Chàng Vệ Sĩ Của Em
Chương 9 : Hôn
Hải Anh đứng nhìn ngắm mình trong gương, bộ váy đen suông dài đến đầu gối làm tôn lên làn da trắng bóc của cô, đêm nay đi cùng anh nên cô không muốn mặc quá hầm hố, nhưng cũng không quá nữ tính. Gương mặt cô được trang điểm sắc nét, đôi mắt to tròn long lanh hằng ngày được kẻ một đường ở đuôi, trông cô có vẻ tinh quái hơn. Xoay xoay vài vòng trước gương, cô nhìn vệ sĩ vẫn bộ vest đen đang vắt chân thảnh thơi đọc báo ở sofa, cô hỏi:
- Anh thấy ổn không?
Minh Quân vẫn không hạ tờ báo xuống, trả lời:
- Ổn!
Không phải anh không muốn nhìn, mà anh sợ bản thân không kiềm chế được trước vẻ đẹp của cô. Hải Anh bĩu môi:
- Anh đã nhìn tôi đâu mà biết ổn?
Lưu Bằng và Lưu Hải Việt đi công tác, an ninh của biệt thự được nới lỏng. Hôm nay cô có thể đường đường chính chính đi cổng chính nhưng cô nghĩ, an toàn vẫn hơn, Lưu Hải Việt sau vụ ẩu đả ở quán bar của cô như mất niềm tin vào thế giới, y hằng ngày check camera an ninh.
Minh Quân gập tờ báo lại, ánh mắt lướt trên cơ thể cô một vòng, hắng giọng:
- Đi thôi! Ban tổ chức đến muộn thì không hay đâu!
Cô gật gật đầu, đi đôi giày cao gót đen lấp lánh vào:
- Đợi tôi chút!
Anh nhìn đôi giày cao chênh vênh của cô, anh chỉ muốn dứt ra vứt bay đôi giày của cô. Hải Anh như kiểu ý anh, nện nện gót giày trên sàn nhà:
- Anh yên tâm đi! Làm màu chút thôi, dù sao tôi cũng chỉ đứng mỗi lúc trao giải.-Nói rồi cô kéo anh đi vòng cửa sau.
Hai bóng đen sánh bước bên nhau, cô thầm nghĩ, nếu đây là lễ đường, hai người cùng mặc đồ trắng thì tốt biết mấy. Cô lắc lắc đầu xua tan suy nghĩ viển vông trong đầu, Minh Quân dừng chân, vuốt vuốt tóc cô:
- Nhức đầu sao?
- Không sao, đi thôi!
Cô theo thói quen, thành thạo đá vào bức tường, bức tường lập tức chuyển động, một phần bị dịch chuyển. Cô nhấn mật khẩu, liên mồm nói với anh:
- Mật khẩu tôi đặt là ngày cuối cùng tôi gặp người tạo ra bức tường này!-Giọng cô nhẹ hẳn lại- Đây là cách duy nhất tôi có thể làm để thể hiện sự biết ơn đối với người ấy.
Hóa ra, cô vẫn nhớ, thậm chí là biết ơn anh. Chỉ là, Lưu Hải Anh của năm 7 tuổi không nhớ nổi hình bóng Tống Hàn của năm 17 tuổi. Anh hỏi cô:
- Sao em không đi tìm người đó?
Cô lắc đầu, cười gượng:
- Tên của người đó tôi còn không nhớ nổi, tôi chỉ nhớ anh ta họ Tống. Tôi đã từng sai người tìm tung tích những người năm đó sống cạnh nhà tôi, nhưng kết quả là con số 0. Họ nói, tất cả thông tin năm đó đã bị hủy hết hoặc bóp méo, nên tôi đã buông bỏ tìm kiếm.
Hóa ra, cô đã từng tìm anh, chỉ là, Lưu Bằng đã ra tay che giấu, Hải Anh chỉ là cô gái nhỏ bé chưa trải sự đời, đâu thể tìm ra một mẩu thông tin nào được.
