úc này, Cổ Niệm trực tiếp cảm nhận được cái nơi đang cộm vào cô kia. Côcỏ thu nhỏ mình lại nhưng vân không tránh thoát được. Sở Chiêu Dương cúi đầu xích lại gần, chậm rãi di chuyển đến tai cô. Cổ Niệm vô cùng khẩn trương, bên tai là hô hấp nóng bỏng của anh khôngngừng phả vào khiên tai cô càng đỏ. Giọng nói anh khàn khàn, từ từ tiến vào tai cô: “Anh cũng muốn phạm tộivới em.” Cổ Niệm hít mạnh một hơi, theo bản năng tránh về phía sau nhưng tay lạibị Sở Chiêu Dương ản chặt...>>>Qua khoảng nửa tiếng, Cổ Niệm mới run rẩy từ trong xe đi ra, mặt đỏbừng đi về nhà, bước chân có chút loạng choạng. Sau khi vào cửa chung cư, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đâu nhìnhai bàn tay của mình. Nơi đó còn nhiêm mùi hương của anh... Hai cánh tạy cô bây giờ vẫn còn run đến mức không tự chủ được. Lúc đótay phải bị anh năm lây di chuyên, đên cuôi cùng cũng vô cùng đau. Cô đãliêu mạng kháng nghị, ngay cả làm nũng cũng dùng đên, suýt nữa thì khócthì Sở Chiêu Dương mới miên cưỡng bỏ qua, nhưng lập tức lại đổi thànhtay trái của cô. Đến lúc cô tưởng như tay trái sắp bị phế bỏ, anh cuối cùng mới xong. Bây giờ vải gạc trên tay cô đã cuộn thành một khối, phía trên còn dính dấuvết, căn bản không thẻ dùng lại. May mà bây giờ vêt thương đóng vảy rỏi,không thì... Cổ Niệm dứt khoát tháo vải gạc ra, đầu ngón tay nhón lấy vải gạc, khôngdám động vào dâu vêt dính ở trên, đỏ mặt vứt vào thùng rác cạnh đó. Cũng không biết Sở Chiêu Dương nghĩ thể nào, trên tay cô con quẩn vảigạc, chắc anh cũng không thoải mái... Vết thương trong lòng bàn tay cô thật ra không nghiêm trọng như tưởngtựợng, bây giờ đã gân khỏi rôi. Nêu như cô giầu tôt, Mục Lam Thục cũngchưa chắc sẽ phát hiện ra.***Sở Chiêu Dương đang mặt đầy thỏa mãn ngồi ở trên ghế, xe vẫn dừng ởchỗ nhà Cổ Niệm. Anh nhăm mắt lại, nghĩ đền biểu tình xâu hổ lúng túngcủa Cổ Niệm lúc đó. Thật ra thì trên tay Cổ Niệm có vải gạc nên anh thật sự không thoải máilắm. Nhưng anh rảt thích để cho Cổ Niệm làm. Chỉ cản là cỏ, anh sẽ thích. Nhât là đầu ngón tay cô không có vải gạc, vừa nhỏ vừa mềm, cảm giác rấtthoải mái...>>>Thứ hai, Cổ Niệm đúng giờ đi tới cục cảnh sát, nhưng đến tận gần 9 giờcũng không thây Hứa Thành Nghị đâu. Đúng 9 giờ, Mạc Cảnh Thịnh đi tới phòng làm việc lớn của bọn họ, phíasau anh ta là Lý Thiêu Phong và Hứa Thành Nghị. Hứa Thành Nghị nhìn Cổ Niệm, mặt đầy thù hận. Cổ Niệm cảm thấy rất buồn cười. Hứa Thành Nghị đã hãm hại cô, vậy màgiờ anh ta lại còn thù hận nhìn cổ. Cô cũng là sau đó mới biết, hôm chủ nhật, Sở Chiêu Dương sáng sớm đãra ngoài, thật ra là đi giải quyêt chuyện cô bị Hứa Thành Nghị hãm hại. “Đến phòng họp cả đi, có chuyện phải thông báo một chút.” Mạc CảnhThịnh nói, từ trên mặt anh ta không nhìn ra bảt cứ cảm xúc gì. Mọi người còn không biết chuyện Hứa Thành Nghị ngầm hại Cổ Niệm,chỉ cho là Cổ Niệm