Chào anh! bạn học cũ

Chương 13 : Tấm màn suơng mù

Thoại Nhiên đang đi trong một đuờng hầm màu đen,đi mãi đi mãi không tìm đuợc lối ra. Cô mệt mỏi tựa vào vách đuờng hầm nhắm mắt tự cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi đột nhiên cô tìm thấy một khe hở nhỏ trên vách hầm và nghe thấy cuộc nói chuyện của một giọng phụ nữ lạ _ Bác sĩ à! Đến khi nào thì con tôi mới tỉnh dậy đuợc? _ dựa vào vết thuơng của tai nạn lần truớc ,có vẻ như lần này có nguời đã tác động vào phần kí ức bị mất của cô ấy nên mới sinh ra việc bị ngất , cơ thể cô ấy hoàn tòan khỏe mạnh , tỉnh dậy hay không là hòn toàn dựa vào phần ý thức Sau đó tiếng nói nhỏ dần cuộc nói chuyện bị ngắt quãng đến hơn 3 phút sau ,cô lại nghe tiếng của mẹ _ Dì Lâm à! Bé con nhà tôi phải giao lại cho dì rồi _vâng ! Cứ để con bé lại cho tôi _ phiền cho chị rồi ,chuyện này chúng ta phải giữ kín bí mật ,An Di mà biết đuợc tôi chỉ sợ nó thêm khổ …tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất cùng với tiếng khép cửa khe khẽ Đầu cô nhói đau , chắc chắn là do ngồi quá lâu nên máu không thể lưu thông , Thoại Nhiên đứng dậy thong thả bẻ khớp tay ,co duỗi chân, Cô lại tiếp tục đi Tiếng cuời khúc khích vọng đi khắp nơi ,Truớc mặt Thoại Nhiên là một cánh đồng tràn ngập những cây con con ,những cánh hoa màu tím sẫm rũ xuống thân cây xanh non,giọt suơng long lanh trôi tuột xuống bẹ lá phản ánh bảy sắc ,khắp không gian tràn ngập một mùi huơng lạ duới gốc cây hòe to , một cô gái tầm khoảng 17-18 tuổi ,đôi mắt to tròn tràn ngập ý cuời ,đôi môi anh đào nở nụ cuời rạng rở đang ngồi trên chiếc xích đu đong đưa cao thấp, cạnh đó chàng trai đội mũ bóng chày che khuất mắt đang tựa lưng vào gốc cây ,đột nhiên bế thốc cô bé lên cao xoay một vòng ,tà váy màu trắng như cánh hồ điệp luợn vòng,trong mắt chàng trai toàn bộ tràn ngập yêu thuơng ,tiếng cuời tinh khôi trong veo như những tiếng chuông gió chạm nhẹ vào nhau Thoại Nhiên nhoẻn miệng cuời ,nhìn cảnh tuợng hạnh phúc truớc mắt, nhưng nụ cười không giữ trên môi được lâu Đột nhên … °ĐOÀNG° … tiếng súng tàn khốc át đi nụ cuời trên môi cậu thiếu niên,chỉ thấy cánh hồ điệp trắng như mệt mỏi gục ngã, phủ xuống che chắn cho nguời mình yêu , máu nhuộm đỏ lưng áo ,trong phút chốc váy trắng hóa đỏ nhuộm uớt đuờng chân trời trong màu tang thuơng Cô hoảng loạn Hình ảnh truớc mắt cô nhoè dần như một thuớc băng cũ rồi biến mất … … .. ************************** Uy Vũ thở dài nhìn bình hoa hồng héo úa ,anh cảm thấy mình thật có lỗi ,bàn tay vò vò mảnh giấy báo nhàu nhĩ ,sau đó lại mở ra đọc ,rồi lại vò nát Dòng tiêu đề to choáng chỗ đã phai màu theo năm tháng thời gian CHÁU GÁI HÀ DUẬT ĐAN ĐÃ MẤT MẠNG DUỚI NÒNG SÚNG OAN NGHIỆT Hà An Di,cháu gái nhà tài phiệt Hà Duật Đan ,bố mất sớm ,cô do một tay mẹ và ông ngoại nuôi lớn ,Hà An Di còn có một nguời anh trai nuôi họ Hàn , trong trình lớn lên cạnh nhau giữa hai nguời nảy sinh tình cảm … … Tim Uy Vũ nhói lên theo nhịp thở ,năm đó ,khi anh chạy đến nơi cả vùng trời tím Iris đã nhuộm sắc đỏ tang tóc ,xung quanh hai nguời áo đen đang cố lôi kéo Iris ra khỏi An Di Cô khẽ đưa tay vuốt mặt Iris ánh mắt trìu mến ,giọng nói mềm mỏng cất lên khe khẻ ,tuyệt nhiên không có một khe hở cho anh đuợc xen vào bầu không khí của hai nguời , Iris gật đầu ,một giọt nuớc mắt rơi xuống gò má tái nhợt của An Di ,sau đó tự nguyện đứng dậy ,gạt phắt sự lôi kéo của những nguời xung quanh Lúc này An Di mới quay lại nhìn anh ” em xin lỗi ! Trong lòng em chỉ có mình Iris,Uy Viên sau này xin anh,nếu em còn sống hãy giữ em cách xa Iris hết mức có thể…chỉ vì sự an nguy của anh ấy…em..” Cô cong nguời ho ra máu sau đó ngất lịm , ở ngoại thành xe cấp cứu đến chậm ,mãi đến khi nhịp thở của An Di nhẹ tuởng chừng như hòa vào hư không họ mới đưa cô đi Vì vết thuơng nằm trên vùng