Chàng rể siêu cấp
Chương 20 : Chàng rể siêu cấp
Mười ngày sau, sự việc bao cả nhà hàng Crystal càng lúc càng bùng nổ, do không để lộ danh tính người bao cả nhà hàng là ai nên mọi người càng tò mò hơn, thậm chí còn đoán ra rất nhiều cậu chủ con nhà giàu ở Vân Thành. Sau khi từng người một bác bỏ tin đồn thì việc này càng khiến người ta nghi ngờ hơn.
Còn nhà họ Tô, không có gì bất ngờ lại bị người ta nhắc lại, trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của rất nhiều người, vì vào thời gian này quá trùng hợp, không khiến người ta nhớ lại cũng khó.
Đám họ hàng nhà họ Tô, người nào người đấy tức giận đùng đùng, nếu không phải do Hàn Tam Thiên thì họ có trở thành trò cười cho người khác thế này đâu, người nhà họ Tô đều từ chối mấy bữa tiệc gần đây, ngay cả bà nội Tô cũng đóng cửa không ra ngoài, định đợi cho mọi chuyện qua đi rồi mới ra mặt.
“Tức chết mà, thằng phế vật Hàn Tam Thiên đấy thì liên quan gì đến chúng ta chứ, mấy người đó mở miệng ra nhà họ Tô thế nọ thế chai, làm như là chúng ta mất mặt vậy ý.”
“Sao Hàn Tam Thiên không chết đi nhở, chết trăm lần cũng được, như thế chúng ta sẽ không mất mặt cùng với nó nữa.”
“Tô Nghênh Hạ đúng là sao quả tạ mà, không có nó thì làm gì có chuyện này.”
Mấy đứa cháu gái nhà họ Tô túm túm lại với nhau, người nào người đấy tức giận phừng phừng.
Tô Hải Siêu khác với những người khác, hắn cười hờ hững.
“Hải Siêu, anh còn cười cái gì, lẽ nào anh không giận sao?” người nào đó hỏi Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu vẻ mặt hờ hững nói: “Mọi việc càng ầm ĩ, Tô Nghênh Hạ càng làm mất mặt nhà họ Tô thì mới là chuyện tốt.”
Những người khác không hiểu gì nhìn Tô Hải Siêu, Tô Diệc Hàm cười nói: “Mấy người có đầu óc không vậy, Tô Nghênh Hạ mất mặt thì bà nội mới không để cho nó trở thành người tiếp quản nhà họ Tô. Nó trở thành người quản lý dự án khó lắm bà nội mới có chút hảo cảm với nó, nhưng sau việc này có lẽ bà nội sẽ lại ghét nó thôi.”
Nghe xong mấy người khác đột nhiên tỉnh ngộ , liên tục cảm thán.
“Hơn nữa nhà họ Tô chúng ta sẽ không mất mặt thế này mãi đâu, đợi em gả cho nhà họ Hàn rồi thì còn kẻ nào dám nói chúng ta nữa chứ.
Tô Hải Siêu nhìn Tô Diệc Hàm phụ hoạ: “Tốt lắm, Tô Nghênh Hạ mất mặt nhưng mấy đứa có thể giúp nhà họ Tô nở mày nở mặt, dù Tô Diệc Hàm có cơ hội lớn nhất nhưng mấy đứa cũng có cơ hội mà.”
Tô Diệc Hàm khinh thường cười một cái, không coi ai ra gì hết, trong lòng đã mặc định mình chính là người nhà họ Hàn chọn rồi.
“Tốt nhất mấy đứa nên từ bỏ cái suy nghĩ đấy đi tránh cho sau này lại thất vọng, so tướng mạo, so body ai qua nổi chị đây chứ.” Tô Diệc Hàm cười nói.
Nếu Tô Nghênh Hạ chưa kết hôn thì Tô Diệc Hàm sẽ không có tự tin mãnh liệt như thế, nhưng tiếc là Tô Nghênh Hạ đã kết hôn với một kẻ vô dụng rồi, với cả Tô Diệc Hàm cũng khinh thường mấy người khác.
