Chào buổi sáng ông xã siêu ngầu

Chương 165 : Thấy rồi lại muốn xem thêm một lát

nữa, rồi không biết từ lúc nào... Dưới lầu quá tối, cô mở điện thoại để chiếu sáng, nhanh chóng xông rangoài. Thấy Sở Chiêu Dương thực sự đứng ở đó, Cố Niệm thở hồng hộc chạyđến, đứng vững trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh. Vốn dĩ trong lòng có vô vàn lời muốn nói, nhưng giờ khắc này cô lạikhông nói ra được gì. Cố Niệm há miệng, một bụng những lời định nói hội tụ lại thành mộttiếng: “Sở Chiêu Dương.” Hai tay Sở Chiêu Dương đang cho trong túi áo khoác đột nhiên giơ ra, ômcô vào trong lòng.Ôm chặt đến mức cô đều thấy đau. Cố Niệm ở trong nhà vẫn luôn rất ấm áp, bây giờ má cô chạm vào áokhoác của anh, ngay lập tức đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương. Dù anh có mặc áo khoác, nhưng cái lạnh vẫn xuyên qua áo khoác ngoàithấm cả vào bên trong. Hai tay Cố Niệm dán lên lưng anh, thử thăm dò từ trên xuống dưới, từ tráisang phải, không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi. Cố Niệm hơi đẩy anh ra, giơ tay sờ má anh, cảm giác da anh như bị đôngcứng, ngay cả lúc nói chuyện cũng có vẻ cứng ngắc. “Anh đứng đây bao lâu rồi?” Cố Niệm hỏi. Sở Chiêu Dương khẽ động khóe miệng, nhưng không nói gì. Đột nhiên trong đầu Cố Niệm có một ý nghĩ: “Có phải lúc đó anh khôngtrả lời tin nhắn của em là bởi vì đang trên đường quay lại đây đúngkhông?” Cho nên, anh đứng ở đây đã rất lâu rồi, ít nhất hai tiếng đồng hồ rồi. Anh đứng đây không nhúc nhích, trong màn đêm rét thấu xương này. “Sở Chiêu Dương, anh bị ngốc à?” Cố Niệm vừa đau lòng vừa tức giậnnói. “Sau khi em nói xong, anh rất sợ hãi.” Sợ em sẽ buông tay anh. Anh biết hai mẹ con cô từ nhỏ nương tựa vào nhau mà sống vất vả khókhăn đến thế nào. Nhưng anh vẫn sợ, cô sẽ vì mẹ cô mà buông tay anh. “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em sẽ không buông tay ai hết. Cho dù là mẹ em, hay là anh.” Cố Niệm khóc nói, “Hai người, một ngườilà thân tình, một người là ái tình, là hai người quan trọng nhất trên thế giớinày đối với em. Em sẽ không bỏ một ai hết.” “Anh biết, anh biết mà.” Sở Chiêu Dương lầm bẩm nói, nhưng vẫn khôngchịu buông cô ra, vòng tay vẫn ôm lấy cô thật chặt, “Chỉ là anh thấy sợhãi.” “Vậy anh đến đây rồi sao không nói cho em biết?” Hai tay Cố Niệm bưnglấy khuôn mặt lạnh như băng của anh. Miệng Sở Chiêu Dương khẽ động mấy lần rồi mới nói: “Vốn dĩ anh chỉmuốn đến nhìn em một lát xem thế nào, nhìn qua phòng em rồi sẽ đingay.” “Sau đó thì sao?” Cố Niệm nhíu mày. Nếu anh thực sự chỉ nhìn rồi đi, sao lại cứ đợi mãi đến tận bây giờ? Đôi mắt đen láy của Sở Chiêu Dương chậm rãi trượt sang một bên, “... Thấy rồi lại muốn xem thêm một lát nữa, rồi không biết từ lúc nào...” Cho nên, mới đầu định xem xong rồi đi nhưng sau nán lại thêm một lát,một lát rồi lại một lát nữa, kết quả là kéo dài cho đến tận bây giờ. Cố Niệm thực sự bị Sở Chiêu Dương làm cho giận không nổi. Cô sờ mặt anh một lúc như vậy, không những không làm mặt của anh ấmlên được, mà ngược lại còn khiến tay mình bị ngấm lạnh. “Lên xe đi.” Cố Niệm nói. Sở Chiêu Dương lo lắng ôm chặt lấy cô. Cố Niệm nhón chân lên, đồng thời kéo đầu anh xuống, hôn lên bờ môilạnh băng của anh: “Tất nhiên là em lên xe cùng anh rồi, anh nghĩ gì vậychứ?” Lên xe, Cố Niệm liền mở ngay hệ thống sưởi trong xe, kéo tay Sở ChiêuDương lại, nắm trong lòng bàn tay, xoa xoa để làm ấm tay cho anh. “Cho dù anh có muốn đến nhìn em, thì ở trong xe nhìn về hướng phòngem cũng được mà, sao còn phải chạy ra ngoài hứng lạnh làm gì chứ.” CốNiệm