trọng điểm nên không thể sơ cứu hay cầm máu ,nhân viên y tế không cho phép anh lên xe chỉ vì sợ anh xúc động mà gây thuơng tổn đến vết thuơng của cô Anh chỉ biết bất lực nhìn làn khói xám xịt phả vào không khí Sau đó anh không nhớ mình làm thế nào mà lại tìm đuợc Iris và đấm cho tên đó một trận Cuối cùng cả hai lại ngồi trên xe nhấn ga như bay đến bệnh viện ,vuợt 5 lần đèn đỏ mặc dù chưa đủ tuổi ,đến nơi lại bị nguời Hà gia chặn lại không cho vào ,Iris đau khổ đi tìm đến hơi men vì chỉ có ruợu mới có thể khiến hắn quên đi vết thuơng lòng Uy Vũ mặc kệ túc trực truớc cổng bệnh viện ,nhưng đến 11h đêm lại bị nhân viên quán ruợu gọi đến đưa Iris trở về Vô tình anh lại nghe đuợc tâm sự của tình địch …Hức…c…cậu giỏi lắm Uy Viên à…AnDi của tôi…về..hức phe cậu rồi,…cô ấy…không cần tôi nữa…haha…hức…cũng tại tôi .. …nếu…tôi không làm lão già Hà Duật Đan đó ghét…hức …thì lão …đã không …cho nguời truy sát tôi, ra lệnh giết tất cả những nguời xung quanh tôi…haha…thì ra đến cả cháu gái lão cũng không cần…ụaa Đêm hôm đó Uy Viên phải đưa Iris về nhà mình ,vì vốn dĩ Iris đã không còn nhà để mà về,căn nhà đã sớm lạnh lẽo Đêm đó ngoại trừ Iris vật vờ mê man trong nỗi đau Uy Vũ không thể ngủ đuợc 3h sáng một cuộc gọi đến điện thoại Iris Như cảm giác đuợc điều không may anh bắt máy _ Iris! Em yêu anh Là An Di ! Cô sống rồi ,cô thoát rồi ,Uy vũ muốn ngẩng mặt cuời vào mặt Thần chết _ haha ,ông đã thua rồi,ông đừng hòng cuớp cô ấy ra khỏi cuộc sống này …hahaha tôi đã đúng cô ấy không thể chết dễ dàng đến vậy Nhưng cuộc sống này không ai luờng truớc đuợc điều gì sẽ đến ,tiếng thở hắt đó sẽ là thứ tiếng ám ảnh anh tới suốt cuộc đời , đầu bên kia điện thoại một chuỗi tiếng khóc vô vọng ,chiếc điện thoại trên tay anh trôi tuột chạm đất và vụn vở như tiếng khóc nấc thuơng xót cho mạng nguời ngắn ngủi Anh như không tin vào tai mình ,trong suốt 2 giờ Uy Vũ ngồi chờ trong vô vọng ,tờ báo đầu tiên ra sạp trên trang nhất đã in to điều mà anh không mong muốn thấy đuợc CHÁU GÁI HÀ DUẬT ĐAN ĐÃ MẤT MẠNG DUỚI NÒNG SÚNG OAN NGHIỆT … Thoại Nhiên chớp đôi mắt nặng trĩu,ánh sáng vàng vọt ánh lên guơng mặt tái nhợt,cả nguời cô đau nhức , đôi mắt như chưa kịp thích nghi với ánh sáng mở ra rồi lại khép lại Mùi thuốc ete khó chịu vờn quanh cánh mũi , xung quanh cô là một màu trắng xóa ,đóa hồng cắm trong bình sứ héo úa rũ ruợi xuống thành bình Thoại Nhiên guợng ngồi dậy, mu bàn tay chợt căng nhức ,chiếc kim truyền nuớc biển gắn trên tay vuột ra , đau đớn khiến cô bật ra tiếng kêu nhỏ Uy Viên đang chìm trong đau đớn như bừng tỉnh vội gọi bác sĩ đến kiệm tra tình trạng sức khỏe , anh từng buớc buớc lại giuờng bệnh ,đưa tay vuốt gò má tái nhợt của cô và mỉm cuời Tám năm sau khi biến cố xảy ra anh đột nhiên bị gọi đến Hà gia giới thiệu một nguời giống hệt mình gọi là anh em song sinh, lúc phát hiện An Di còn sống và đang sống duới một kí ức giả ,tự mặc định mình tên…Thoại Nhiên do thuốc mê trong ca phẫu thuật làm mất phân kí ức cũ ,anh đã rất đau lòng ,Iris sau khi tỉnh dậy biết tin đã bỏ đi biệt tích ,suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một bề tôi trung thành của Hà gia mà thôi anh biết mình không đuợc phép có lòng yêu thích với cô chủ của mình ,càng không đuợc phép xen vào chuyện của cô,nhưng làm sao bây giờ ,đồ tim phản chủ Hà gia giao nhiệm vụ mật cho anh và Uy Viên thầm lặng bên cạnh Thoại Nhiên tìm mọi cách không cho cô gặp lại Iris vừa rồi vì quá bất cẩn ,anh mới để Hoàng lọt vào quán cà phê đưa cho cô thông tin quan trọng Shittt! An Di là một nguời vô cùng bản lĩnh và nhạy bén ,chắc chắc chuyện này sẽ không giấu đuợc lâu đâu vì Iris đã bắt đầu hành động rồi… Vì truyện bắt đầu đến phần rối rắm nên viết có hơi lâu xíu ,à háp pi neo de muộn mọi nguời nhé ,sau khi thi học kì mèo sẽ bù liền 3 chap :)