“Vẫn còn 5 ngày, đáp án chính thức vẫn chưa công bố mà.”
“Phải rồi, mấy người có muốn đi xem không? Em nghe bảo khách sạn cao tầng gần đó đã hết sạch phòng rồi, mấy người đó muốn xem rốt cuộc người bao cả nhà hàng là ai?”
“Em phải đi chứ, mấy việc náo nhiệt thế này đâu phải năm nào cũng có.”
“Diệc Hàm, chị đi không?”
Tô Diệc Hàm đã đặt xong phòng từ lâu rồi, hơn nữa còn ở vị trí tốt nhất, mong rằng có thể nhìn thấy bên nhà hàng xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta vẫn luôn là cái vẻ cao cao tại thượng, còn khoác lác gả cho nhà họ Hàn nữa, đi hóng chuyện này há chẳng phải làm mất thân phận sao, cô ta nói: “Thôi chị không đi đâu, đợi chị gả cho nhà họ Hàn rồi chắc chắn sẽ ầm ĩ hơn chuyện này nhiều.”
Hơn mười ngày không có tin tức gì của Hoàng tử nhỏ piano là từng ấy ngày Thẩm Linh Dao sống trong dày vò, giống như mất đi món ăn tinh thần vậy, tinh thần uể oải, gần đây ru rú ở nhà cũng không ra ngoài, đầu tóc rối bù, hoàn toàn không có dáng vẻ của một mỹ nữ cả.
Cô nằm trên sofa giống như một đống bùn nhão, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, phác hoạ cơ thể tinh xảo đẹp đẽ, đôi chân thon dài cô tự hào nhất, cho dù đã mấy ngày không tắm rửa nhưng vẫn toả ra sức quyến rũ mạnh mẽ không thể chối từ.
Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Linh Dao với tay không có mục đích tìm trên bàn uống trà nhỏ, không sờ tới cô mới ngẩng đầu lên nhìn.
Liếc mắt thấy là số lạ cô tắt máy luôn rồi tiếp tục làm vũng bùn.
Không lâu sau điện thoại lại kêu, Thẩm Linh Dao vẻ mặt không kiên nhẫn nghe điện thoại bắt đầu chửi: “Bà đây không vay tiền, không mua nhà, càng không có xe mà mua bảo hiểm, còn làm phiền bà đây nghỉ ngơi nữa bà đây đi theo tín hiệu đánh chết anh có tin không hả?”
“Ăn phải thuốc nổ hả?” âm thanh quen thuộc truyền tới bên tai.
Thẩm Linh Dao nghi ngờ hỏi: “Ai đấy?”
“Hàn Tam Thiên.”
Thẩm Linh Dao nghe được ba chữ này, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười lạnh, lúc trước cô thăm dò Hàn Tam Thiên, cô coi anh là kẻ mù, cho rằng anh vô cảm với sắc đẹp của mình, không ngờ anh lại liên lạc riêng với cô.
Quả nhiên đàn ông không phải thứ tốt đẹp.
“Là hồ ly thì cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi thôi, anh không chịu nổi nữa rồi hả?” Thẩm Linh Dao cười lạnh nói.
“Tôi muốn cô giúp tôi.” Hàn Tam Thiên nói, cuộc điện thoại này sẽ khiến Thẩm Linh Dao hiểu lầm anh đã dự liệu sẵn rồi, nhưng sau khi nói rõ rồi anh tin sẽ hoá giải được hiểu lầm.
“Hàn Tam Thiên, Nghênh Hạ theo anh chịu không ít uất ức, bây giờ anh lại động lòng với bạn thân của nó, loại người như anh phải bị róc xương róc thịt mới phải.” Thẩm Linh Dao không tin Hàn Tam Thiên tìm cô có việc quan trọng, chắc chắn bịp bợm muốn hẹn cô ra ngoài đây mà.
