Eidt: melbournje Bắt đầu từ chap này mình sẽ đổi từ hắn sang anh, và vì hai nhân vật chính đã xác định mối quan hệ nên thay vì cậu - tớ sẽ là anh - em cho mặn nồng nhé. *** Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thi vang lên, kì thi đại học cuối cùng đã kết thúc. Không bao lâu, thí sinh lục đục đi ra. Tần Hành yên lặng nhìn cửa trường học, ánh mắt không nhúc nhích, thẳng cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia đi ra, anh chậm rãi hô một hơi. Cô đeo túi xách, vẫn như cũ buộc tóc đuôi ngựa, tìm trong đám người một chút liền có thể thấy được cô. Lâm Vu mặc một cái váy màu vàng nhạt, trên chân một đôi giày màu trắng, cái gì cũng không có thay đổi, so với một năm trước, đại khái chính là cô lại gầy đi một chút. Bực bội nhiều ngày của Tần Hành trong nháy mắt tan thành mây khói. Phảng phất đẩy ra mây đen nặng nề, mặt trời mọc. Khương Hiểu phất phất tay, hô một tiếng, "Lâm Vu —— " Lâm Vu bước nhanh đi tới, một năm này lo lắng rốt cục hoàn toàn biến mất. Cô vô cớ nói ra: "Cuối cùng đã kết thúc." Khương Hiểu cho cô một cái ôm, "Chúc mừng cậu!" Thật quá khó khăn! Lâm Vu chớp chớp con mắt đầy chua xót. Khương Hiểu buông cô ra, Tần Hành tiến lên, anh nhìn qua cô, đáy mắt thâm trầm như biển cả. Lâm Vu còn chưa kịp phản ứng, anh đã giang hai cánh tay ôm lấy cô. "Chúc mừng!" Cái âm thanh nặng nề nói ở bên tai của cô, Lâm Vu đột nhiên cảm thấy đáy lòng tê tê dại dại. Một năm này, bọn họ thường xuyên trò chuyện. Anh sẽ cho cô giải đề, sẽ cùng cô nói về sinh hoạt ở đại học, mỗi ngày anh đều hoang mang vô cùng, lại chỉ có thể dành chút thời gian cùng cô liên hệ. Học lại một năm này thật không dễ dàng, thế nhưng có bọn họ, có thể Lâm Vu cảm thấy còn giống như học cùng giáo viên vậy. Bởi vì bọn họ đều tại đây. Nhiệt độ cơ thể con trai nóng hầm hập, trên người Tần Hành còn mang theo hương vị nhàn nhạt, cho tới nay cũng không có thay đổi. "Tần Hành ——" Lâm Vu kêu tên của anh,  cô cảm giác được anh đang khẩn trương, thân thể của anh giống như đang run rẩy vậy. Tôn Dương đứng ở một bên, vui vẻ, "Đến tớ! Đến tớ!" Cậu cũng định cho Lâm Vu một cái ôm. Tần Hành buông Lâm Vu ra, trực tiếp kéo cô tránh khỏi Tôn Dương. Tôn Dương: "Ai! Các cậu xem cậu ta kìa! Vẫn bá đạo như trước!" Tần Hành dắt khóe miệng, "Đói bụng rồi, đi ăn cơm đi." Lâm Vu hỏi: "Buổi trưa các cậu chưa ăn cơm sao?" Lúc này đã 5 giờ rồi đấy! Khương Hiểu đè ép thanh âm nói ra: "Tần Hành ăn có vài miếng là tớ liền biết cậu ta khẩn trương rồi." Lâm Vu nhìn qua gò má của anh, thời gian một năm, anh đã bớt đi chúy ngây ngô của thời cấp ba rồi. Tần Hành quay đầu đúng lúc bắt được ánh mắt Lâm Vu dò xét mình, anh mỉm cười, thần sắc ôn nhu, "Muốn ăn cái gì?" Lâm Vu có loại cảm giác bối rối. Tôn Dương: "Tớ muốn ăn bò bít tết, thịt vịt nướng, còn có..." Tần Hành a một tiếng, một mặt ghét bỏ, bất quá khóe miệng vểnh lên một độ cong. Bốn người đi một nhà hàng văn nghệ, nghe nói là một nghệ thuật gia mở, hoàn cảnh ưu nhã, tràn đầy hương vị văn nghệ, rất thích hợp để hẹn hò. Lúc bọn họ đến, ca sĩ còn đang nhàn nhạt