lầu bầu. Sở Chiêu Dương cứ để mặc cho Cố Niệm quở trách, không phản bác dùchỉ một lời. Cố Niệm hơi ngừng lại, lên tiếng nói, “Mẹ sẽ vì em mà đồng ý thôi. Tốinay em đã nói với mẹ rất nhiều điều rồi. Em nghĩ, tuy bà có hơi thất vọngvề em, nhưng mặt khác cũng không có cách gì khác với em.” “Anh xin lỗi.” Giọng Sở Chiêu Dương khàn khàn. Xin lỗi, do anh không tốt, không thể khiến mẹ em ngay lập tức chấp nhậnanh. Đây vốn là một chuyện đáng để chúc mừng, khiến em vui vẻ tự hào,nhưng vì anh mà em phải chịu một cái tát. Anh không thể trở thành ngườiđể mẹ em tự hào, còn khiến quan hệ giữa em và mẹ em căng thẳng hơn. Anh biết rằng, phải đối địch với Mục Lam Thục, trong lòng Cố Niệm rấtkhó chịu. Những lời nói trong lòng, Sở Chiêu Dương không nói ra, nhưng Cố Niệmnhư thể đều đã nghe thấy hết, anh vừa dứt lời, lại bắt đầu trách móc anh,“Sao anh lại ngốc như vậy chứ!” “Ừ.” “Có việc thì cứ gọi cho em nói thẳng. Cho dù đến rồi anh cũng phải nóicho em biết. Cứ im lặng không nói gì như vậy, cho dù anh có sinh bệnh vìem, em cũng không biết, anh có mưu đồ gì chứ.” “Ừ.” “Nếu không phải là bởi vì em không ngủ được, nhoài người lên ban côngnhìn ra ngoài thì còn không biết anh đến đấy.” Sở Chiêu Dương miễn cưỡng ngẩng đầu, hai tròng mắt đen như mực, chephủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, cằm anh hơi hướng xuống dưới, yếthầu chuyển động. “Ừ.” “Anh thực sự rất thích em đúng không?” Lo lắng vì cô như vậy, rõ ràng cô đã nói sẽ không buông tay anh nhưnganh vẫn không nói lời nào chạy đến đây, ngốc nghếch đứng đợi dưới sảnh. Cặp lông mi dài của Sở Chiêu Dương rủ xuống, che đi ánh sáng trong đôimắt. Anh vẫn không nên nói gì với Cố Niệm thì hơn, anh biết cô có thói quennày, không ngủ được thì bò ra ban công nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn Cố Niệm thật sâu. Cho dù bên trong xekhông mở đèn nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ được ánh mắt sâu thẳm màsáng trong của anh. Cố Niệm không hỏi tiếp, không bắt anh phải nói ra đáp án. Sự quan tâm của anh đối với cô đã biểu hiện bằng chính hành động, trướchành động thực tiễn, tất cả ngôn ngữ đều trở thành vô nghĩa. Cô coi như đãhiểu được anh. Sở Chiêu Dương im lặng phát hiện ra. Đôi tay vẫn bị cô nắm lấy bỗng nhiên nắm ngược lại lấy tay cô. Sở Chiêu Dương nhìn cô thật sâu, Cố Niệm, không phải là thích, mà làyêu. Anh yêu em. Anh chưa bao giờ nói những lời như vậy, chưa bao giờ quen với việc thểhiện bản thân. Tình cảm càng sâu đậm, càng khó biểu đạt ra được. Miệng anh giật giật, trong bóng tối khuôn mặt đỏ bừng lên. Cố Niệm nở nụ cười, cảm thấy anh như vậy quả thực rất thú vị, vô cùngđáng yêu. Hai tay ôm lấy mặt anh, đầu ngón tay mềm mại chọc chọc vào gò má đãphiếm hồng, rồi kéo mặt anh xuống dưới, đặt lên đó một nụ hôn. Cổ họng Sở Chiêu Dương chuyển động, một dòng chảy nóng từ bụng lankhắp cơ thể. Anh cầm lấy cổ tay cô vòng ra đằng sau cổ mình, còn tay anh lại ghì chặtlấy hông cô. Cũng không biết anh chạm vào đâu, ghế ngồi bỗng nhiên ngửa ra sau, gầnnhư nằm ngang. Bởi vì không có ý định lái xe nên hai người vẫn ngồi ở ghế sau. Ghế ngồiđược chỉnh nằm xuống, bây giờ giống như một chiếc giường đôi. Sở Chiêu Dương ôm cô thật chặt trong lòng, xoay người áp xuống, hôn côthật mạnh. Đôi môi anh chà mạnh lên bờ môi vừa mềm mại lại nhẵn nhụicủa cô. Nụ hôn của anh vừa bức thiết lại dồn dập, đôi tay không tự chủ được dichuyển từ hông cô đi lên trên, mang theo luồng sức mạnh có chút áp bách,quần áo của cô trở nên nhăn nhúm dưới đôi bàn tay ấy. Đầu ngón tay Cố Niệm miết