“Cô yên tâm, tôi không hề có chút hứng thú với sắc đẹp của cô cả, tôi tìm cô có việc liên quan đến Nghênh Hạ.” Hàn Tam Thiên nói.
“Liên quan đến Nghênh Hạ?” Thẩm Linh Dao nghĩ không lẽ mình hiểu lầm anh ta rồi, là tự mình đa tình sao? Cô hỏi: “Việc gì anh nói đi.”
“Ngày 22 cô dẫn Nghênh Hạ đến toà nhà Minh Châu, nhưng việc này không được cho cô ấy biết.” Hàn Tam Thiên muốn dành bất ngờ cho Tô Nghênh Hạ, nhưng bất ngờ này phải làm thế nào mới là vấn đề, anh suy nghĩ mãi cuối cùng chỉ đành nhờ Thẩm Linh Dao ra mặt thôi.
“Ngày 22, còn là toàn nhà Minh Châu, có phải anh điên rồi không, anh không biết toàn nhà Minh Châu sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Linh Dao kích động, bây giờ người người ở Vân Tàhnh đều đang thảo luận về chuyện này, hơn nữa còn lấy hôn lễ ba năm trước ra nói nữa, Hàn Tam Thiên còn không trốn xa xa ra lại còn đưa mặt ra cho người ta đánh.
“Ngày 22 là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi đã chuẩn bị một bất ngời cho cô ấy rồi, thế nên mới cần cô giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên nói.
“Anh trai à, cho dù anh có chuẩn bị bất ngờ gì gì đó thì không thể chọn chỗ khác được à, có nhiều nhà hàng như thế anh cứ nhất quyết chọn toàn nhà Minh Châu làm gì.” Thẩm Linh Dao không còn lời gì nói, tuy toà nhà Minh Châu có rất nhiều nhà hàng cao cấp khác ngoại trừ nhà hàng Crystal. Đúng, đây quả thật là lựa chọn tốt nhất ở Vân Thành nhưng vào thời điểm này lại không ổn tẹo nào.
“Nhà hàng Rose, hay là Quân Duyệt Đình.”
“Đến lúc đó cô sẽ biết, cô giúp tôi chuyện này tôi sẽ giới thiệu Hoàng tử nhỏ piano cho cô biết, thấy sao hả?” Hàn Tam Thiên nói.
Thẩm Linh Dao ngây ngốc 3 phút, sau đó như phát điên vậy.
A a a hét vài tiếng cô mới hỏi Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, anh quen Hoàng tử nhỏ piano à? Tên khốn nhà anh không lừa tôi đấy chứ.”
“Tôi quen thật mà, chỉ cần cô giúp tôi tôi sẽ giới thiệu cho cô làm quen.” Hàn Tam Thiên nói.
“Được.” Thẩm Linh Dao không hề do dự nói: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ thành công, nhưng nếu anh dám lừa tôi tôi sẽ biến anh trở thành thái giám cuối cùng của Trung Quốc.”
“Hứa rồi đấy nhé, đừng vô tình để cho cô ấy biết.”
Đợi Hàn Tam Thiên tắt máy xong, Thẩm Linh Dao lăn đi lộn lại trên sofa, cuối cùng cũng biết tin tức của Hoàng tử nhỏ piano rồi, hơn nữa còn có cơ hội gặp mặt anh ấy nữa chứ, Thẩm Linh Dao hưng phấn vô cùng.
Năm ngày sau.
Ngày làm náo loạn cả Vân Thành cuối cùng cũng tới rồi, bảy giờ tối, màn đêm còn chưa buông hẳn xuống, nhưng nhà hàng Crysta đã trở thành ngôi sao sáng nhất Vân Thành rồi.