ngâm xướng. Tôn Dương nhìn qua người ca sĩ, đột nhiên cảm thán, "Thời gian trôi qua thật nhanh, năm hai hai người đi tham gia hát như chuyện cách đây chưa lâu vậy." Lâm Vu cùng Khương Hiểu nhìn nhau cười một tiếng. Tốt nghiệp về sau, mọi người liên hệ càng ngày càng ít, cũng chỉ có mấy người bọn họ một mực chưa ngừng. Khương Hiểu uống một hớp trà, "Ngẫm lại hồi cấp 3 vẫn là rất tiêu sái. Các cậu biết sao không? Tốt nghiệp xong thầy Hách đem sách trả lại cho tớ đấy." Lâm Vu cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve chén trà. Tháng ba, Trương Cần còn tới đi tìm cô, thầy ấy lấy được đề thi mô phỏng, thuận tiện cho cô xem. Năm ngoái thi đại học xong, Lâm Vu trở về trường học một chuyến, cô gặp Trương Cần cùng thầy Tôn, lúc ấy thầy Hách không ở đó, thật đáng tiếc không có nhìn thấy thầy. Kỳ thật, cô cảm thấy rất có lỗi với mấy vị giáo viên, còn có trường học cũ. Tần Hành không nói gì gắp đồ ăn cho cô, Lâm Vu liễm liễm thần sắc rồi cười. Khương Hiểu đem hết thảy nhìn ở trong mắt, cô rốt cuộc có thể yên tâm. "Đúng, có chuyện muốn nói cho các cậu đây." Tất cả mọi người nhìn về phía cô. "Tớ đổi trường." "Cái gì?" Tôn Dương kinh ngạc. "Cậu đổi ngành nào?" "Báo chí truyền thông." Khương Hiểu yên lặng nói, sắc mặt của cô treo một nụ cười thản nhiên, "Tớ không biết tớ có thể tìm thấy đáp án tớ muốn hay không." Tôn Dương nghi hoặc, "Cậu thật sự muốn tham gia ngành giải trí à?" Khương Hiểu không có giấu diếm, thông báo cho bọn họ, bắt đầu học kỳ cô đã ở đoàn làm phim làm nhiều chức. "Có thể nhìn thấy rất nhiều đại minh tinh cũng không tệ mà." Sau bữa ăn, Tôn Dương về nhà, ngày mai muốn đi tàu trở về trường. Khương Hiểu cũng muốn trở về trường, thi cuối kỳ kết thúc, cô liền muốn đến tổ làm phim kiêm chức. Khả năng không có thời gian cùng bọn họ gặp mặt. Trước khi đi, cô lấy ra một bức vẽ, "Lâm Vu, tặng cho cậu. Nhớ phải ngắm đấy nhé!" Lâm Vu nhìn qua cô, "Khương Hiểu, rất nhiều chuyện chúng ta không cách nào cải biến, tớ hi vọng cậu mãi mãi là một Khương Hiểu vui vui sướng sướng." Khương Hiểu mỉm cười, còn có thể sao? "Tần Hành, vậy liền phiền cậu đưa Lâm Vu về." Tần Hành: "Đi đường cẩn thận." Khương Hiểu: "Tạm biệt." Lâm Vu có vẻ lo lắng. Tần Hành nói ra: "Đừng lo lắng. Khương Hiểu không có việc gì đâu." Lâm Vu thở dài, "Một năm này cậu ấy thay đổi rất nhiều." Hiện tại Khương Hiểu không còn nhẹ nhàng như trước kia nữa. Tần Hành: "Anh nghĩ về sau sẽ ổn thôi." Hai người chậm rãi đi trở về, vừa đi vừa nói. Lâm Vu ngày mai sẽ phải về nhà, đợi đến khi biết điểm thi đại học rồi lại tới Tấn thành. Mà Tần Hành cũng mua vé tàu ngày kia, chương trình ở đại học y nó nhiều, bình thường có thêm các loại thí nghiệm, không thể so với cấp ba. Một mực đưa cô đến trước cửa cửa hàng, Tần Hành dừng bước lại. Trong cửa hàng có một nam một nữ. Lâm Vu giải thích nói: "Là bạn trai của chị Tuyền Tuyền." "Anh ấy làm nghề gì?" "Làm ăn." "Anh ấy thường xuyên tới sao?" "Một tháng sẽ đến mấy lần. Bọn họ đều hẹn hò ở bên ngoài." Lâm Vu càng nói càng xấu hổ, kỳ thật cô gặp hai người hôn nhau. Về sau