Chàng Trai Năm Ấy Tôi Từng Theo Đuổi

Chương 14 : Ngoài lề - Tâm thư của em sau gần 3 năm đằng đẵng

Anh , hôm nay em đã thả quả bóng có chữ Hope you will be mine lên trời thay vì đưa cho anh và để anh thả nó đi như một lời từ chối dịu dàng. Em đang học cách buông tay sau những mệt nhoài vô vọng , những tổn thương không tên và những mất mát không lời. Anh bảo : " Cô đơn là một thói quen". Anh luôn thế , những nụ cười như nắng mùa xuân nhưng lại vẫn chất chứa cô đơn nơi đáy mắt. Anh luôn cười , những nụ cười em không biết có phải từ sâu thẳm con tim anh hay không. Anh khó đoán , khó dò , khó hiểu , và khó làm em ngừng quan tâm đến anh nhiều hơn mỗi ngày dài. Nhưng cuối cùng thì , sự thật vẫn làm em đau. Anh và em vốn dĩ không cùng một thế giới , cho dù em luôn nghĩ thế , hay chính xác hơn là luôn ngu ngốc ước điều đó là sự thật. Thế giới của anh , cho dù em có cố gắng đến mấy , thì vẫn không tài nào chạm đến được. Thế giới của anh , cho dù em có cố gắng đuổi theo đến nhường nào , thì vẫn không đặt chân vào nổi. Thế giới của anh , cho dù em có đặt chân đến được , thì nó vẫn không phải là nơi em nên đến , vẫn không phải là nơi em thuộc về. Bởi vì thế giới của anh không có em tồn tại trong đó. Thế giới của anh lạ lẫm , cuốn hút và luôn làm em không tài nào rời mắt được. Thế giới có màu của gió , có vị ngọt của biển và có hương thơm của cỏ dại. Với bầu trời màu tím và mây màu xanh. Với những ngọn lửa lạnh tanh và những phong ba yên tĩnh. Với linh hồn của gió lạnh và đôi cánh của bụi mờ. Với hơi thở của nắng nhạt và cái nắm tay ấm áp của tuyết tan. Có tất cả những gì em ao ước nhưng lại chẳng-hề-có-em. Đôi lúc em vẫn ước , giá như em là gì đó trong cuộc sống của anh , giá như em là gì đó trong cuộc đời của anh. Không biết khi đó em sẽ hạnh phúc nhiều hơn , hay đau khổ nhiều hơn nhỉ? Câu hỏi mà mãi mãi em chẳng bao giờ tìm được đáp án , mà nếu có , chắc gì đáp án đó đã làm em vui? Có lẽ , anh là câu chuyện tuổi trẻ của em. Chỉ là , không biết em có phải câu chuyện của anh hay không? Có lẽ , là không. Anh vẫn có những suy nghĩ riêng , vẫn còn những mối lo toan thường nhật. Vẫn khoác trên mình chiếc áo màu xanh như bầu trời kia rồi nở nụ cười nhạt như ánh nắng chiều. Vẫn có những con người luôn quan tâm đến anh và những người anh luôn quan tâm đến. Dĩ nhiên là chẳng có em. Em biết , biết rất rõ rằng sẽ chẳng có một ngày em và anh nắm tay nhau cùng bước trên con đường đầy lá phong rơi. Em nhặt lá phong rơi đầy trên đất , còn anh nhặt lá phong rơi trên tóc em. Nhìn nhau rồi nở nụ cười chẳng thấy mặt trời hiện hữu. Anh sẽ nói về gió còn em thì luyên thuyên về mưa. Và rồi, em sẽ lại biết khóc. Còn anh , sẽ biết cười thật lòng trở lại. Nhưng anh biết đấy , giấc mơ thì luôn đẹp. Khi tỉnh dậy nếu quên được thì tốt , sẽ không phải thấy tiếc hận vì nó luôn-chỉ-là một giấc mơ. Nhưng em lại chẳng bao giờ quên được. Có những thứ sẽ luôn ở lại trong một miền ký ức nhạt nhòa cũ kỹ , để đôi khi cuộc sống buồn chán đến cực điểm , lại trở thành những thứ vu vơ làm day dứt những ngày mưa tàn. BN , 26/05/2014.