________________________________
Phía sau của quán bar..
Mặc cho đêm đã khuya, tuy nhiên mọi người có mặt ai nấy đều tươi tắn. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng hú hét của các cổ động viên, tiếng vặn ga xe mạnh mẽ, tiếng pháo.. tất cả góp phần phá tan sự tịch mịch của đêm khuya. Hải Anh rất thích những lần đua xe thế này, vì những âm thanh náo loạn và tiếng cười nói không làm cô cảm thấy cô đơn, thứ làm cô cảm thấy lạc lõng lại chính là biệt thự trắng lạnh lẽo kia. Nhưng cô thừa nhận, từ khi có anh thì cô không còn cảm giác cô đơn nữa rồi.
Một nam thanh niên tóc cột một chỏm trên đỉnh đầu, tay cầm hai chai nước rỗng, đập mạnh vào nhau tạo tiếng động, gân cổ lên hô lớn:
- Ban tổ chức tới!
Tất cả mọi người đưa mắt về phía lối vào, một chiếc xe Roll Royce trắng sang trọng tiến vào. Chỉ cần thấy Roll Royce xuất hiện tại khu của quán bar, thì đó đính thị là Lưu Hải Anh hoặc Đặng Thanh Nhân. Sau cú va chạm vui đùa làm móp một bên đuôi xe của Hải Anh, Thanh Nhân đã xót tới mức rớt nước mắt. Hải Anh thề, lần sau cô sẽ không làm thế nữa, mà cô sẽ làm méo cả hai bên đuôi xe.
Thanh Nhân vẫn phong thái quý cô, dịu dàng như nước, tao nhã bước xuống xe, mỉm cười thật tươi, gật đầu chào ra hiệu chào mọi người. Hôm nay nàng mặc chiếc váy hai dây màu đen, nhưng là kiểu dáng ngắn qua mông một chút, bó sát càng làm nổi bật cơ thể chuẩn mực của nàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ren cũng màu đen khiến người nhìn không hề khó chịu bởi sự tục tĩu mà càng thêm cảm tình với cô gái xinh đẹp này. Theo sau là Lưu Hải Anh, cô không có thói quen thân thiện như vậy ở chốn này, nàng vuốt mái tóc hồng, gương mặt không biểu cảm liếc qua một lượt những người có mặt đêm nay, khoanh tay đi thẳng về chỗ ngồi của ban tổ chức.
Thanh niên tóc buộc chỏm hí hửng chạy lại chỗ hai cô gái xinh đẹp, cười tít mắt:
- Chị đại, Thanh Nhân, em nghe nói hôm nay có lính mới sao?
Hải Anh chỉ chịu trách nhiệm đầu tư vốn, thu về lãi, đâu quan tâm tới việc ai tham gia, lính mới, lính cũ cô cũng không quan tâm. Cô nhíu mày, cào cào tóc:
- Trương Bá Duy, cậu càng ngày càng giống mấy bà tám ngoài chợ!
Thanh Nhân mở iPad, ngón tay xinh đẹp lướt lướt:
- Đúng là có lính mới, nhưng người này rất bí ẩn. Anh ta chỉ gọi điện tới để đăng kí và nói sẽ chuyển khoản lệ phí qua thẻ. Và.. anh ta chỉ vừa đăng kí cách đây vài phút!
Hải Anh nhíu mày:
- Thế thì có gì là bí ẩn?
Trương Bá Duy được dịp, xen vào nói liên miên:
- Bí ẩn chứ, nghe nói anh ta không cho phép lộ tên thật, chỉ cho phép gọi anh ta là W thôi. Đâu có ai mà lại kì lạ như thế? Hay là cảnh sát nằm vùng nhỉ? Nếu là cảnh sát thì chúng ta chết chắc, họ sẽ lôi lại những cuộc đua xe trái phép trước đây chúng ta tổ chức.-Cậu bất giác cảm thấy khí lạnh bủa vây, nhận được ánh mắt lườm sắc như dao của Hải Anh, Bá Duy tự mình vỗ vỗ vào miệng-Cái miệng này, hư đốn, không nghe lời này.