chỉ cần Trần Hạ Triết tới, cô đều trốn vào phòng. "Anh ấy đối với chị Tuyền Tuyền rất tốt." Tần Hành gật gật đầu, "Qua mấy ngày nữa anh sẽ đem tư liệu học tập của năm nhất tới, hai tháng này em có thể chuẩn bị bài một chút." Lâm Vu nhìn qua anh, "Tần Hành, làm sao anh lại nghĩ em nhất định có thể thi đậu?" Tần Hành trong lòng lấp kín, "Em không đỗ, anh nghỉ học." Lâm Vu: "... Anh không cần xúc động như vậy." Tần Hành nhìn cô, "Em còn nhớ rõ thầy Hách nói gì không?" Lâm Vu nghĩ thầm thầy Hách nói rất nhiều, đến cùng là câu nào chứ. Tần Hành bĩu môi, "Em đưa cho anh tờ giấy —— " Lâm Vu: "Đó là người khác viết cho anh." Tần Hành: "Nhưng là em truyền cho anh." Anh nhất định nghĩ nếu là cô thì cũng sẽ viết như thế. Gặp sắc mặt cô đỏ lên, "Cấp ba không yêu đương, em cảm thấy đại học có thể nói được sao?" Lâm Vu vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không tiếp tục cùng anh đối mặt nữa. Tần Hành: "Bọn họ cũng biết anh lần này trở về bồi người nhà đi thì, không thì em cho rằng làm sao anh xin nghỉ phép được chứ." Lâm Vu: "Anh!" Gặp anh cười, cô cũng không có tâm tình cùng anh phản bác. Tần Hành nín lại, biết không thể buộc cô quá gấp. "Người bạn trai của chị Tuyền Tuyền đi rồi kìa." Lâm Vu nghiêng đầu trông qua, "Em vào đây." Tần Hành ừ một tiếng. Lâm Vu vừa mới chuyển động, đột nhiên bị anh kéo lấy tay, Tần Hành tiến lên một bước, khóe môi hôn một chút vào mi tâm của cô. "Lâm Vu, đại học B nhé." Anh hôn cô một cái, xoay người rời đi. Lâm Vu yên lặng đứng ở đằng kia, như bị điểm huyệt vậy, thật lâu không thể động đậy. Triệu Ngọc Tuyền đứng tại cửa, "A Vu, đứng đấy cho muỗi nó đốt à?" Lâm Vu lúng túng đến nỗi mặt đều chảy máu. Triệu Ngọc Tuyền nói ra: "Làm sao lại hôn nhau giữa phố đấy?" Lâm Vu: "Không có." Triệu Ngọc Tuyền: "Chị đều thấy được rồi. Cho nên các em hiện tại là bạn trai bạn gái sao?" Lâm Vu lung lay một chút, "Em không biết." Triệu Ngọc Tuyền ngây dại, Tần Hành tới đây bao nhiêu lần, cô đương nhiên biết Tần Hành có ý đối với cô em gái này của mình. "Cậu ta không nói gì sao?" Lâm Vu: "Nói." Triệu Ngọc Tuyền nắm tóc, "A Vu, các em là bạn học cấp ba, hẳn là đều biết tính tình của đối phương. Một năm, cậu ta lại trở về chờ em thi đại học, đối với em cậu ta có tâm tư gì em không biết sao?" Lâm Vu nhăn nhăn mi, nhẹ gật đầu. Mười chín tuổi, cô lớn hơn so với bạn cùng lứa. Trước kia cô chưa từng có nghĩ tới Tần Hành sẽ thích mình. Về sau Tần Hành đem hết thảy làm rõ, cô tự nhiên suy nghĩ vấn đề lớn nhất. Gia đình của cô, mẹ ốm yếu, bà đã già, tự hỏi ai sẽ tuỳ tiện tiếp nhận cô chứ? Chỉ cần Lâm Vu nghĩ đến Tần Hành đối với mình rất tốt, trong lòng chua xót tột đỉnh. Triệu Ngọc Tuyền trấn an nói: "A Vu, em còn nhỏ, cuộc đời cũng chưa từng nếm trải. Tần Hành thật rất không tệ. Chỉ cần hai người các em kiên trì, vấn đề gì đều không phải vấn đề. Cùng nhau đi, bao nhiêu khó khăn em cũng chịu nổi." Lâm Vu khẽ ừ. Không nhìn thấy hi vọng, cô cũng kiên trì đi tới. Học tập là con đường duy nhất, thế nhưng còn có thời gian bảy năm, cô mới có thể tốt nghiệp. Tốt nghiệp