bị thương trong khi huản luyện nên nửa đường rútkhỏi. Lúc này, Thẩm Hiểu Mạn thấy Mạc Cạnh Thịnh dẫn Lý Thiếu Phong vàHứa Thành Nghị đi xa mới chạy đên bên cạnh Cô Niệm, nhỏ giọng hỏi: “Cô Niệm, có phải vì cậu nửa đường rút khỏi tập huân nên Lão Đại mớikhông vui không?” Cố Niệm lắc lắc đầu, không giải thích. Cô ngược lại không lo lắng cái này. Nếu như Sở Chiêu Dương không đi xửlý chuyện này thì cô có thê sẽ lo lăng Hứa Thành Nghị ở trước mặt MạcCảnh Thịnh đôi trăng thay đen hãm hại cô. Nhưng Sở Chiêu Dương đã xửlý rôi nên cô rât yên tảm. Cô cảm thấy có lẽ Sở Chiêu Dương đã nói mọi chuyện với Mạc CảnhThịnh. Với tính khí của Mạc Cảnh Thịnh và quan hệ với Sở Chiêu Dương,anh ta sẽ không nhân nhượng Hứa Thành Nghị. Chỉ là không biết chuyện sẽ xử lý thế nào. Có thể Hứa Thành Nghị sẽ bịtạm thời cách chức mười ngày nửa tháng, rồi viêt đủ loại kiêm điêm. Mọi người tới phòng họp rồi, Cổ Niệm mới phát hiện, lần này lại dùngphòng họp lón. “Nghiêm trọng như vậy à?” Thâm Hiêu Mạn nhỏ giọng nói với Cô Niệm,“Từ trước đền giờ, loại phòng họp lớn này chỉ khi có vụ án lớn mới dùngđên, giờ ba đội chúng ta đều tập trung ở nơi này. Cậu chỉ là giữa chừng vìbị thương mà rút khỏi huản luyện mà thôi, không đên nổi nghiêm trọngnhư vậy chứ?” “Có lẽ là chuyện khác.” Cổ Niệm cũng không chắc lắm, có thể Mạc CảnhThịnh tìm bọn họ tới không phải là vì chuyện tập huân xảy ra chuyện, màlà có vụ án lớn? Đội viên ba đội đều đến đông đủ, có Mạc Cảnh Thịnh ở đây nên không aidám thì thảo nói chuyện. Lúc này, cửa phòng họp lại mở ra. Vốn còn có giọng khẽ khàng nói chuyện hoặc là thông qua wechat suyđoán với nhau giờ đều ngừng lại, giật mình nhìn về phía cửa. Không ngờ Cục trưởng Trình lại đích thân tới. “Xem ra thật sự là có vụ án lớn.” Thẩm Hiểu Mạn thở dài nói, “Ngay cảCục trưởng cũng đích thân tham gia.” Bình thường bọn họ rất ít khi có thể thấy mặt Cục trưởng Trình. Thẩm Hiểu Mạn nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Cổ Niệm: “Tớ nghe nói,lần trước Cục trưởng đích thân ra nói chuyện là lúc ông ảy vừa lên làmCục trưởng...” Cố Niệm: “...” Vậy khả năng thật sự không liên quan đến chuyện của cô vàHứa Thành Nghị rồi. Cục trưởng Trình ngồi xuống bàn họp chính, biểu tình nghiêm túc nhìnmọi người, cuôi cùng ánh măt rơi trên người Hứa Thành Nghị, khẽ xácđịnh rôi nói: “Hôm nay tôi tới là thông báo với mọi người một chuyện viphạm quy định.” “Cạnh sát câp một Hứa Thành Nghị thuộc đội hình sự sô3, thứ sáu tuậntrước lúc huân luyện cảnh sát viên mới đã làm ra hành động tôn thươngđên đông nghiệp. Trong balo huân luyện của cảnh sát câp hai Cô Niệm đãtăng thêm trọng lựợng so với quy định dành chọ cảnh sát tham gia huảnluyện. Hơn nữa còn thay đổi tuyên đường trên bản đô, cô ý làm hỏng lạbàn, đèn pin cùng những công cụ cứu sinh khác của đông chí ây, khiên choCổ Niệm lạc ở trong rừng, bị thương nghiêm trọng.” Thẩm Hiểu Mạn hít một hơi, nhìn Cổ Niệm để chứng thực. Cổ Niệm gậtđầu với cô ấy. “Tại sao lại như vậy? Tại sao anh ta phải làm như vậy?” Thẩm Hiểu Mạnthấp giọng nói. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thành Nghị. Hứa Thành Nghị chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, giống như bị một con daocắt từng miêng từng miêng thịt trên mặt. “Hành vi cụa Hứa Thành Nghị đã tạo thành ảnh hưởng vô cùng tồi tệ đếncảnh đội. Hãm hại đông nghiệp, cô ý hại người, đây không phải là hành vimà một người cảnh sát nên có. Lúc các cậu thi vào trường cảnh sát, bâtluận là trường học, hay là cảnh đội, đều luôn nói với các cậu. Thân làmcảnh sát phải trừng ác hướng thiện. Mà không phải là để cho các cậu lợidụng chức quyên làm tổn thương người vô tội, càng không phải là để tônthương đông nghiệp sớm chiêu ở chung, cùng nhau chiên đầu với cáccậu.” Hứa Thành Nghị nắm chặt nắm đấm trên đầu gối, nghiển chặt hàm răng. “Xét thấy sự Việc lần này gây ảnh hưởng tồi tệ, đặc biệt thông báo phêbình ở đây, cũng ghi lội trọng hô sơ. Hơn nữa, hạ câp từ cảnh sát câp mộtxuông làm cảnh sát câp hai, điêu đền đôn công an khu dân cư.” Cục trưởngTrình nói. Cổ Niệm không ngờ lại phạt Hứa Thành Nghị nặng như vậy. Trịnh trọngtriệu tập người của ba đội đên đây chỉ vì thông báo xử lý Hứa Thành Nghị,mà không phải là có vụ án lớn gì. Cổ Niệm nhìn Cục trưởng Trình, chẳng lẽ Sở Chiêu Dương nói xử lýchuyện này, không phải là đi nói với Mạc Cảnh Thịnh, mà là trực tiêp tìmCục trưởng Trình? Mà lúc này, Cục trưởng Trình cũng nhìn về phía Cố Niệm. Hoá ra chính là cô gái nhỏ này khiển cho Sở Chiêu Dương sáng sớm chủnhật đã chạy đên nhà ông, lôi ông từ trên giường dậy, ném cho ông mộtđông chứng cứ rôi yêu cầu ông nghiêm trị. Lúc ấy Sở Chiêu Dương ngồi trên ghế sô pha nhà ông, đối mặt với ông màmặt liệt không nói một lời, buộc ông phải xem xong chứng cứ tại chỏ và tỏthái độ luôn. “Sở thiếu, cậu là có ý gì?” Lúc ấy, Cục trưởng Trình khách khí hỏi. SởChiêu Dương lạnh nhạt nói: “Nghiêm trị.” “Chuyện này tôi nhất định sẽ dựa theo điều lệ mà xử lý công bằng.” Cụctrưởng Trình lập tức nói, “Cậuyên tâm.” Nhưng Sở Chiêu Dương vẫn giống như một pho tượng phật ngồi yên ở đó,không đi. “Sở thiếu, còn có chuyện gì sao?” Cục trưởng Trình nghi hoặc nhìn SởChiêu Dương, tại sao còn chưa đi? Hà Hạo Nhiên khách khí cười nói: “Sở thiếu là muốn ông ngay bây giờ nóixem, định xử lý thê nào.” Cục trưởng Trình: “...”Ý là, nếu như không hài lòng, cậu ta sẽ không đi? “Thông báo toàn cục.” Cục trưởng Trình nói, “Chuyện này quá tồi tệ, không thể dung túng. Saukhi thông báo, tạm thời cách chức cậu ta ba tháng, để cho cậu ta tự kiêmđiêm.” Sở Chiêu Dương ngồi bất động: “Còn gì nữa?” “Còn... còn nữa hả?” Cục trưởng Trình giật giật mắt, thế này đã là xử lýtheo գաy định rỏi. ------oOo------