Thanh Nhân không quan tâm cho lắm, nàng cũng chẳng có biểu hiện gì của sự lo lắng thái quá giống Bá Duy, vì nàng chính là người hàng tháng đút lót cho cảnh sát để quán bar hoạt động yên ổn mà. Thanh Nhân ngó nghiêng xung quanh, thắc mắc:
- Hải Anh, vệ sĩ của cậu đâu?
Cô nhún vai:
- Không biết, anh ta nói đi cất xe, chắc sẽ quay lại sớm thôi.
Cô định đứng lên đi tìm anh thì thấy Trương Bá Duy cầm micro đưa cho Thanh Nhân rồi, cuộc đua sắp bắt đầu, cô không được đi đâu cả. Giọng Thanh Nhân thánh thót vang lên:
- Cuộc đua sẽ bắt đầu trong vài phút, yêu cầu các tuyển thủ trở về khu vực thi đấu! Xin nhắc lại, cuộc đua sẽ bắt đầu...
Minh Quân vẫn chưa thấy đâu, Hải Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng thấp thỏm. Ở nơi đông người thế này, anh không nên rời khỏi cô nửa bước mới đúng chứ!
Tiếng nhạc khai màn vang lên, Bá Duy hai tay dắt hai cô gái đầy nóng bỏng, váy bó sát ngắn cũn cỡn không đủ che thân bước ra, cậu nhìn lên khu vực ban tổ chức, nháy mắt ra hiệu mọi thứ đã sẵn sàng. Hai cô gái về ví trí của mình, cầm cờ đứng tại vạch xuất phát. Đặng Thanh Nhân tiếp tục:
- Yêu cầu tất cả các tuyển thủ vào vị trí vạch xuất phát và khởi động xe để ban điều hành kiểm tra. Xin nhắc lại...
Từng tuyển thủ rú ga chiếc xe yêu dấu của mình, một phần là để khoe xe, một phần là để gây sự chú ý với những cô gái non trẻ khu vực cổ động. Nhiều tuyển thủ còn khoa trương tới nỗi, cởi mũ vẫy tay chào chào khán giả. Hải Anh nhìn quanh một lượt, bĩu môi:
- Tên kia nghĩ hắn là sao hạng A hay sao? Bày đặt!
Đột nhiên, tim cô như đập mạnh hẳn, linh cảm cho cô biết có người đang nhìn cô. Hải Anh lia mắt, vị trí số 7 đang nhìn cô sao? Sao qua lớp kính mũ bảo hiểm của anh ta cô vẫn cảm nhận được? Tuyển thủ này không hề như những người khác, anh ta không mặc đồ lấp lánh như mấy tên kia, chỉ một màu đen từ đầu tới chân, chiếc xe của anh ta cũng là màu đen. Cô cảm tưởng anh ta có thể chìm vào màn đêm bất cứ lúc nào, nhưng sao người này lại tại cho cô cảm giác thân quen thế nhỉ? Cô nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Thanh Nhân che micro lại, quay ra nói với Hải Anh:
- Cậu thấy người mặc áo da đen vị trí số 7 không?
- Ừ, sao?
- Chính là lính mới bí ẩn mà Bá Duy nói. Nhưng mà.. hình như hắn đang nhìn chúng ta?
Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì trong bộ đàm đã vang lên tiếng của Trương Bá Duy:
- Tất cả đã xong!
Đặng Thanh Nhân ngay lập tức ngồi thẳng dậy, giọng điệu nghiêm chỉnh:
- Tất cả tuyển thủ chuẩn bị trong 10, 9, 8..-Nàng bắt đầu đếm ngược, tất cả cổ động viên đều phấn khích đếm theo-2, 1, xuất phát!
