Chào buổi sáng ông xã siêu ngầu

Chương 177 : Rốt cuộc ngôn sơ vi có lai lịch thế nào

Mục Lam Thục há hốc mồm, không nói nên lời. “Đến lúc gặp được đúng người, mới biết được người trước đây khôngthích hợp ra sao. Hôm nay con đã hiểu rõ đạo lý này. Mẹ, như mẹ thấyđấy, có lẽ Sở Chiêu Dương còn có khuyết điểm nọ kia nhưng anh ấy chưabao giờ lừa gạt con cả.” Cố Niệm hít sâu một hơi, nặng nề nói tiếp: “Mẹ, con cầu xin mẹ đó, mẹđừng tìm Ngôn Luật hay tìm bất cứ một người nào khác nữa. Con cũng sẽkhông thể chấp nhận được đâu. Đừng dùng bọn họ... để sỉ nhục Sở ChiêuDương.” Tuy rằng thái độ của Mục Lam Thục vẫn không thay đổi, nhưng nếuchuyện của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã không còn là bí mật nữa, thìhai người cũng quang minh chính đại hơn. Mỗi sáng Sở Chiêu Dương đều đợi Cố Niệm dưới lầu, đưa Cố Niệm đếncục cảnh sát. Cố Niệm đang định đi ra khỏi nhà thì điện thoại nhận được một tin nhắn,đó là tin nhắn do một hãng mỹ phẩm bảo vệ da có cửa hàng chuyên doanhở sân bay, nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có thể đến cửa hàng chuyêndoanh để nhận một phần quà tặng mừng sinh nhật. Lúc này Cố Niệm mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật của mình! Lúc nào cũng bận rộn, bất tri bất giác quên luôn cả một ngày quan trọngcủa mình như vậy! Điểm mấu chốt là, cô cũng không hề thấy Sở Chiêu Dương nhắc đến. Hình như anh chưa bao giờ hỏi sinh nhật cô, ngay cả một chút tâm tư ởphương diện này cũng không có. Phải nói là con người Sở Chiêu Dương thẳng thắn, chính trực, ổn trọng,xét trên phương diện nào đó, còn có thể nói là đơn thuần. Ít ra trên phươngdiện tình cảm là như vậy, nhưng khi đối với cô, anh lại khiến cô cảm giácanh giống như một đứa trẻ, khiến trái tim cô mềm nhũn, khiến cô lúc nàocũng muốn chăm sóc cho anh. Nhưng có một điểm không tốt, đó là có những lúc anh quá trì độn. Bởi vì chưa từng yêu ai, cũng chưa từng theo đuổi phụ nữ, nên không biếtrằng ngày kỷ niệm, ngày lễ quan trọng như thế nào đối với phụ nữ. SởChiêu Dương rất cẩn thận tỉ mỉ và tinh tế, nhưng trên phương diện này anhlại quá sơ ý. Cố Niệm bĩu môi, quả nhiên là không thể trông chờ người đàn ông hoànmỹ một trăm phần trăm. Sở Chiêu Dương ngồi trong xe đang nhìn lịch trên điện thoại, trong đó cómột dòng ghi chú màu đỏ nổi bật: Sinh nhật Cố Niệm. Sở Chiêu Dươngnhìn dòng chú thích đó, khóe miệng nổi lên nụ cười như ánh nắng ấm áptrong veo buổi sớm. “Anh nhìn gì vậy?” Cố Niệm ngồi vào, nhìn thấy vẻ mặt của Sở ChiêuDương, liền ngó đầu vào xem màn hình điện thoại của anh. Nhưng cô không nhìn thấy gì hết, Sở Chiêu Dương đã nhanh chóng khóamàn hình lại, rồi đặt điện thoại xuống, “Không có gì.” Cố Niệm hồ nghi nhìn anh, nhưng cả đường đi Sở Chiêu Dương đềukhông có bất kỳ dấu hiệu nào. Nhìn phản ứng của anh, chắc chắn là không hề biết hôm nay là sinh nhậtcô, tất cả biểu hiện đều hết sức bình thường, không có gì khác so với ngàythường. Cố Niệm phồng má bĩu môi, khuỷu tay chống trên cửa sổ xe, lòng bàn tayhơi đỡ dưới cằm, rất chi là không cam lòng. Cố Niệm ám chỉ hỏi: “Sinh nhật anh là ngày bao nhiêu?” Khóe miệng bên trái của Sở Chiêu Dương khẽ cong lên, nhưng chỉ mộtgiây sau đã thu hồi lại, như không có chuyện gì xảy ra, “Ngày 17 tháng 3.” “Ồ, vậy là sang năm em mới được đón sinh nhật anh rồi.” Giọng nói CốNiệm tràn đầy vẻ tiếc nuối. Đợi một lát sau, cũng chỉ thấy Sở Chiêu Dương tiếp tục trầm mặc, khôngnói thêm gì nữa. Cố Niệm tức giận cắn răng, lén trừng mắt lườm anh mộtcái, vẻ mặt không vui không nói gì nữa. Xe dừng lại trước cổng cục cảnh sát, Cố Niệm lười biếng, toàn thân nhưmất hết sức lực nói “tạm biệt” với Sở Chiêu Dương, rồi mở cửa xuống xe. “Niệm Niệm.” Phía sau vang lên giọng nói mềm mại lại bất đắc dĩ của SởChiêu Dương. Cố Niệm vui vẻ, lẽ nào Sở Chiêu Dương vô sự tự thông, còn biết tạo niềmvui bất ngờ cho cô sao? Cố Niệm toàn thân chấn động, cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên gươngmặt, để bản thân trông có vẻ không mấy vui mừng và kỳ vọng, rồi mớiquay người lại. Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nói: “Hôm nay anh phải tăng ca, em thích anhcho Hà Hạo Nhiên đến đón em hay là em...” Cố Niệm hầm hừ nói: “Em tự đi về được rồi, tạm biệt!” Cố Niệm nói xong, tức giận xuống xe. Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi bước vàotòa nhà lớn của cục cảnh sát, không thấy đâu nữa, lúc này anh mới thu hồilại ánh mắt, bất đắc dĩ cười. Đúng thật là, tức giận đến mức độ không thèm hôn tạm biệt anh, khiến anhthấy cả người không được thoải mái, không có sức lực gì hết. Hồi lâu sau, anh lắc đầu chẹp chẹp mấy tiếng, rồi mới lái xe rời đi, tronglòng vẫn tràn đầy sự khó chịu. Cố Niệm vào trong phòng làm việc vẫn còn chưa nguôi giận, Thẩm HiểuMạn ngồi trên ghế xoay lướt đến, cười hỏi: “Cậu sao vậy? Mới sáng sớmđã tức giận đùng đùng đến đây. Mặt cậu sắp sưng lên như cái thớt rồi kìa.” Cố Niệm cười vỗ hai gò mà: “Làm gì đến mức đó.” “Không tin thì tự cậu coi đi.” Thẩm Hiểu Mạn lấy một chiếc gương nhỏtrên bàn mình đưa cho Cố Niệm soi, “Theo trạng thái tinh thần của cậu,không phải tức giận vì chuyện gì khác, mà là vì cãi nhau với bạn trai đúngkhông? Tớ thấy cũng không phải là cãi nhau, mà là tự cậu bực mình nênsinh ra khó chịu đúng không?” Cố Niệm ngạc nhiên há mồm, “Được đấy, không ngờ à nha, từ lúc nào cậuchuyển sang làm chuyên gia tâm lí vậy?” “Được, có tâm trạng nói đùa thì không phải là chuyện gì to tát rồi.” ThẩmHiểu Mạn cười híp mắt nói. “Thực ra cũng không có chuyện gì cả, trước đây tớ cứ cảm thấy là làm bộnhưng khi đến lượt mình rồi, tớ mới hiểu thế nào là yêu.” Cố Niệm lắc đầu“chẹp” một tiếng. “Sở Chiêu Dương còn có thể chọc cậu tức giận được sao? Nhớ lại ngàycậu bị đình chỉ công tác đi, anh ấy vì chuyện đó mà lao thẳng đến cục cảnhsát chống lưng cho cậu, dạy cho đám người Ngôn Sơ Vi một bài học.” Thẩm Hiểu Mạn làm tư thế vẫy tay hai lần trong không khí. “Sau đó còn ôm cậu vào lòng để bảo vệ, bảo vệ cậu như bảo vệ đứa trẻ vậyđó, thực sự là nâng niu hết sức, cứ như thể sợ cậu bị chạm vào một sợi tóccũng không được ấy.” Thẩm Hiểu Mạn giơ ngón cái và ngón trỏ ra, haingón tay như dán chặt vào nhau, “Bọn tớ nhìn từ bên ngoài vào đềungưỡng mộ đến chết.” “Ngay cả đám người bình thường hay nói xấu cậu, cũng méo xệch cả mặtđi. Còn chẳng phải là bởi vì không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng thựcra ngưỡng mộ đố kỵ đến chết sao?” Thẩm Hiểu Mạn chống tay lên cằm,“Người như vậy mà cũng chọc cậu giận được cơ à?” Cố Niệm phồng má bĩu môi, nâng cằm lên, nhỏ giọng nói: “Cũng khôngcoi là chọc tớ giận, chỉ là... haizz, anh ấy không có tí tế bào lãng mạn nàohết, ngày lễ, ngày kỷ niệm gì đó đều không nhớ, cũng không biết tạo bấtngờ cho bạn gái.” “Tớ thấy cậu đúng là đang có phúc mà không biết hưởng.” Thẩm HiểuMạn cốc một cái vào trán Cố Niệm, “Chuyện này thì cứ từ từ dạy anh ấy,không cần phải gấp gáp. Ngoài cái này ra, những phương diện khác anhngười yêu nhà cậu hơn hẳn những người khác rồi ấy chứ, đúng khôngnào?” Một tiếng “anh người yêu nhà cậu” này của Thẩm Hiểu Mạn quả thực đãkhiến Cố