Thấy Mã Siêu có vẻ tức giận, Dương Chấn mới từ bỏ ý định rời đi, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ Ảnh Vệ thế nào rồi?” Nhắc tới Ảnh Vệ, Mã Siêu liền tỏ vẻ bất lực: “Anh Chấn, tuy người của Ảnh Vệ là đội ngũ tinh nhuệ nhất được tuyển từ các gia tộc nhưng vẫn kém xa các chiến sĩ ở biên giới phía Bắc!” “Nếu anh không mời mấy chiến sĩ giải ngũ có tiềm năng, Ảnh Vệ sẽ không thành tài được”. Dương Chấn bật cười: “Ở đây không phải chiến trường, huấn luyện Ảnh Vệ được như vậy là tốt lắm rồi. Cậu nên biết đủ đi!” Trong lúc hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại của Dương Chấn chợt reo lên. Người gọi là Tần Nhã. Dương Chấn bỗng do dự không biết phải giải thích với cô thế nào. Anh không về nhà là vì sợ cô thấy mình bị thương sẽ lo lắng. Sau một hồi do dự, Dương Chấn mới nghe máy: “Vợ ơi, tối nay anh không về được. Em và Tiêu Tiêu đừng đợi anh, cứ ngủ trước đi nhé!” Trước đó ở lại khách sạn Hạ Hà đang ở, Dương Chấn đã lừa Tần Nhã một lần. Lần này anh không nói rõ tại sao mình không về nhà, chỉ bảo cô và con gái không cần đợi mình. Dương Chấn cứ tưởng cô sẽ hỏi, thế nhưng cô không hề hỏi gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ!” Tần Nhã chỉ nói một chữ rồi cúp máy. “Chị dâu gọi đến ạ?” Mã Siêu hỏi. Dương Chấn gật đầu, trong lòng chợt thấy buồn bực. Tần Tần Nhã chỉ nói một chữ “Ừ” nhưng Dương Chấn lại cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt. “Anh không về cũng được. Trông anh thế này ai nhìn cũng tưởng bị thương nặng lắm”. Mã Siêu nói: “Nếu không biết rõ thực lực của anh, chắc chắn em sẽ nghĩ anh sắp không xong rồi”. Dường như Dương Chấn không muốn nói nhiều, đứng dậy bảo: “Cho anh một phòng đi, anh muốn đi ngủ”. “Được!” Mã Siêu nhìn ra được tâm trạng của Dương Chấn không bình thường, cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn anh đến phòng cho khách. Dương Chấn trằn trọc trên giường không ngủ nổi, trong đầu toàn nghĩ tới Tần Nhã. Lúc anh ở phòng Hạ Hà, Tần Nhã gọi điện tới, anh lừa cô nói là mình đang bận làm việc. Đó là lần đầu tiên anh lừa cô, cảm thấy vô cùng áy náy. Bây giờ anh lại lo lúc Hạ Hà ngã trong phòng tắm đã hét lên một tiếng bị Tần Nhã nghe thấy. Tuy anh lừa Tần Nhã là cô gái bên đường bị trẹo chân, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ. Vừa nãy Tần Nhã gọi tới, anh bảo không về được, cô chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, rõ ràng tâm trạng không vui. Trong lúc Dương Chấn trằn trọc lăn lộn trên giường, Hạ Hà ở khách sạn cũng khó ngủ. Dương Chấn đã rời đi từ hai tiếng trước nhưng cô ta vẫn không thể ngủ nổi, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà tắm. Lúc cô ta suýt đập mặt vào bồn tắm, Dương Chấn như thiên thần xuất hiện ôm cô ta lại, giúp cô ta tránh khỏi kết cục nát mặt. Không chỉ vậy, lần đầu tiên gặp Dương Chấn, tuy anh tới cứu Tiêu Tiêu nhưng cũng cứu cả cô ta. Sau đó, anh lại âm thầm giúp cô ta cứu chữa người mẹ bị nhiễm trùng đường tiết niệu, còn lo cô ta biết chuyện sẽ thấy áy náy mà cố ý thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu. Từ đó về sau, Dương Chấn giúp cô ta rất nhiều lần, mỗi lần đều cực kỳ quan trọng. “Rốt cuộc mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Hạ Hà bỗng nhiên thở dài, nhắm mắt lại..