lên đuôi tóc phía sau gáy anh, đều đặn ngắnngủi, có hơi thô, chọc đầu ngón tay cô nhồn nhột, khiến cô không nhịnđược muốn nắm lấy. Ngón tay tinh tế trắng nõn luồn vào trong mái tóc đencủa anh. Xương quai xanh của Cố Niệm bị đôi môi anh hôn đến nóng bỏng, đangđịnh đi xuống dưới thì cả người cô run rẩy đẩy anh một cái. Sở Chiêu Dương miễn cưỡng ngẩng đầu, hai tròng mắt đen như mực, chephủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, cằm anh hơi hướng xuống dưới, yếthầu chuyển động. Sau mỗi tiếng gọi, anh lại nhẹ nhàng hôn cô một cái, dường như cả khuônmặt cô đều được anh hôn một lần, không để sót bất kỳ chỗ nào. Bộ dạng đó thật quá mê hoặc người khác phạm tội! Hô hấp Cố Niệm vừa trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng, không tựchủ được liếm môi một cái. Cổ áo anh hơi mở ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn, còn có vài giọt mồhôi đang chảy xuống. Cố Niệm chỉ cảm thấy chóp mũi nóng bừng, cô nghĩmình sắp không kiềm chế được nữa rồi. Đột nhiên, đôi tay cô bị anh nắm lấy, sau đó đặt lên trên xương quai xanhcủa anh, ngón tay mơ màng chặn lấy những giọt mồ hôi. “Em muốn sờ thì sờ đi.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, con ngươi đensẫm dừng trên khuôn ngực đầy đặn của cô, cảm thấy có qua phải có lại nêntay tự nhiên đưa tới. Cố Niệm vội nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy: “Em... em phải về nhà.” Hơi thở của Sở Chiêu Dương vẫn nặng nề như cũ, xoay người nằm bêncạnh cô, rồi ôm cô vào trong lòng, khàn giọng nói: “Em ở đây với anh đi.” Nghe thấy ngữ khí yếu ớt hiếm thấy của anh, Cố Niệm hơi chút chần chừ,tiếp đó lại nghe thấy anh nói: “Anh không muốn về nhà.” Cố Niệm lập tức đau lòng, cũng không muốn đi nữa, ngoan ngoãn nằmtrong lòng anh, nhắm mắt lại. Lông mi Sở Chiêu Dương giống như cây quạt, nhẹ nhàng chớp mấy cái. Đôi tay lén lút cầm lấy tay Cố Niệm. Cố Niệm theo bản năng run rẩy, kết quả, tay đã bị anh đưa xuống phíadưới. Cố Niệm: “...” “Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm vừa xấu hổ vừa giận dữ khẽ gọi. Sở Chiêu Dương lầu bầu nói: “Khó chịu, cứ dựng mãi làm anh không ngủđược.” Cố Niệm: “...” Cố Niệm hừ hai tiếng, giống như chú đà điểu vùi vào trong lòng anh, giảchết bất động, để mặc cho anh cầm nắm, thích làm gì thì làm. Dù sao cô cũng không phải dùng sức, chỉ cho anh mượn một bàn tay, anhmuốn thì tự mà dùng sức. Dù là vậy, lòng bàn tay Cố Niệm cũng bị ma sát như sắp phát hỏa. Cô cảm thấy, nếu cứ như thế này mãi, đường chỉ tay của cô cũng bị màibằng luôn mất.***Đến cuối cùng, trong xe tràn ngập mùi vị của anh. Sở Chiêu Dương kéo Cố Niệm vào trong lòng, lấy áo khoác đắp lên chohai người, hệ thống sưởi trong xe cũng được bật lên, vô cùng ấm áp. Hơi thở Sở Chiêu Dương phả ra trên mặt cô, chóp mũi nhẹ nhàng chạmvào má cô, một lát sau, lại di chuyển đến khóe môi cô rồi đến vành tai. “Cố Niệm.” Anh thì thầm, khẽ hôn lên mặt cô. “Ừm?” “Cố Niệm.” Chóp mũi di chuyển, lại hôn xuống. Sau mỗi tiếng gọi, anh lại nhẹ nhàng hôn cô một cái, dường như cả khuônmặt cô đều được anh hôn một lần, không để sót bất kỳ chỗ nào. Cố Niệm im lặng nhìn, biết anh chỉ muốn gọi tên cô như vậy. Đó là một cách biểu đạt tình yêu khác của anh. Cô cũng không đáp lại nữa, cứ im lặng như vậy, để mặc cho anh gọi cô,hôn cô. A Sau mỗi tiếng gọi, anh lại nhẹ nhàng hôn cô một cái, dường như cả khuônmặt cô đều được anh hôn một lần, không để sót bất kỳ chỗ nào. Cố Niệm im lặng nhìn, biết anh chỉ muốn gọi tên cô như vậy. Đó là một cách biểu đạt tình yêu khác của anh. ------oOo------