về sau thì đi con đường nào? Bọn họ nên nên đi nơi nào? Tần gia. Ông Tần ban đêm uống xã giao một chút rượu, về nhà thì bà Tần cùng ông nói: "Con của ông về hai ngày, ông biết đi làm cái gì không?" Ông Tần lắc đầu. Bà Tần bật cười: "Bồi người ta đi thi." "Bồi ai vậy?" "Bạn học, Lâm Vu. Cùng Thẩm gia có chút quan hệ." "Ách, nhớ lại. Năm ngoái thi đại học cô bé kia không tham gia. Không dễ dàng nha." Bà Tần đẩy đẩy ông, "Tôi là muốn nói cho ông, con của ông thầm mến người ta." Ông Tần ha ha cười, "Mười tám mười chín tuổi rồi, cũng bình thường thôi." "Ông không biết thôi. Lâm Vu là đứa bé xấu số, mẹ thì hay bị ốm nặng, còn có bà lớn tuổi, nhưng con bé rất kiên cường. Tính cách Tần Hành thì không phải không biết." "Tôi nhìn rất tốt, Tần Hành học cấp ba xong, tính cách thay đổi tốt hơn rất nhiều." "Tôi chỉ sợ bọn chúng bị tổn thương nữa thôi, còn có Đình Đình." Ông Tần vuốt vuốt thái dương, "Chuyện của Tần Hành để nó tự giải quyết đi, bà đừng quản." "Tôi muốn quản mà được sao? Con của ông có cái tính xấu, từ nhỏ đến lớn, nó có nghe qua sắp xếp của chúng ta sao? Ông nói xem, đây là đột biến gien sao? Tôi và ông tính cách tốt như vậy. Đến cùng giống ai chứ?" Ông Tần: "... Giống tôi đấy! Gene ẩn." Bà Tần tức chết, "Ông còn nói cười sao." Sau mười mấy ngày, thành tích thi đã có. Một ngày này, Lâm Vu một mực hỗ trợ trông tiệm, chuyện gì khác đều không có làm. Vào lúc 8h tối, có thể tra điểm. Triệu Ngọc Tuyền ngồi tra với cô, so với cô còn khẩn trương hơn. Lâm Vu bấm dãy số, kết quả không vào được. Triệu Ngọc Tuyền gấp quá đi trong cửa hàng hai vòng. "Đừng nóng vội! Học sinh toàn tỉnh đều đang tra mà. Thử lại xem." Cô không vội, cười cười, lại tiếp tục ấn một dãy số, lúc này rốt cuộc cũng vào được. Màn hình từng lúc hiện điểm số. Ngữ văn: 140, toán học: 142, Anh ngữ 139, lý tổng 295, tổng điểm 716. Lâm Vu đem điểm số viết trên giấy, Triệu Ngọc Tuyền cầm giấy, nghiêm túc mà nhìn xem, "Điểm rất tốt!" Chỉ chốc lát sau, di động Lâm Vu bắt đầu kêu. Y như cô nghĩ, Tần Hành là người đầu tiên gọi tới. Hai người như có thần giao cách cảm, cô vừa biết điểm số, anh liền gọi đến. Lâm Vu: "Alo —— " Tần Hành: "Biết điểm chưa?" Lâm Vu: "716." Tần Hành khóe miệng cong lên, cười khẽ một tiếng, đáng tiếc cô không nhìn thấy. "Chờ em tới, anh có quà." Anh không có cùng cô nói thêm cái gì, bởi vì anh biết, đêm nay cô sẽ rất bận bịu. "Vâng." Lâm Vu lên tiếng. Tần Hành đang ở trong phòng thí nghiệm, mấy bạn học nhìn anh, "Ui, Tần Hành, cười tươi như hoa ý. Bạn gái thi không tệ nhỉ!" Tần Hành a một tiếng, "Đương nhiên." *** Tác giả có lời muốn nói: Năm đó Tần Tiểu Lâm tham gia thi đại học, hai ông bà khẩn trương không chịu được, thế nhưng cô bé phát hiện cha mình hình như quá bình tĩnh. Tần Tiểu Lâm: Ba, ba không lo lắng sao? Ba không sợ con thi không đậu sao? Tần Hành: Ba con một đời khẩn trương nhất đều dành cho mẹ con rồi. Lúc mẹ con thi đại học, lúc mẹ con mặc áo cưới, còn có lúc mẹ con tiến vào phòng sinh nữa. Tần Tiểu Lâm:... Xin nhờ! Không cần phải trước khi con gái thi đại học mà ân ái chứ!