Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 7 : Thành quả

Tối đó, cô ăn tối với tốc độ bàn thờ, không nói chuyện kể lể nhiều như mọi ngày. Hải Anh đặt bát trống không xuống, đứng dậy: - Thưa ba, thưa anh! Con ăn cơm xong rồi ạ! Hải Việt nhìn em gái, ánh mắt ngạc nhiên: - Chết đói sao mà ăn nhanh vậy? Cô lon ton tiến tới chỗ Minh Quân, tay đặt lên vai anh: - Thầy Quân nhận lời dạy kèm em rồi, em phải đi học đây!-Ánh mắt tinh nghịch nhìn ba- Ba, con sẽ đạt top 10 cho ba xem! Sau đó nhanh chóng kéo Minh Quân ra khỏi phòng. Lưu Bằng nhìn vẻ mặt bất động của con trai, khẽ lắc đầu: - Em gái con nó biết suy nghĩ rồi, con để yên cho nó học hành đấy. Câu nói của ông làm y trở về với thực tại, y đánh trống lảng: - Ba, chuẩn bị tranh cử có gì khó khăn không? Có cần con giúp gì không? _____________________________________________________ "Rầm"- Hải Anh ôm chồng sách dày khự, đập bộp xuống bàn, chống nạnh thở mạnh: - Đây, tất cả sách vở tôi có đây. Minh Quân nhìn đống sách giáo khoa, sách tham khảo, sách bổ trợ.. loạn xạ trước mặt, khẽ nhíu mày: - Vở? Cô hơi ngớ người ra, vuốt vuốt mái tóc hồng: - Không có. Không học hành nên tôi cũng không ghi chép gì, cần gì vở chứ. - Em đến lớp làm gì? - Ngủ. Anh thở dài, tiện tay cầm một quyển sách lên: - Học Toán trước, em nói xem đề thi Toán trọng tâm những phần nào? Cô ngồi xuống cạnh anh, trả lời rất ngắn gọn: - Không biết. - Em biết phương trình Logarit không? - Không. Anh chuyển sang quyển sách khác, lật lật, cô không nhớ kiến thức trọng tâm, thì chắc kiến thức lớp dưới vẫn nhớ chứ? Anh hỏi: - Giới hạn lim? - Tại sao lại là lim mà không phải sến với táu? - Tôi đang nói về toán, không phải buôn gỗ quý với em, em nghiêm túc đi! Quyển sách tiếp theo bị vứt qua một bên, anh tiếp tục: - Phương trình lượng giác? - Không biết. - Phương trình bậc hai? - Là phương trình gì thế? Anh lắc đầu, gấp sách lại, nhìn thẳng vào mắt cô: - Sao em lên lớp được thế? - Tôi cũng không biết luôn! Bảo sao ai cũng đau đầu với cô, đột nhiên Minh Quân lo nghĩ cho tương lai của cô, anh hỏi: - Tốt nghiệp em định làm gì? - Không biết nữa-Cô cầm hộp sữa trên bàn, hút một hơi- Ý trời thế nào tôi theo như thế. Anh hơi lặng người.. Ý trời... Hải Anh cầm lấy quyển sách vừa bị anh vứt qua một bên, lật nhanh vài trang đầu, kêu ca: - Cái khỉ gió gì thế này? Sách viết bằng tiếng Việt mà như tiếng Thái, đọc chẳng hiểu gì. - Đó là do em không hiểu thôi. Minh Quân đẩy cả chồng sách qua một bên, anh lấy một tờ giấy trắng, viết viết vài chữ: - Em nhìn vào đây, đây là hệ phương trình nhé. Em nhìn xem hệ này có gì đặc biệt? Cô quan sát chăm chú, chữ anh đẹp thật, đẹp hơn cả chữ cô. Cô đáp: - Đều có dấu bằng! Hải Anh ơi là Hải Anh, phương trình không có dấu bằng thì gọi