Niệm vô cùng vui vẻ, hai má nóng bừng lên, hai tay ôm lấy mặt,cúi đầu thầm vui vẻ hồi lâu. Thẩm Hiểu Mạn bị phản ứng này của Cố Niệm chọc cho cười khúc khích,cô lắc đầu quay trở về làm việc. Ngày hôm nay cũng không nhận được thêm tin tức của Sở Chiêu Dương,Cố Niệm nghĩ, nếu đã không thể mong chờ anh mang lại bất ngờ cho cô,thì đành phải chủ động nói cho anh biết hôm nay là sinh nhật cô vậy. Năm nay không có điều bất ngờ, thì chí ít sang năm cũng phải có chứ! Cũng không nhất định cứ phải là có niềm vui bất ngờ, thứ cô cần là tấmlòng của Sở Chiêu Dương. Cho dù đó chỉ là một câu “Chúc mừng sinh nhật” đơn giản. Cho nên Cố Niệm dự định sau khi tan ca sẽ cùng Mục Lam Thục đón sinhnhật, sau đó sẽ đến nhà Sở Chiêu Dương đợi anh. Kết quả, lúc còn mười phút nữa thì tan ca, mọi người thuộc bộ phận phápy đi tới, đi dầu là chủ nhiệm Mã của bộ phận pháp y. “Có chuyện vui này, bộ phận pháp y chúng tôi xin trịnh trọng chia sẻ vớimọi người.” Chủ nhiệm Mã tươi cười nói, “Bác sĩ Ngôn của bộ phận phápy đã vượt qua kỳ thi, ngày hôm nay chính thức thăng cấp làm pháp y kiểmtra chính.” Mọi người nghe xong đều vui vẻ chúc mừng. “Vừa khéo, hôm nay cũng là kỷ niệm tròn 5 năm ngày bác sĩ Ngôn đến bộphận pháp y làm việc.” Một đồng nghiệp thuộc bộ phận pháp y nói. “Đúng vậy, năm năm này, cảm ơn sự giúp đỡ và bao dung của mọi ngườiđối với tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lại có mộtmôi trường làm việc tốt như vậy, mọi người đều giống như người một nhà,luôn luôn chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi.” Ngôn Sơ Vi đứng ra, cười dịu dàngnói, “Hôm nay là ngày tôi thăng chức, cũng là kỷ niệm tròn 5 năm ngày tôiđến đây làm việc, ba mẹ tôi đã đặt tiệc ở Thịnh Duyệt, mời bạn bè đếnchúc mừng. Cho nên, tôi muốn mời các đồng nghiệp ở đây cùng đến thamdự.” Ngôn Sơ Vi lấy ra một sấp thiệp mời, “Thật sự đặc biệt cảm ơn mọi ngườiđã giúp đỡ tôi bao năm qua.” Ngôn Sơ Vi đưa thiệp mời cho từng người, bên trên thiệp mời viết tên mỗingười, rất dụng tâm. “Tôi biết trong công việc chúng ta cũng đã từng có những điều không vui. Nhưng tôi hy vọng hôm nay tất cả mọi người đều đến tham dự, quên đi tấtcả mọi điều không vui ấy, chúng ta là người một nhà, người nhà đâu cómối thù nào lâu dài đâu?” Ngôn Sơ Vi nhẹ giọng nói. “Tôi biết mà, gần đây không có vụ án gì lớn, mọi người cũng không bậnrộn gì, cứ hết giờ là tan ca về nhà.” Chủ nhiệm Mã nói, “Mọi người đềuđến tham dự tiệc đi, ngay cả Cục trưởng Trình cũng sẽ đi.” Không ngờ, Ngôn Sơ Vi lại có thể diện lớn như vậy, ngay cả Cục trưởngTrình cũng tham dự. “Cố Niệm, rốt cuộc Ngôn Sơ Vi có lai lịch thế nào?” Thẩm Hiểu Mạn nhỏgiọng hỏi Cố Niệm. “Tớ cũng không biết, trước đây chỉ biết nhà họ cũng có điều kiện, nhưngcụ thể ra sao thì mình không rõ. Cô ta làm việc ở đây đã 5 năm rồi mà cậucũng không biết sao?” Cố Niệm nhỏ giọng hỏi lại. A “Tớ cũng không biết, trước đây chỉ biết nhà họ cũng có điều kiện, nhưngcụ thể ra sao thì mình không rõ. Cô ta làm việc ở đây đã 5 năm rồi mà cậucũng không biết sao?” Cố Niệm nhỏ giọng hỏi lại. “Giữa đồng nghiệp với nhau sau có thể quan hệ không tốt được chứ? Đặcbiệt là ở cục cảnh sát chúng ta, tất cả đều phải hợp sức với nhau, không thểlàm riêng được.” Chủ nhiệm Mã sầm mặt xuống, “Tôi không hy vọng nhìnthấy trong cục cảnh sát chúng ta có chuyện một số đồng nghiệp bất đồngvới nhau. Cố Niệm, cô đừng có một mình một phách, cứ cố làm nhân tốgây bất hòa. Cục trưởng Trình cũng đã đi rồi, lẽ nào thể diện của cô cònlớn hơn cả Cục trưởng Trình nữa sao.” ------oOo------