Cờ trên tay hai cô nàng sexy tại vạch được phất xuống, ngay lập tức, tiếng động cơ gào thét trong đêm, từng tuyển thủ tay ga hết sức lao đi vun vút như những cơn gió trong bão táp, tóc của hai cô gái bị thổi tung.
Hải Anh im lặng nhìn theo bóng đen số 7 đang vút đi theo dòng đua..
Bộ đàm liên tục truyền tới tiếng của Bá Duy:"Số 3 đã vượt lên dần đầu, số 8 đang bứt phá ngoạn mục, ôi không, tại khúc cua thứ hai, tuyển thủ số 11 đã không làm chủ được tay lái"
Theo sau là tiếng thông báo tình hình tới cổ động viên của Thanh Nhân. Nàng tỏ ra rất chuyên nghiệp, thành thạo, giọng nói chuẩn mực sang chảnh, phong thái sáng ngời cả một góc. Hải Anh nghe Bá Duy thông báo mà lộn cả ruột, chỉ thấy cậu ta thông báo ở đẩu ở đâu trong khi tuyển thủ số 7 thì không hề nhắc tới. Cô dứt tai nghe ra một cách cục súc, cào cào tóc, nghiến răng:
- Trương Bá Duy! Tức chết mất thôi!
Đường đua này là hình vòng tròn, vạch xuất phát cũng chính là vạch đích, nói đúng hơn là một mê cung. Do từ bé bị ảnh hưởng bởi mấy thiết kế loạn xạ của anh hàng xóm năm đó, cô lại càng thích sự lòng vòng của đường đua hơn. Chỉ có tay đua tỉnh táo mới phân biệt được đúng lộ trình để trở về đích trong thời gian ngắn nhất, điều này không chỉ đòi hỏi tốc độ, loại xe tốt nhất của tay đua mà còn cả vận dụng trí não.
Nghe Bá Duy trình bày chi tiết để rồi chẳng đi đâu về đâu vậy, thà cô nghe Thanh Nhân nói còn hơn. Thanh Nhân còn đang mải miết tập trung vào tình hình đường đua, đâu thể để ý đến sự bực dọc của Lưu Hải Anh, giọng nàng vẫn vững vàng:
- Một tuyển thủ áo đen đang tiến tới vạch đích, hãy cùng đoán xem đó là ai nào?
Khán giả đều nhao nhao lên, tiếng pháo cổ động dập dồn:
- Số 3 đấy! Tôi thấy anh ta dẫn trước khá lâu mà!
- Không, tôi nghĩ số 4, nghe nói kì trước anh ta quán quân.
- Tôi cũng nghĩ số 4. Mà các cậu nghe gì chưa? Số 4 nghe nói thích Lưu tiểu thư từ lâu, lần này quyết về nhất để lấy le kèm tỏ tình luôn với người đẹp đó!
- Thật sao? Chúng ta lại có kịch hay để xem.
...
Vô vàn những lời đoán mò, bàn tán. Chính Hải Anh mọi ngày chỉ ngồi cộng trừ doanh thu hôm nay cũng thấp thỏm, đứng ngồi không yên, cô cũng tự mình đoán:"Số 7".
Đặng Thanh Nhân tròn xoe mắt nhìn cô, sau đó nói to vào micro:
- Đó chính là số 7, xin chúc mừng tay đua W!
Hải Anh cũng thật sự giật mình, đôi mắt xinh đẹp dán chặt vào bóng đen số 7 hiên ngang đứng ở vạch đích kia. Trong nháy mắt, các tay đua khác cũng lần lượt tiến về vạch đích. Thanh Nhân vẫn kiên nhẫn thông báo vị trí, số thứ tự của từng tay đua, các cổ động viên vẫn hết mình hú hét:
- Số 7 ơi! Em yêu anh!
- Số 7, anh có người yêu chưa?
Hải Anh không còn nghe thấy những âm thanh xung quanh nữa rồi, điều duy nhất khiến cô tập trung hoàn toàn trí lực là bóng đen cao lớn kia. Có chút cảm giác quen thuộc, cũng có chút xa lạ, có chút ấm áp, cũng có chút lạnh lẽo. Tâm trí cô rối như một mớ tơ vò. Thanh Nhân như nhìn ra sự bối rối của Hải Anh, nàng đẩy tay cô:
- Sao thế? Ấn tượng số 7 à?-Nàng cười tinh nghịch- Không cần phải vội, cậu trao giải cho anh ta cơ mà, lúc nó đứng cạnh muốn làm gì thì làm.
Hải Anh vẫn trầm ngâm, thực sự anh ta là ai?
Thanh Nhân nhìn cô bạn bần thần, lắc đầu, phải cho cô bạn này trao giải nhanh nhanh thôi, nàng cao giọng:
- Cảm ơn màn trình diễn của các tay đua. Xin mời ba tay đua xuất sắc nhất đêm nay đứng lên bục trao giải. Cụ thể, giải nhất thuộc về...-Giọng nói êm ả của nàng dừng lại khi thấy tuyển thủ số 7 giơ tay, ra hiệu có ý kiến.
Lưng Hải Anh cứng đờ, cô thật sự tò mò xen lẫn những cảm xúc khó diễn tả đang dấy lên trong lòng. Cả sân vận động như chìm vào im lặng đến bất ngờ, hàng trăm con mắt đổ dồn vào tuyển thử số 7 kia, trả lại sự yên lặng cho màn đêm. Anh ta không để ý xung quanh, vẫn đội mũ bảo hiểm, sải bước dài tiến thẳng tới khu vực ban tổ chức. Khi anh ta vừa chạm tới dải phân cách, mấy người bảo vệ giơ tay, chặn anh ta lại. Hải Anh rốt cuộc không thể nổi yên nổi nữa, cô đứng dậy:
- Để anh ta qua!
Cô như cảm nhận được người đàn ông này đang cười? Anh ta thẳng lưng bước từng bước tới chỗ cô. Cô tự hỏi, liệu có phải anh, dáng người này, cách đi đứng này, thật sự giống anh!
Đến khi anh đứng trước mặt cô, mọi người đều bàn tán rầm rộ:
- Số 4 sao?
- Đâu phải, số 7 mà!
- Cùng tỏ tình sao?
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Ma xui quỷ khiến, Hải Anh kiễng chân, nhẹ nhàng cởi chiếc mũ bảo hiểm kia, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt. Là anh! Là Lưu Minh Quân! Là vệ sĩ của cô. Cô hít một ngụm khí, cố gắng hô hấp. Mái tóc đen, đôi mắt sáng như tỏa ra tia nắng, lông mày rậm, đôi môi mỏng quyến rũ mỉm cười với cô, anh thế này đẹp trai hơn cô nghĩ rất nhiều. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, hơi cúi người:
- Tôi thắng rồi, nhưng ngại quá, tôi không thích giải thưởng hiện kim kia cho lắm!
- Anh thích gì? Tôi sẽ cho anh!