gì là phương trình, đừng nói những điều ai cũng biết thế chứ. Nếu không phải anh được Lưu gia huấn luyện tính kiên nhẫn, có lẽ, anh đã buông xuôi với cô rồi.. Căn phòng 12h đêm bàn học vẫn sáng đèn, căn phòng vẫn vang lên tiếng giảng bài đều đều của người đàn ông, thỉnh thoảng đan xen tiếng nói trong trẻo của cô gái và những tiếng thở dài đầy bất lực. Cô rất thông minh, anh biết, anh chỉ cần nói ngắn gọn vấn đề là cô có thể hiểu và áp dụng ngay, thật tiếc, nếu cô chăm chỉ học hành thì chắc cô cũng là một tiểu thư xuất sắc rồi. Được Minh Quân giảng giải tận tình, cô đã có vẻ hiểu hiểu, sau khi nghe anh nói:"Được rồi, hôm nay học vậy thôi!" cô mới nhận ra đã hơn 12h đêm. Hải Anh gục xuống bàn, giọng nói uể oải: - Đời đi học của tôi lần đầu tiên học khuya vậy đấy! Anh đứng dậy, thu sách vở trên bàn gọn gàng lại, hỏi: - Mệt? Cô ngồi thẳng dậy, lắc đầu nguầy nguậy: - Không hề-Tinh nghịch giơ ngón tay trỏ lên- Thầy Quân dạy là nhất! Minh Quân nhìn cô, thầm mỉm cười. Trước khi anh bước ra khỏi phòng, cô hỏi: - Không làm vệ sĩ cho tôi nữa thì anh làm gì? Gương mặt anh hơi cứng lại: - Tôi phục vụ cho Lưu gia, với vị trí khác. - Tốt nhất anh nên đi làm giáo viên. Cô bé này mơ mộng xa hơn anh nghĩ, anh cười hắt ra: - Tôi dạy trường nào, em học trường đó? - Ừ, hứa đó! Ngoắc tay không?- Cô nhanh nhẹn chạy ra chỗ anh, giơ tay anh lên, ngoắc ngoắc- Hứa! Cô đâu biết, lời hứa như nói đùa của ngày hôm nay, lại chính là ý trời trong tương lai! ________________________________________________ Từ hôm đó, tối nào cô cũng ăn tối vội vàng rồi nhảy tót lên phòng ngồi học cùng anh, ít ra cô cũng phải biết tí chữ chứ! Buổi sáng của đầu tháng 10, thời tiết đã đỡ oi nóng đi khá nhiều, nhưng nắng vẫn rất gắt. Cô gái tóc hồng ngồi ghế phụ của chiếc xe Porsche sang trọng nhưng tư thế của cô không sang trọng chút nào, khoanh chân rất thoải mái. Cô gái gắt gỏng: - Nắng gì mà xuyên qua cửa xe thế này? Cháy da chết mất! Người đàn ông mặc vest đen ngồi ghế lái, anh khẽ liếc mắt nhìn cô, giảm nhiệt độ điều hòa trong xe xuống: - Nắng sớm, không độc hại. - Nhưng nhìn rất chối mắt! Hôm nay Hải Việt và Lưu Bằng họp cổ đông, anh trai không thể đưa cô đến trường nên chỉ có cô và vệ sĩ. Thật lòng mà nói, Hải Anh thích thế này hơn vì khi không có mặt Hải Việt, Minh Quân đối xử với cô ít xa cách hơn. Anh như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: - Hôm nay em kiểm tra Toán? - Ừ, tôi nhớ mà! Anh liếc đôi bông tai đang lấp lánh trong nắng của cô. Hôm nay, có yêu cô đến mấy anh cũng sẽ không nhắc bài cho cô, cô phải tự học cách đứng trên đôi chân của mình, không được phụ thuộc vào ai quá mức. Sau một hồi, chiếc xe dừng trước cổng trường. Minh Quân toan về số P của xe, cô nhanh tay vươn người qua