Khi Tạ Ngữ Phù thấy cảm xúc của Thiên Linh Nhi thì hơi bối rối trong lòng, người lớn trong nhà đã dặn cô ta, khi ở chung với Thiên Linh Nhi thì phải nhường nhịn người ta, bởi vì nhà họ Tạ muốn móc nối với nhà họ Thiên trên mọi phương diện,mối quan hệ bạn thân này của cô ta có thể giúp nhà họ Tạ đạt được nhiều lợi ích, đồng thời đó cũng là con dao hai lưỡi, đôi khi sẽ khiến nhà họ Tạ gặp phiền phức. Mà thái độ Thiên Linh Nhi sẽ quyết định vận mệnh nhà họ Tạ."Thôi anh đi chung đi." Tạ Ngữ Phù nói với Hàn Tam Thiên, dù trong lòng cô ta có khinh thường Hàn Tam Thiên đi chăng nữa thì vẫn phải chấp nhận. Chẳng qua lúc nữa cô ta sẽ hẹn với người trong lòng của mình, nếu để anh ấy biết mình ở đi uống trà sữa với kẻ vô dụng này chắc chắn cô ta sẽ mất mặt. Hàn Tam Thiên kinh ngạc với tốc độ trở mặt của Tạ Ngữ Phù, xem hai đôi bạn tốtnày không có mối quan đơn giản, nhưng chuyện này không có gì kì quái, dù sao Thiên Linh Nhi cũng là người nhà họ Thiên, được người ta nhường nhịn cũng là điều bình thường. Nhà cô gái váy hồng này chắc chắn được lợi không ít từ nhà họ Thiên."Dạo này anh làm gì thế, em không nghe tin tức của anh, ngay cả ông nội hẹn anh anh cũng không đi." Thiên Linh Nhi tỏ vẻ vừa nãy không xảy ra chuyện gì, hỏi chuyện Hàn Tam Thiên. Thiên Vương Thịnh từng gọi anh? Chắc là Hàn Quân nhận điện thoại, đoán chừng vị học trò này không rõ vì sao thầy lại tránh mặt."Không có việc gì, tôi đi du lịch thôi." Hàn Tam Thiên cười nói. Du lich? Thiên Linh Nhi khẩn trương, người ưu tú như Hàn Tam Thiên sao có thể tùy tiện đi du lịch được, nếu bị ong bướm bên ngoài rước mắt là chuyện mất mát lớn."Lần sau anh đi du lịch ở đâu nhớ gọi em, em cũng muốn đi." Thiên Linh Nhi nói. Tạ Ngữ Phù nghe thế thì cau mày, Thiên Linh Nhi bị chập mạch sao? Sao lại thân mật với kẻ vô dụng này thế, còn muốn đi du lịch cùng anh ta! Chẳng nhẽ lời đồn lúc trước là thật? Sau yến hội sinh nhật của Thiên Vương Thịnh, có rất nhiều lời đồn đại về Hàn Tam Thiên tại Thiên Vân. Những người đó không biết anh chính là Hàn Tam Thiên, chỉ coi anh chính là con rể tương lai nhà họ Thiên. Đến một người như Tạ Ngữ Phù cũng biết rõ thân phận của Hàn Tam Thiên, đã nghe được một phiên bản khác, chính là ông cụ nhà họ Thiên cực kỳ coi trọng Hàn Tam Thiên, chuẩn bị đề bạt Hàn Tam Thiên ở Thiên Vân. Nhưng dù có đề bạt hay không. Thiên Linh Nhi không nên đối xử tốt với Hàn Tam Thiên như này, dù sao anh ta vẫn là con rể nhà họ Tô."Cô không phải đang học sao? Học sinh không nên trốn học." Hàn Tam Thiên nói. Thiên Linh Nhi lẩm bẩm trong miệng: "Đốivới em học hành đâu có ý nghĩa gì, nhà em có tiền, em cũng không phải đi kiếm tiền."Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, những lời này không sai, lấy tài sản nhà họ Thiên, Thiên Linh Nhi dù muốn nằm trên giường hưởng thụ cả đời cũng không phải lo hết tiền. Nhưng đâu thể đo lường kiến thức bằng tiền bạc? Đạo lý này không phải vô nghĩa, tri thức thay đổi vận mệnh của rất nhiều người nghèo, mà đối với đại tiểu thư như Thiên Linh Nhi, học tập tri thức chỉ để trau dồi bản thân mình thôi, cô hoàn toàn không cần dùng nó để thay đổi vận mệnh bản thân, hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn. Ba người tới một quán cafe nổi tiếng, hơn nữa Thiên Linh Nhi cũng thích trà sữa nơinày nhất, rõ cô là khách quen của quán, phục vụ tới tiếp rất nhiệt tình, ngay cả giám đốc cũng ra mặt sắp xếp cho ba người lên tầng hai. “Cô Thiên vẫn dùng như cũ?” Giám đốc hỏi Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi gật gật đầu, hỏi Hàn Tam Thiên: "Anh uống gì?""Nước lọc đi." Hàn Tam Thiên không uống đồ pha chế, nước lọc tuy không có mùi vị gì nhưng có tác dụng giải khát hơn bất kì món đồ uống nào. Giám đốc cười nhạo trong lòng, anh chàng này từ trên núi xuống sao, tới cửa hàng cao cấp như này để gọi cốc nước lọc. Dù có cười nhạo người ta, nhưng khí chất không giống người thường của Hàn Tam Thiên không qua được mắt giám đốc. Thiên Linh Nhi chỉ hỏi người này uống gì, mà không hỏi bạn mình, chẳng lẽ người trẻ tuổi khiêm tốn như này lại là người có danh vọng sao? Tạ Ngữ Phù sau khi chọn đồ uống cho mình xong thì điện thoại kêu."Mình đi đón người." Tạ Ngữ Phù nói với Thiên Linh Nhi một câu rồi vội vàng chạy xuống tầng. Bên ngoài quán cafe có một chiếc Ferrari đang đỗ, Tạ Ngữ Phù đi thẳng tới cạnh xe, nhìn người đàn ông trong xe cô không kìm được sự vui mừng, người này là người cô thầm thương rất lâu, Khổng Võ."Khổng Võ, anh lên tầng nghỉ chút đi." Tạ Ngữ Phù nói.