Đám người tò mò đứng đầy con phố bên cạnh, đêm nay chỉ cần là khách sạn có thể nhìn thấy nhà hàng Crystal thì đều hết phòng, còn những người kia đều muốn tận mắt nhìn thấy sự hoành tráng của nhà hàng Crystal. Muốn xem xem cậu chủ nhà nào vì tình yêu lại làm náo động như thế, nhìn xem cô gái nhà nào lại có được vinh hạnh khiến người khác ngưỡng mộ như vậy.
“Thẩm Linh Dao, rốt cuộc cậu muốn làm gì, còn bắt tớ thay quần áo nữa, cho dù là người bạn quan trọng của cậu cũng không cần long trọng thế này chứ?” ở nhà , Tô Nghênh Hạ mặc một bộ lễ phục màu đỏ dài, cao quý tao nhã, lộ ra hơi thở quyến rũ.
Mấy ngày nay Thẩm Linh Dao che dấu công việc rất tốt, không khiến Tô Nghênh Hạ nghi ngờ một chút nào.
“Dù sao thì cậu nghe tớ không sai được đâu, người bạn này sẽ làm cậu bất ngờ, hơn nữa cậu cũng quen anh ấy đấy.” Thẩm Linh Dao cười nói, vì niềm vui của Tô Nghênh Hạ và cũng vì niềm vui của chính mình, bởi vì qua đêm nay cô có thể làm quen với Hoàng tử nhỏ piano rồi, có thể gặp gỡ nam thần trong mơ của cô rồi.
“Tớ cũng biết ư?” Tô Nghênh Hạ vẻ mặt đầy nghi ngờ, bạn của Thẩm Linh Dao cô đều biết hết nhưng không thân, chỉ là liên hoan với nhau thôi sao lại phải mặc lễ phục đi chứ.
“Thẩm Linh Dao, cậu nói thật xem nào, có phải cậu giấu tớ gì không?” đột nhiên Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nhìn Thẩm Linh Dao. Thẩm Linh Dao chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Nghênh Hạ, vội vàng trốn tránh, cô nói: “Làm gò có, sao tớ có gì giấu cậu chứ.”
“Cậu lại làm trò gì nữa, lúc trước là party đồ ngủ, party ăn xin cũng chơi cả rồi, lần này sẽ không phải là party lễ phục đấy chứ.” Tô Nghênh Hạ nói.
Thẩm Linh Dao ngơ ra, sau đó cười nói: “Đồ quỷ lanh lợi nhà cậu, đúng là không gì giấu nổi cậu, chẳng phải là tớ sợ cậu không đồng ý tham gia sao? Party ăn xin lần trước chẳng phải cậu thề là sẽ không tham gia nữa sao?”
Tô Nghênh Hạ nhìn chằm chằm Thẩm Linh Dao rồi nói: “Ăn cơm thiu canh thừa, cậu cũng nghĩ ra được.”
Thẩm Linh Dao cười ha ha, sau khi hai người thay quần áo xong thì ra ngoài.
Xe chạy vào gara toà nhà Minh Châu, mặc dù Tô Nghênh Hạ có tò mò tại sao Thẩm Linh Dao lại tổ chức party ở đây nhưng hỏi ra lại tỏ vẻ cô để ý, thế nên cô không hỏi nữa.
Có một người phụ nữ đứng trước thang máy ở gara, lúc nhìn thấy hai người Tô Nghênh Hạ thì đi lên trước hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Hạ phải không?”
“Là tôi, xin hỏi cô là?” Tô Nghênh Hạ nghi ngờ hỏi.
“Mời cô đi theo tôi.” Người phụ nữ cười nói.
Vào trong thang máy, Thẩm Linh Dao nghĩ mặc dù Hàn Tam Thiên là một kẻ vô dụng nhưng nghĩ được thế này đúng là không tồi, lại còn cho người tới đón họ nữa.
Nhưng khi Thẩm Linh Dao nhìn thấy người phụ nữ ấn út lên tầng cao nhất, cô hoang mang hỏi: “Này người đẹp, có phải cô ấn nhầm tầng rồi phải không?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương