đầu cười: “Tớ đây không phải là trùng hợp sao? Chuyện này sao có thể dựa vào năm Vùng được.” “Mà phải nói lại, cậu với soái ca kia hợp lực bắt trộm, không để lại phựơng thức liên lạc cho nhau sao? Sau này thường xuyên liên lạc nha! Còn nữa, anh ây có phải vân còn độc thân không?” Hà Nghi San túm lây cô hỏi. “Không có mà, không có phương thức liên lạc. Hơn nữa, anh ây chăng nói gì cạ, cho nên đầu có nói chuyện nhiêu với anh ây. Có điêu, người ưu tú như vậy, nhảt định là có bạn gái rồi.” Cô Niệm mở máy vi tính ra, không quan tâm câu hỏi của Hà Nghi San. Lưu Chí Viễn thổi thổi lá trà trên mặt, uống một hớp mới nói: “Cậu cho là Cổ Niệm người ta giông cậu sao, gặp soái ca là hóng hớt.” Hà Nghi San: “Này!” Cổ Niệm cười, ánh mắt rơi vào cuốn tạp chí trên bàn của Hà Nghi San liền dừng lại. Hỏi Hà Nghi San xong, Cổ Niệm cầm tạp chí qua. Người đàn ông trên bìa đứng ở trước cửa sổ sát đảt, lộ ra hai phân ba cơ thể và mặt mũi, trước mặt còn ngăn cách một cái bàn làm việc lớn. Trên bản làm việc, máy tính, sổ ghi chép, cùng với các loại văn kiện đặt ngăn nắp, nhưng vân không che được đổi chân dài của người đàn ông. Thân hình anh ta rất cao, một tay để trong túi quần, một tay buông lỏng đặt trướcbụng. Âu phục cắt may vừa người lại phẳng phiu, càng làm nổi bật dáng người cao lớn của anh ta. “Sở Chiêu Dương.” Cổ Niệm thấp giọng khẽ đọc. Khuôn mặt nghiêm túc sáng sủa này, không phải là Sở Chiêu Dương sao? Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, mây trắng như kẹo đường, từng viên – từng viên, mêm mại đáng yêu. Vôn là cảnh rảt đẹp nhưng lúc này lại chỉ có thể trở thành phỏng nên cho Sở Chiêu Dương, làm nên cho anh.Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên người anh một tầng ánh sáng vàng mông lung, khiên cho một phân ba khuôn mặt anh đang dựa gân cửa sổ kia cũng như được rát, lên một màu rực rỡ, nhìn không rõ lăm. Anh mặt trời dưới ông kính hợp thành mây vòng ánh sáng như pha lê, rơi lên bên trái hình ảnh, trở thành đèn flash tự nhiên nhảt. Cô mở trang tin ra. Sở Chiêu Dương, 32 tuổi, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật của Sở Thiên – tập đoàn có Trung tâm Nghiên cứu Y dược Khoa học Kỹ thuật lớn nhât trong nước, sở hữu bệnh viện Sở Thiên cũng là bệnh viện top đầu trong nước. Hoá ra anh ấy lợi hại như vậy.