Minh Quân thẳng người, hai tay đút túi quần, nhìn cô, cô rất đẹp! Ánh mắt như hút anh vào trong cô, long lanh như sao trời, làn da trắng sứ được ánh đèn sân soi xuống, chiếc mũi thon gọn, đôi môi căng mọng. Trong phút chốc, anh không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, đàn ông ưu tú thế nào cũng phải có giới hạn. Anh đưa tay đặt lên cặp má ửng hồng của cô, da cô rất mịn, truyền tới lòng bàn tay anh một cảm giác thích thú, ngón tay di chuyển tới cằm cô, anh nâng mặt cô lên, tay còn lại kéo eo cô lại gần anh hơn, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô. Anh cảm nhận được đôi môi mềm mãi, cảm nhận được cả sống lưng cứng đờ của cô và nhịp đập dồn dập của trái tim cô. Đầu óc cô như muốn nổ tung, ngạc nhiên đến tột độ, đây là nụ hôn cô đã mong chờ từ rất lâu, nhưng nó đến một cách không hề báo trước... Trong khi Hải Anh còn đang suy nghĩ xem đây là tỉnh hay mơ thì anh vẫn gặm nhấm cánh môi cô một cách tỉ mỉ, lực tay anh tại cằm cô mạnh hơn chút, khiến cô phải mở miệng ra. Lưỡi anh nhanh chóng đi vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, một cảm giác kì lạ lan truyền khắp toàn thân, khiến thần kinh của cô gần như tê liệt. Môi lưỡi càng quấn quít, cô càng cảm nhận rõ mùi bạc hà từ người anh, cánh tay đặt ở eo cô của anh càng siết chặt. Sau một hồi, anh buông cô ra, không quên liếm cánh môi của cô một lần nữa, cơ thể anh dí sát vào cô. Minh Quân hài lòng nhìn đôi môi đã sưng lên của cô, cúi đầu thì thầm bằng giọng trầm khàn:
- Giải nhất mà chỉ được đền đáp thế này, tôi thấy hơi phí.
Lưu Hải Anh vẫn đang ngơ ngác, thật sự, cô chưa xác định được chuyện gì đang xảy ra. Anh cởi áo khoác da, khoác lên vai cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đan lại:
- Em.. theo tôi!
Nếu đây là mơ, cô xin nguyện không tỉnh giấc. Quanh cô đều tràn ngập hương vị của anh, mùi hương từ chiếc áo, hơi nóng ấm từ bàn tay anh và cả.. chút ngọt ngào còn vương lại trên đôi môi. Minh Quân dẫn cô tới vạch của sân vận động, dừng lại cạnh chiếc xe đua màu đen của anh, gió đêm lạnh thổi tung mái tóc ngắn của cô và làn váy đen mỏng. Anh thì thầm, giọng đầy quyến rũ:
- Em muốn thử chứ?
Cô từng ngồi xe đua một lần, nhưng lần đó là ngồi sau Trương Bá Duy để đi thị sát đường đua, không có tâm trí để ý cảm giác tuyệt vời của đua xe như nào. Cô ngượng ngùng, hai má đỏ bừng hơn trước, gật đầu. Hải Anh cảm nhận được anh đang cười, nhưng tính cô dù có mạnh mẽ, dù có bướng bỉnh thế nào thì cũng là con gái độ tuổi 17, không tránh khỏi sự bỡ ngỡ của nụ hôn đầu đời, sự xao động trái tim khi nhìn người mình yêu.
Vấn đề là, cô khá nhỏ nhắn, lần trước khi trèo lên xe Bá Duy, cô đã phải khá khó khăn. Lúc đó, Bá Duy than trời than đất:
- Trời đất thiên địa ơi! Chị có thể nhẹ nhàng không? Xe em thuộc hàng hiếm đấy!
Minh Quân hiểu cô nhất, anh đặt hai tay cô lên bờ vai rộng của mình, tay anh đặt tại eo cô, nhấc bổng cô lên xe. Cô ngồi sau lưng anh, khoác áo của anh, cảm giác an toàn bao trùm khắp toàn thân. Anh quay lại nhìn cô:
- Ôm tôi!
Hải Anh làm theo lời anh, hai tay cuốn quanh vòng bụng không chút mỡ thừa của anh, má hồng tựa vào lưng anh, nhắm mắt lại. Anh cười nhẹ, một tay đặt trên tay cô, tay còn lại phóng ga vút đi trong đêm, tốc độ làm tung bay chân váy cô, tạo nên một cảnh tượng làm ấm lòng người giữa đêm khuya lạnh lẽo..
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
1344 chương
27 chương
330 chương
41 chương
21 chương
21 chương