chỗ anh, gạt cần, nhấn mạnh chân ga. "Rầm"- trước cổng trường trung học, cảnh tượng chỉ có ở các cô cậu giới nhà giàu, một chiếc xe Porsche đen đâm mạnh vào đuôi chiếc xe Roll Royce đang đậu phía trước, học sinh ai cũng trầm trồ, lại có kịch hay cho họ xem rồi. Hải Anh tinh nghịch nhìn chiếc xe Roll Royce bị méo một bên, cười sảng khoái. Minh Quân bình tĩnh nhìn cô, rồi nhìn biển số xe của chiếc xe phía trước, đó chính là chiếc xe cô dùng để đi bar cùng Đặng Thanh Nhân đêm hôm đó. Đây là kĩ năng cơ bản nhất của một vệ sĩ, nhớ mọi biển số xe có liên quan đến thân chủ. Anh nhếch miệng: - Em thật sự phải trêu bạn em ác thế sao? - Trêu đùa cho vui một chút thôi mà.-Khóe miệng đang giương lên cười của cô như đông cứng lại, mắt híp lại khi nhìn thấy chàng thanh niên bước xuống từ chiếc xe Roll Royce. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, tóc chỗ xanh chỗ đỏ, buộc một chỏm trên đỉnh đầu. Cậu nhìn chiếc xe Roll Royce bạc tỷ bị móp một bên do cú va chạm, còn chiếc xe Porsche thủ phạm thì chỉ bị xước phần sơn nhỏ xíu. Cậu lầm bầm: - Mẹ kiếp! Sao lại có con quái vật version 2 xuất hiện không biết! 1 con quái vật Lưu Hải Anh là xã hội đã đủ loạn rồi! Cậu đá mạnh vào chiếc xe Porsche: - Có gan thì xuống đây nói chuyện đàng hoàng đi! Hải Anh cào tay vào tóc, nghiến răng ken két: - Trương Bá Duy, cậu chết chắc! Dám đi xe của Thanh Nhân.-Cô quay sang nhìn Minh Quân, giọng nhẹ hẳn lại- Anh đi trước đi, tôi phải cho tên hỗn láo kia nhừ đòn! Anh gật đầu, cô vừa mở cửa xuống xe, anh rời đi lập tức. Vì hôm nay, anh phải trở về một nơi, nơi mà anh thuộc về. Bóng hình quen thuộc, màu tóc quen thuộc xuất hiện trước mắt, chàng thanh niên chỏm tóc kia che miệng, lắp bắp: - Chị.. đại.. Lưu.. Cô bước dài tiến đến, kéo đầu cậu xuống: - Bá Duy! Cậu chán sống rồi à? Bá Duy đáng thương, mếu máo: - A, chị.. đau quá.. Em xin lỗi, em không biết đó là chị! Mọi ngày.. a đau quá.. bình thường chị đâu dùng xe này đi học. Em tưởng con quái vật phương nào xuất hiện, tính thay chị hành đạo chút mà. Quái vật? Cậu nói cô là quái vật? Cô đạp mạnh cậu xuống đất: - Cậu chết đi! Rồi thong dong quay người bước đi. Bá Duy vội vàng đứng dậy, lẽo đẽo theo sau cô, mặt hớn hở: - Chị, chuẩn bị sẵn sàng chưa? - Cậu còn tư cách nói chuyện với tôi? - Chị, em xin lỗi mà. Sáng nay em tới quán bar kiểm tra tình hình, thấy Thanh Nhân xin nghỉ học để chuẩn bị cho cuộc đua xe. Em chỉ định lái xe của cô ấy tới trường đưa giấy xin phép thôi mà! - Sáng nay cậu tới, hay là cậu ở quán bar tiêu khiển cả đêm? - Chị.... chị phải tin Trương Bá Duy này, chị... Sân trường rộn tiếng học sinh, tiếng Bá Duy thao thao bất tuyệt gào thét xin lỗi, lấy hết lí do này lí do nọ vẫn văng vẳng... __________________________________________ Tiết kiểm tra Toán... Thầy giáo tóc bạc đi quanh lớp phát đề. Sau cú sốc khả năng toán học của Lưu Hải Anh, ông vẫn chưa tỉnh được. Phát đề xong, ông tiến đến đứng cuối lớp: - Các em làm bài! Thầy sẽ đứng đây trông các em! Không ai được mở tài liệu đấy! Ông ghét nhất coi thi, coi kiểm tra học sinh. Nhưng ông vẫn nghi ngờ Hải Anh, may là cô ngồi cuối, tiện cho ông giám sát. Hải Anh thờ ơ nhìn bài kiểm tra đặt trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, cô chẳng bao giờ làm bài kiểm tra cả, mắt nhìn sang chỗ bên cạnh, trống không. Thầy giáo thấy thế, đập mạnh lên bàn cô: - Tóc hồng! Bạn cùng bàn em nghỉ ốm, em tự lực cánh sinh đi! Chà.. đúng là đôi bạn cùng tiến, chọn đúng hôm kiểm tra để nghỉ, tôi sẽ cho cô ta 0 điểm. Hải Anh đứng dậy, đập bàn, nhìn thẳng vào mắt thầy: - Thưa thầy, nếu em tự làm, thầy hãy chuyển điểm của em sang cho bạn ấy, em lấy 0 cũng được! - Tôi cảm động rớt nước mắt về tình bạn của các cô mất! Thôi được rồi, tóc hồng, làm bài đi, em được 10 thì tôi cho cả hai đứa 10 hết! Cả lớp cười thầm, ai cũng nghĩ Lưu Hải Anh sẽ cãi lại, nhưng không, cô gật đầu, ngồi xuống làm bài. Cô có thử rung rung hoa tai vài lần, nhưng không có lời đáp lại. Cô đoán chừng anh cũng muốn cô tự lực cánh sinh, thế cô càng không được làm cho anh thất vọng. Cô đọc đề bài, có gì đó quen quen, hình như Minh Quân đã dạy cô bài y hệt thế này rồi. Cô được cái trí nhớ rất tốt, viết lia lịa vào bài kiểm tra. 20 phút sau, cả lớp vẫn đang cắn bút suy nghĩ, bàn cuối truyền tới một giọng hô lớn: - Thưa thầy em nộp bài! Thầy khó tin, cô không hề sử dụng tài liệu, ông quan sát kĩ từng hành động của cô. Ông trừng mắt, giật mạnh bài trên tay cô, tiến về phía bục giảng: - Tôi sẽ chấm và công bố điểm bài của em ngay tại lớp! Cả lớp ngừng làm bài, chăm chú đón chờ, có tiếng thì thầm: - Lẽ nào Hải Anh định làm chúng ta shock nữa? - Tao nghĩ không đâu, chắc lần trước Thanh Nhân nhắc đấy! - Đợi xem! Thầy giáo tay run run đặt bút ghi con điểm 10, ông không biết tay mình run vì tuổi già sức yếu hay run vì sốc nữa. Ông cố gằn giọng để học sinh không nhận ra sự mất bình tĩnh của mình: - E hèm, Lưu Hải Anh 10 điểm. - Ồ- Tất cả trầm trồ, há hốc miệng, có người nghẹn lời, có người nhìn cô ánh mắt ngưỡng mộ. Cô chỉ bình tĩnh: - Đặng Thanh Nhân? Thầy giáo hơi đẩy gọng kính: - 10 nốt! Cô hài lòng, cười gật đầu. Cô đi lên bục giảng: - Thưa thầy, em có thể xin bài lại được không ạ? - Em tính làm gì? - Em mang về nhà đóng khung treo tường ạ! - Dòng họ nhà em chắc tự hào lắm đây!-Ông mỉa mai. Chút nữa hết giờ ông phải đi xác nhận lực học của cô lại lần nữa đã. Hải Anh vui sướng cực độ, lòng thầm nghĩ, chút nữa tan học sẽ cho anh xem đầu tiên! Càng nghĩ cô lại càng mong ngóng tới giờ tan học.